Thưởng Thức

Chương 30: Chị nhớ em không?



Khi gặp Diêu Nhiễm, Khâu Lam vừa nhìn đã nhận ra nàng là một phụ nữ xinh đẹp, tính tình dịu dàng, chín chắn và tao nhã.

“Đến tìm Khương Niệm?”

Khâu Lam nhiệt tình và chủ động chào hỏi.

Diêu Nhiễm đang cầm một túi mua sắm trong tay, nàng nhìn Khâu Lam và mỉm cười: “Ừ.”

Khâu Lam nói: “Phòng làm việc của cậu ấy ở tầng trên, cạnh văn phòng.”

Diêu Nhiễm cảm ơn rồi bước lên cầu thang lên lầu. Nàng đã đến đây vài lần nên rất quen thuộc với cách bài trí. Nàng bước đến phòng làm việc trên tầng hai, đứng ở cửa một lúc rồi gõ nhẹ.

Trong phòng làm việc, Khương Niệm đang cầm dao điêu khắc trong tay mày mò làm việc, cô tưởng là Khâu Lam nên hỏi: “Sao vậy?”

Diêu Nhiễm mở cửa ra, nhìn thấy Khương Niệm đang ngồi ở bên bàn, mái tóc dài được buộc gọn gàng, cúi đầu tập trung điêu khắc gỗ. Tứ Mao đang ngồi xổm bên cạnh cô, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào cửa, sủa “gâu gâu” hai lần.

Khương Niệm vẫn không ngẩng đầu, tập trung điêu khắc, giọng điệu uể oải hỏi: “Có chuyện gì à?”

Diêu Nhiễm dừng một chút, nhẹ nhàng trả lời: “Tôi đến xem Tứ Mao một chút.”

Khi Khương Niệm nghe được giọng nói lạnh lùng quen thuộc, con dao điêu khắc trong tay trượt xuống, suýt cắt vào tay. Cô lập tức ngẩng đầu nhìn chằm chằm người đứng ở cửa, trước tiên cười thầm.

Diêu Nhiễm đã lâu không trả lời tin nhắn của cô, cô còn tưởng rằng tối nay Diêu Nhiễm sẽ không đến.

Sau khi mua đồ chơi, Diêu Nhiễm trả lời tin nhắn WeChat cho Khương Niệm, nhưng Khương Niệm đang bận, chắc là không thấy.

Tứ Mao sủa Diêu Nhiễm hai lần.

Khương Niệm cúi người xoa đầu Tứ Mao: “Ngoan ngoãn một chút, Tứ Mao.”

Tứ Mao tựa hồ hiểu được, bình tĩnh lại, ở gần Khương Niệm, chỉ nhìn chằm chằm người đứng ở cửa.

Khương Niệm dỗ dành Tứ Mao xong nói với Diêu Nhiễm: “Em còn tưởng rằng chị sẽ không tới.”

Diêu Nhiễm cụp mắt xuống, nhìn cún con đang ngồi xổm dưới đất, nàng thản nhiên nói: “Sau giờ làm tôi đi ngang qua đây gặp Tứ Mao.”

Khương Niệm nghi hoặc, nàng có hứng thú với Tứ Mao như vậy sao? Cô khẽ mím môi dưới, cười hỏi: “Vậy Diêu tổng thích chó à?”

“Rất dễ thương.”

Diêu Nhiễm nói xong lại nhìn Tứ Mao.

Tối nay không phải đến tìm mình, chỉ muốn gặp Tứ Mao? Khương Niệm nhìn Diêu Nhiễm, lông mày rũ xuống, không khỏi suy nghĩ.

Lúc này Diêu Nhiễm đã đưa túi mua sắm cho Khương Niệm.

“Cho tôi?” Khương Niệm nhận lấy, sốt ruột hỏi.

“Cho Tứ Mao,” Diêu Nhiễm bình tĩnh giải thích, “Một ít đồ chơi và đồ ăn nhẹ.”

Khương Niệm: “…”

Tứ Mao rất thông minh, hoạt bát và không mấy sợ người lạ. Một lúc sau, nó đến gần Diêu Nhiễm và đánh hơi, không cảm thấy nguy hiểm nên mạnh dạn đến gần Diêu Nhiễm hơn.

Diêu Nhiễm mỉm cười khi nhìn chú bé bám chặt vào người và thấy điều đó thật thú vị.

Khương Niệm nhìn thấy như vậy, trong lòng có chút trống rỗng. Nàng thực sự chỉ đến đây để gặp Tứ Mao? Cũng không thèm nhìn cô một cái…

“Ngồi xuống đi, em sẽ lấy nước cho chị.”

Diêu Nhiễm lắc đầu, “Đã đến lúc tôi phải đi.”

“Đừng vội đi mà.” Khương Niệm vội vàng nói. Hai người cuối cùng cũng gặp được nhau, cô cũng không muốn thả nàng đi nhanh như vậy. Cô muốn ở bên này một lúc nữa.

Diêu Nhiễm nhìn cô và im lặng.

Sau khi Tứ Mao quen mùi, nó càng ngày càng có cảm tình với Diêu Nhiễm.

Khương Niệm nhân cơ hội nói: “Tứ Mao không cho chị đi, muốn chị chơi với nó. Có lẽ nó cảm thấy buồn bã vì đã ở bệnh viện quá lâu. Chị đến đây làm nó không còn buồn chán nữa. “

Diêu Nhiễm nhìn xuống và thấy chân mình đang bị anh chàng nhỏ bé này quấy rầy.

Khương Niệm vừa nói vừa lấy đồ ăn nhẹ Diêu Nhiễm mua ra, mỉm cười. Nếu cho nó ăn, nó sẽ vẫy đuôi vui vẻ.”

Diêu Nhiễm lấy đồ ăn nhẹ, liền như vậy đã bị giữ lại. Thực ra tối nay nàng đến đây và muốn ở lại thêm chút nữa…

Tứ Mao ăn đồ ăn nhẹ, đúng như dự đoán, nó vui vẻ vẫy đuôi. Diêu Nhiễm mỉm cười nhẹ nhàng, thật dễ thương.

“Em nói đúng không?” Khương Niệm cười quay đầu nhìn Diêu Nhiễm, “Không phải rất đáng yêu sao?”

Diêu Nhiễm nhìn thẳng vào mắt cô và nói: “Ừ.”

“Chị sờ đi, Tứ Mao bây giờ đã ngoan rồi, không cắn, chỉ làm nũng với chị thôi.” Khương Niệm nhiệt tình nói.

Diêu Nhiễm thử chạm vào đầu cún con giống như Khương Niệm, sau đó nó bắt đầu xoa lòng bàn tay của nàng bằng bộ lông dày của mình, hành động rất đáng yêu và nũng nịu.

Khương Niệm cười: “Thật dính người.”

Diêu Nhiễm nghe những lời Khương Niệm nói, không khỏi nhớ đến cái đêm Khương Niệm vùi mặt vào cổ nàng, mỉm cười làm điệu bộ.

Cô ấy còn dính người hơn Tứ Mao rất nhiều.

Khương Niệm thấy nàng đang suy nghĩ, hỏi: “Sao vậy?”

Diêu Nhiễm hoàn hồn lại, khuôn mặt tươi cười gần trong tầm tay, nàng nhỏ giọng nói: “Không có gì đâu.”

Khương Niệm không biết hôm nay nàng có phải lo lắng gì không, “Sau này nếu muốn gặp Tứ Mao thì chị đến lúc nào cũng được.”

Lòng bàn tay của Diêu Nhiễm lại bị bộ lông cọ cọ.

Khương Niệm cười ấm áp nói: “Tứ Mao hình như rất thích chị.”

Diêu Nhiễm lại xoa đầu Tứ Mao, ánh mắt nàng bị thu hút bởi bức tượng gỗ trên bàn làm việc, nó khá nhỏ, còn chưa hoàn thiện.

Khương Niệm cầm bức khắc gỗ đang làm dở dở lên, cười hỏi: “Chị nhận ra đây là gì không?”

“Tứ Mao?” Diêu Nhiễm nhìn qua đã thấy rõ hình dáng của chú chó con này, nó có cái đầu mũm mĩm, thân hình tròn trịa, nhưng chân tay lại rất ngộ nghĩnh và đáng yêu. Nàng không khỏi khen ngợi: “Đôi tay của em thật khéo léo”.

Khương Niệm mừng rỡ, cười hỏi: “Thật sao?”

Diêu Nhiễm muốn nói rằng cô không biết xấu hổ và nhất quyết muốn được khen ngợi lần hai. Nàng mím đôi môi đỏ mọng của mình và phớt lờ cô.

“Làm xong sẽ đưa cho chị.” Khương Niệm thấy nàng có vẻ thích thú với việc chạm khắc gỗ, hỏi: “Chị có muốn thử không?”

Diêu Nhiễm: “Hả?”

Khương Niệm kéo nàng ngồi xuống bàn làm việc, có hứng thú nói: “Em dạy chị.”

Khương Niệm lấy một miếng gỗ mới và nhanh chóng phác thảo những đường nét đơn giản bằng bút.

“Bằng cách này, trước tiên hãy cắt hình thô…”

Con dao khắc tạo ra âm thanh nhẹ khi cắt xuyên qua gỗ. Trong quá trình chạm khắc, dòng thời gian trôi chậm rãi, khiến nó trở nên yên tĩnh và thư thái.

Những ngón tay của cô rất nhanh nhẹn và di chuyển rất khéo léo. Diêu Nhiễm lặng lẽ quan sát. Thật hiếm khi thấy cô chăm chú như vậy, ngoại trừ khi đang xăm hình cho ai đó.

“Rất đơn giản phải không?” Khương Niệm cúi đầu cười hỏi, thanh âm rất nhẹ nhàng.

Ánh mắt của Diêu Nhiễm rơi vào khóe miệng đang nhếch lên của cô, nụ cười ấm áp và rạng rỡ khiến nàng mất đi lý trí trong giây lát.

Khương Niệm không có sự tập trung như vẻ ngoài của mình, cô quay người lại đúng lúc đó thì nhận ra, Diêu Nhiễm đang nhìn vào góc nghiêng của mình.

Diêu Nhiễm không có thời gian để đảo mắt và bị bại lộ.

Bắt gặp có người đang nhìn lén, Khương Niệm càng cười tùy tiện. Những việc cần tập trung cao độ rất dễ mắc sai lầm, khi cô quay lại, lưỡi dao lướt qua lòng bàn tay.

Khương Niệm vội vàng bỏ con dao trong tay xuống, may mắn thay cô có đeo găng tay chống cắt.

Diêu Nhiễm nhìn thấy: “Bị cắt trúng rồi à?”

“Ừ.” Khương Niệm cởi găng tay ra nhìn, sau đó ôm chặt lấy tay.

Diêu Nhiễm nghiêng người và nói: “Để tôi xem.”

Khương Niệm vẫn che tay lại, nói với nàng: “Chảy máu rồi.”

“Vết thương có sâu không?” Diêu Nhiễm tiến lại gần, nắm lấy tay cô, trông dao có vẻ sắc bén và nguy hiểm: “Để tôi xem.”

Tuy Diêu Nhiễm phản ứng rất bình tĩnh nhưng Khương Niệm vẫn có thể phát hiện ra một chút lo lắng, cô cảm thấy vui mừng. Cô nhìn chằm chằm vào người trước mặt, giả vờ cắn môi, chậm rãi để Diêu Nhiễm nắm lấy tay mình.

Diêu Nhiễm nhìn vào lòng bàn tay trắng nõn của cô và nhận ra mình đã bị lừa.

Khương Niệm ở cự ly gần nhìn chằm chằm lông mày Diêu Nhiễm, không khỏi bật cười: “Diêu tổng, chị thật giỏi giả vờ.”

“…” Là như thật, Diêu Nhiễm cau mày, ném tay cô ra: “Nhàm chán.”

“Em có đeo găng tay, chị không cần khẩn trương như vậy.” Khương Niệm nhấn mạnh nửa câu sau, trong lòng có chút đắc ý.

Diêu Nhiễm quay mặt đi.

Sau khi nàng không để ý tới mình, Khương Niệm mới ý thức được mình đã trêu chọc nàng quá đà, vội vàng cầu xin tha thứ, thừa nhận sai lầm: “Em sai rồi.”

Diêu Nhiễm vẫn không muốn để ý.

Khương Niệm nghiêng người tới trước mặt Diêu Nhiễm, mặt không biết xấu hổ nói: “Em sai rồi, lần sau em không dám làm nữa.”

“Em thực sự biết mình đã sai rồi mà…”

“Diêu tổng ơi…”

Lại làm ra vẻ âu yếm, hai người nhẹ nhàng cọ xát vào nhau. Diêu Nhiễm quay người lại, chán ghét nói với cô: “Em không thấy mình thật trẻ con sao?”

Khương Niệm nghe thấy “trẻ con”, cô đã rất kiềm chế, nhưng khi nghĩ đến phản ứng bị lừa của Diêu Nhiễm, cô không nhịn được hai giây, cười trước mặt Diêu Nhiễm đến mức vai cô run lên, mắt cũng cong lên.

Nụ cười không kiềm chế được… và ngọt ngào. Diêu Nhiễm chăm chú nhìn cô, bất lực và vô thức nhếch lên khóe miệng.

Khương Niệm nhìn thấy nàng cười, không khỏi hưng phấn. Cô nhướng mày, nói với giọng đùa cợt: “Diêu tổng hình như mỗi lần ở bên em đều rất vui vẻ.” Cô có thể cảm nhận được khi ở bên cô, Diêu Nhiễm rất thoải mái, thay vì lúc nào cũng căng thẳng.

Diêu Nhiễm không phủ nhận, nhưng tâm trạng có chút phức tạp. Nàng bình tĩnh trả lời: “Thật vô liêm sỉ.” Nàng đã muốn nói điều này với cô ấy từ lâu.

“Sao em có thể vô liêm sỉ chứ?” Khương Niệm vừa nói vừa đưa tay nhéo má mình, đưa lại gần Diêu Nhiễm, cười tự tin hỏi: “Mặt em dày lắm sao?”

Diêu Nhiễm lần này không nhịn được nữa, cười khúc khích, một hồi lâu không dừng lại.

Khương Niệm cũng cùng nàng cười, cô nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng của nàng khi cười.

Hai người lúc này thật thân thiết, cùng nhau mỉm cười, khơi dậy những cảm giác mơ hồ và rộn ràng.

Có một sự ngọt ngào không thể giải thích được trong không khí.

Trước khi nụ cười của Diêu Nhiễm tan biến, Khương Niệm không khỏi tiến lại gần, sau đó nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng nàng.

Diêu Nhiễm cảm nhận được hơi ấm từ đôi môi đỏ mọng của mình.

Một nụ hôn với bầu không khí vừa phải, không có gì bất ngờ. Có vẻ như sau khi nhìn nhau, họ sẽ hôn nhau vào khoảnh khắc tiếp theo.

Lông mi của Diêu Nhiễm rũ xuống, tuy chỉ thoáng qua nhưng vẫn gợi lên nhịp tim nhanh quen thuộc.

Họ mỉm cười và hôn nhau lần nữa. Đây có lẽ là nụ hôn tự nhiên nhất mà họ từng có, nụ cười vẫn còn trên môi và môi họ chạm nhau từng chút một.

Khi môi họ chạm vào nhau, có lẽ vì quá quen thuộc nên tim cũng đang đập mạnh. Sau một lúc, họ hôn nhau một cách say đắm.

Khương Niệm vừa hôn vừa ôm Diêu Nhiễm rồi đứng dậy, ấn nàng vào mép bàn, đổi tư thế thoải mái hơn. Diêu Nhiễm khẽ mở mắt, nhưng chưa kịp nói lời nào, nụ hôn nồng nàn và mãnh liệt lại rơi xuống người nàng.

Dưới sự nhiệt tình tràn ngập, Diêu Nhiễm lại cho phép mình bốc đồng, nàng mở môi hợp tác để Khương Niệm hôn mình. Kỳ thực trong lòng nàng biết, sau đêm đó, nàng và Khương Niệm không có khả năng lại “trong sạch” được.

“Ừm…” Khương Niệm ngâm nga khi hôn. Nụ hôn đêm nay đặc biệt nhẹ nhàng, chỉ là tình yêu, không liên quan gì đến nhu cầu thể xác.

Nghe âm thanh này, lòng Diêu Nhiễm nóng bừng, nàng muốn cô im lặng.

Từ nụ hôn nhẹ nhàng đến sự quấn chặt của môi và lưỡi, họ thân thuộc như một cặp đôi đang yêu nhau. Suy cho cùng, lần trước họ cũng hôn nhau như thế này cả đêm, sự hiểu ngầm của họ không thể tốt hơn được.

Nụ hôn sâu chậm rãi lan ra, cô tham lam m út lấy đôi môi đối phương, đòi hỏi vị ngọt, thật khó để buông ra.

Hai người cứ như vậy hôn nhau không ngừng, trong lòng Diêu Nhiễm càng thêm bối rối, khi nghe thấy tiếng bước chân ngoài hành lang, nàng áp vào vai Khương Niệm, hơi thở hỗn loạn, nhỏ giọng nói: ” Có người đang tới.”

“Ừm…” Khương Niệm còn chưa thỏa mãn, liền hôn nàng, nhỏ giọng nói với nàng: “Bọn họ sẽ không vào.”

Diêu Nhiễm nửa vời nói: “Đừng lộn xộn nữa.”

“Không muốn,” Khương Niệm ngừng hôn, nhẹ nhàng hừ một tiếng, cô phát hiện Diêu tổng rất thích mình, nên khàn giọng nói: “Tối nay chị tán tỉnh em trước, suốt đêm nhìn chằm chằm em, chị nghĩ là em không biết đúng không?”

Diêu Nhiễm muốn nói thêm điều gì đó, nhưng đôi môi hơi hé mở của nàng lại bị chặn lại.

Khương Niệm nhân cơ hội đưa chiếc lưỡi mềm mại của cô vào sâu hơn, dùng đầu lưỡi li3m vòm miệng nàng, dùng mọi cách trêu chọc nàng, mang theo chút ủy khuất và chiếm hữu. Nàng cũng không đẩy cô ra. Chỉ như thế này mới có thể cảm nhận được mối quan hệ của họ đã thân thiết…

Tiếng bước chân ngoài hành lang lúc gần, lúc xa, nhưng studio lại im lặng, họ trốn trong phòng, môi lưỡi quấn vào nhau, không ngừng hôn sâu, khiến người ta có cảm giác như đang có chuyện tình bí mật.

Sau nhiều lần hôn sâu, Diêu Nhiễm đột nhiên hít sâu, nhưng lập tức kiềm chế bản thân.

Rõ ràng khi hôn, nàng rất say mê, đồng thời nàng cũng quan tâm đ ến cô. Khương Niệm buông môi, thở hổn hển, nhịn không được càng nghiêm túc hỏi nàng: “Tối nay chị đến đây là vì nhớ em phải không?”

________

Tác giả có lời muốn nói:

Tứ Mao: Mẹ hôn giỏi đến đỏ mặt.

Chó con đang xem trực tuyến


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.