Khi cả hai trở về nhà thì đúng lúc đèn đường đã bật sáng và những vì sao đang lấp lánh trên bầu trời đêm.
Tứ Mao tựa hồ đã đợi ở nhà rất lâu, vừa mở cửa, nó liền nóng lòng muốn chào đón nàng, vẫy đuôi sủa hai tiếng.
Khương Niệm nói: “Tứ Mao sẽ chơi với chị, em nấu cơm.”
“Cùng nhau nấu đi.”
Diêu Nhiễm không để cô làm việc một mình.
Khương Niệm cũng không từ chối, hai người cùng nhau chuẩn bị bữa tối trong căn bếp không quá rộng rãi, nhưng vô cùng ấm áp và dễ chịu.
Dành thời gian với người bạn thích và tận hưởng bất cứ điều gì bạn làm.
Khương Niệm đã sớm chuẩn bị nguyên liệu. Diêu Nhiễm nhìn thấy cô cúi đầu, trông rất phong cách, có chút bất ngờ, nhất là khi cô ấy đeo một chiếc thắt lưng gợi cảm và sáng sủa, có cảm giác xâm chiếm mạnh mẽ…
Nàng liếc nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của Khương Niệm, ngay cả khi nấu ăn cũng có vẻ như đang khoe khoang.
Tuy Khương Niệm bị Khâu Lam chỉ trích là “sát thủ bếp núc” nhưng đó chỉ là do trước đây cô không quan tâm mà thôi. Cô luôn bất cẩn với những chuyện mà mình không để tâm đ ến. Nhưng cô có thể làm tốt một khi nghiêm túc với chuyện đó.
Sau khi hẹn hò với Diêu Nhiễm, cô bắt đầu học nấu ăn. Mục đích rất đơn giản, chỉ vì nghĩ rằng mình có thể chăm sóc nàng tốt hơn. Cô khá bận tâm đ ến việc Diêu Nhiễm luôn cho rằng cô thật trẻ con.
Diêu Nhiễm không giỏi việc nấu nướng. Nàng thường bận rộn và không cần tự nấu ăn. Cho nên chủ yếu là Khương Niệm phụ trách bữa tối, nàng cũng phụ giúp một chút.
Học nấu món ăn gia đình không khó, tối nay Khương Niệm cũng như vậy. Nấu xong món cuối cùng, bày ra đ ĩa, cô gắp một con tôm lên thổi rồi đút vào miệng Diêu Nhiễm.
Diêu Nhiễm nhìn thấy liền mở miệng đón nhận một cách tự nhiên.
Khương Niệm nhẹ nhàng hỏi nàng: “Thế nào? Em nấu ăn ngon không?”
Diêu Nhiễm gật đầu khen ngợi: “Ừ.”
Khương Niệm nhận được sự khen ngợi, nghiêng đầu đắc ý hỏi: “Có bạn gái vừa xinh đẹp vừa có năng lực, chị có vui không?”
Diêu Nhiễm nhìn cô cười mà không nói gì, khiến Khương Niệm cười như điên, đôi mắt của cô lấp lánh, quả thực rất đẹp.
Cả hai chuẩn bị bữa tối trong khi vẫn cười đùa.
Khương Niệm tối nay làm ba món chính, một món canh, còn đặc biệt nấu một tô nhỏ mì trường thọ hải sản. Các món ăn phong phú nhưng khẩu phần không lớn, vừa đủ cho hai người.
Những người có nền tảng nghệ thuật dường như luôn phát ra bầu không khí lãng mạn trong xương tủy. Khi nhìn những món ăn trên bàn ăn, có thể so sánh với nhà hàng bên ngoài, cách trình bày còn ấn tượng hơn.
Khương Niệm còn chuẩn bị một cái bánh mousse, hai người có thể không ăn hết, nhưng cảm giác lễ nghi vẫn là cần thiết.
Nến sinh nhật được thắp lên, ngọn lửa bập bùng, ánh sáng mờ nhạt và bóng tối lập lòe trên khuôn mặt họ. Khương Niệm hỏi: “Lần trước em nói tặng chị một điều ước sinh nhật, chị muốn cái gì?”
Diêu Nhiễm lúc đó cũng có ấn tượng, chỉ nghĩ là Khương Niệm nói đùa, nàng nói: “Không cần.”
Khương Niệm càng nghiêm túc nói: “Không được, đây là sinh nhật đầu tiên chúng ta trải qua cùng nhau.”
Diêu Nhiễm thực sự không thể nghĩ ra mình muốn gì.
Khương Niệm nói: “Hiện tại không nghĩ ra cũng không sao, dù sao em nợ chị một điều ước, chị muốn lúc nào cũng có thể thực hiện.”
Nàng cầu nguyện và thổi nến. Mong muốn của Diêu Nhiễm cũng giống như những năm trước, chỉ mong mọi chuyện suôn sẻ…
Khương Niệm gắp một ít rau củ nói: “Em đã kiểm tra, năm sau sinh nhật của chị rơi vào cuối tuần, chúng ta có thể đi du lịch.”
Diêu Nhiễm mỉm cười: “Em đã nghĩ đến năm sau trước khi năm nay kết thúc à?”
“Kể từ bây giờ em sẽ trải qua mọi ngày sinh nhật với chị.”
Câu này giống như một lời cam kết.
Diêu Nhiễm mỉm cười, nụ cười và miệng của Khương Niệm đều rất ngọt.
Sau bữa tối. Khương Niệm mang một hộp quà lớn tới, ngồi xuống ghế sofa, giục: “Quà sinh nhật của chị, mở ra xem có thích không.”
“Cái gì mà lớn như vậy?”
“Mở ra là biết.”
Diêu Nhiễm mở hộp quà nặng nề ra và nhìn. Đôi mắt nàng bị thu hút bởi một bức tranh sơn dầu được đóng khung. Đầy những bông hoa thu hải đường trắng nở rộ, và hình bóng quen thuộc dưới những bông.
Diêu Nhiễm nhận ra chính mình: “Em vẽ à?”
“Ừ, lần đầu tiên gặp chị.”
Khoảnh khắc yêu từ cái nhìn đầu tiên luôn tươi mới trong ký ức.
Diêu Nhiễm vẫn nhớ trước đó Khương Niệm đã từng đề cập, lần đầu tiên cô gặp nàng là dưới tán hoa ngoài quán bar, nàng nhìn chăm chú vào bức tranh sơn dầu đầy màu sắc và đột nhiên có thể tưởng tượng ra khung cảnh lúc đó.
Khung cảnh này thật đẹp, lãng mạn và ấm áp.
Diêu Nhiễm nhìn Khương Niệm. Cô hoàn toàn khác với nàng, bản chất lãng mạn của cô chảy trong máu.
Khương Niệm hỏi: “Thích không?”
“Thích.” Diêu Nhiễm trả lời bằng giọng nói ấm áp, nét vẽ tinh tế và sống động. Cô chắc đã tốn rất nhiều công sức khi vẽ nó, “Em vẽ nó khi nào?”
“Sau khi chị nói với em hôm nay là sinh nhật chị, em muốn tặng chị bức tranh này.” Khương Niệm lại hỏi: “Đẹp không?”
Diêu Nhiễm gật đầu: “Ừ.
Khương Niệm nhướng mày: “Chị đang tự khen mình đó. Đây có phải là không biết xấu hổ không?”
Diêu Nhiễm nghẹn ngào cười đáp lại: “Tôi có thể kiêu ngạo như em sao?”
Khương Niệm cười, mỗi lần có thể làm cho Diêu Nhiễm cười, cô lại nhớ tới trước kia Diêu tổng vốn không thích cười như thế nào.
Đêm nay thật lười biếng, hai người cùng nhau ngồi trên sofa xem TV, thỉnh thoảng đùa giỡn, còn Tứ Mao thì ôm chân nàng ngoan ngoãn ngủ.
Khương Niệm còn thèm ăn nên cắt một miếng bánh sinh nhật làm món tráng miệng, thỉnh thoảng đút cho Diêu Nhiễm một miếng.
Diêu Nhiễm không mấy hứng thú với đồ ngọt, nhưng Khương Niệm thì ngược lại, hai người vừa ăn vừa xem TV, một miếng bánh lớn gần như được ăn hết lúc nào không hay.
Khương Niệm lại đút một miếng nữa vào miệng Diêu Nhiễm.
Diêu Nhiễm lần này không nhận: “Tôi không ăn được nữa, em ăn đi.”
“Ừ.” Khương Niệm tiếp tục vui vẻ ăn hết phần bánh còn lại.
Nhìn Khương Niệm ăn ngon lành, Diêu Nhiễm không khỏi thắc mắc: “Ăn nhiều như vậy, thịt đi đâu hết rồi?”
Khương Niệm ăn uống rất khoẻ. Cô thường có thói quen tập thể dục, làm việc cũng tiêu tốn nhiều năng lượng. Nghe Diêu Nhiễm hỏi như vậy, cô quay đầu nhìn chằm chằm Diêu Nhiễm
Một lúc sau đó thì thầm và cười nói: “Chị không phải là người biết rõ nhất thịt của em ở đâu sao?”
Diêu Nhiễm nhất thời không nói nên lời.
Khương Niệm cười không biết xấu hổ: “Không phải sao?”
Diêu Nhiễm: “… Không đứng đắn.”
Khương Niệm vẫn đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Diêu Nhiễm, nghĩ đến sự tương phản giữa vẻ ngoài của nàng vào buổi chiều ở nơi làm việc và khi thân mật với mình, cô thì thầm mơ hồ với Diêu Nhiễm: “Em nghĩ những người luôn giả vờ nghiêm túc đều không nghiêm túc.”
Diêu Nhiễm cũng nhìn cô, giả vờ lạnh lùng.
Khương Niệm rất nhanh bị thuyết phục: “Em sai rồi.”
Diêu Nhiễm bất ngờ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng.
Khương Niệm lúc này mới nghiêng đầu, thoải mái tựa vào vai nàng, rúc vào thật sâu.
Đêm yên tĩnh.
Tứ Mao thì dính vào chân nàng, Khương Niệm thì dính chặt vào người nàng, Diêu Nhiễm mỉm cười. Nàng quay đầu nhìn khuôn mặt đang tựa trên vai mình. Đây dường như là sinh nhật bình yên và giản dị nhất mà nàng từng có. Không có nhóm người tổ chức tiệc quá ồn ào, chỉ có sự bầu bạn ấm áp từ một người.
Đôi mắt nàng lặng lẽ quét qua má cô, Diêu Nhiễm nhìn với vẻ mê mẩn. Khi thực hiện lời cầu nguyện sinh nhật năm nay, nàng suy nghĩ nhiều hơn một chút và vô thức nghĩ đến Khương Niệm.
Vốn dĩ nàng đã chuẩn bị cuộc sống một mình lâu dài, nhưng bây giờ nàng lại hy vọng hai người có thể tiếp tục như vậy.
Không đi theo kế hoạch có lẽ không tệ như nàng nghĩ.
“?” Khương Niệm hơi quay đầu, tình cờ bắt gặp ánh mắt của người bên cạnh, lặng lẽ nhìn nhau một lúc, cô thấp giọng hỏi: “Bây giờ chị đã quen chưa?.”
Diêu Nhiễm: “Hả?”
Khương Niệm hỏi: “Chị quen với việc có bạn gái rồi à?”
Diêu Nhiễm vẫn im lặng không trả lời, sau đó hai người gần nhau hơn, nàng trực tiếp hôn lên khóe môi Khương Niệm, không nhịn được…
Khi một nụ hôn dịu dàng chạm đến môi, Khương Niệm vẫn đang tựa vào vai Diêu Nhiễm. Sự đột ngột này khiến trái tim cô như ngừng đập trong giây lát. Nụ hôn nhẹ nhàng lần lượt rơi xuống môi, cô nhắm mắt lại và bắt đầu cảm thấy tim mình đập dữ dội.
Họ đã hôn nhau rất nhiều lần, có nhiều nụ hôn sâu và nồng nàn. Nhưng lúc này, tâm trí cô bị đảo lộn vì nụ hôn thoáng qua.
Diêu Nhiễm cúi đầu, m út lấy đôi môi mềm mại của cô, cẩn thận hôn cô. Khi Khương Niệm nhẹ nhàng hôn lại, nàng không nhịn được muốn hôn cô nhiều hơn nữa.
Được nàng chủ động hôn, Khương Niệm còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, nhưng mùi nước hoa vừa xa lạ vừa nóng bỏng trên môi của cô lại chân thực đến vậy, khiến cô thích vô cùng. Cô ngồi thẳng lên để Diêu Nhiễm hôn mình, sau đó vòng tay qua eo Diêu Nhiễm.
Diêu Nhiễm đặt lòng bàn tay lên má để đỡ đầu cô, hai người tiếp tục hôn nhau.
Khương Niệm vốn tưởng rằng nụ hôn này chỉ là hương vị thoáng qua, nhưng không, cô cảm thấy toàn thân mình tê dại vì nụ hôn, sự nóng bỏng ẩm ướt vẫn đang lan rộng.
Tối nay cả hai cùng uống một chút rượu vang đỏ, khi hôn nhau, hơi thở thoang thoảng mùi rượu và vị ngọt của bánh kem, nhẹ nhàng ngọt ngào đến mê hồn.
Lúc buông môi ra, Diêu Nhiễm cũng biết cô không nhịn được muốn hôn nàng thật lâu, hiện tại nàng không cố ý né tránh ánh mắt cô như thường lệ.
Vừa rồi hai người hôn không sâu, nhưng vì quá hưng phấn nên Khương Niệm vẫn khó thở, gò má ửng hồng, nụ hôn dịu dàng khiến cô càng say đắm.
Sau nụ hôn, hai người ôm nhau, Khương Niệm có chút choáng váng: “Chị say à?”
Diêu Nhiễm im lặng một chút và trả lời cô rất nhẹ nhàng: “Không.”
Khương Niệm nghĩ nghĩ, tối nay bọn họ cũng không có say rượu. Nhìn nhau ở cự ly gần, cô cười có chút chua chát nói: “Chị thật khó theo đuổi…”
Đó là một câu nói khá vô nghĩa nhưng phải đến tối nay cô mới cảm nhận được hai người thật sự ở bên nhau.
Diêu Nhiễm: “Nếu tôi không cho phép, em đã không thể đuổi kịp.”
“Thật ra tối hôm đó chị nói mình không quen có bạn gái, em cảm thấy hơi buồn… Đôi lúc em tự hỏi liệu có phải do mình quá vô liêm sỉ hay không nên chị đã đồng ý làm bạn gái của em.” Khương Niệm cười thầm, nhưng cảm thấy mũi đau nhức không thể giải thích được.
Đơn phương chủ động không phải rất mệt mỏi sao? Ánh mắt Diêu Nhiễm dịu dàng: “Không phải đâu.” Nàng biết mình lý trí đến mức nào, nên sẽ không hành động mù quáng.
“Chị có thích em không?” Khương Niệm phải rất lâu mới lấy hết can đảm để hỏi Diêu Nhiễm câu hỏi này, cô không dám hỏi tùy tiện vì sợ nhận được câu trả lời không mong muốn.
Diêu Nhiễm khóe môi nhếch lên nụ cười, nghiêm túc nói: “Tôi thích.”
Khương Niệm lại ôm nàng, cười nhẹ nhõm, cuối cùng cũng nghe được hai chữ mình muốn nghe. Cô không quen với sự tinh tế, cô cũng muốn được yêu thích một cách thẳng thắn.
Thân thể bị ôm chặt, tình cảm sâu đậm lan tràn, Khương Niệm tiến gần người trước mặt.
Diêu Nhiễm cảm thấy đôi mắt bồn chồn của cô như một cái móc câu, ngọt ngào và quyến rũ. Khi cô đến gần hơn một chút, trái tim nàng rung động và nàng hôn cô lần nữa.
Ở trước mặt Khương Niệm, nàng phải làm quen với việc không cần phải kiềm chế.
“Ừm…” Khương Niệm vừa được hôn liền bật cười, thỉnh thoảng cô hé mở mắt, mới phát hiện ra khi hôn, Diêu Nhiễm rất k1ch thích, thậm chí còn nhẹ nhàng ôm lấy gáy cô, gửi cái lưỡi mềm mại của nàng để yêu cầu tình yêu sâu sắc. Khi họ hôn nhau, họ không thể dịu dàng hơn.
Được hôn, nụ cười của Khương Niệm nhanh chóng nhạt đi, cô bắt đầu tập trung đáp lại. Giữa những nụ hôn, cô lóng ngóng tắt TV, cả căn phòng trở nên yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy hơi thở ấm áp của hai người.
Vòng eo Khương Niệm mềm nhũn, cô trực tiếp ôm Diêu Nhiễm nằm xuống ghế sofa, cười tinh nghịch. Ánh mắt cô nhìn về phía khuôn mặt Diêu Nhiễm: “Em muốn nhiều hơn nữa.”
Diêu Nhiễm mỉm cười bất lực.
“Em muốn…” Khương Niệm vòng tay qua eo nàng, mỉm cười, càng ngày càng gần hơn.
Diêu Nhiễm cũng thích nhìn Khương Niệm, hai người lại hôn nhau và cười khúc khích. Một khi không còn kiềm chế nữa, hàng phòng thủ trong lòng nàng hoàn toàn bị phá vỡ, nàng quên đi mọi dè dặt và chỉ thưởng thức.
“Ừm.” Khương Niệm tiếp tục thở. Chỉ mới hôn nàng đã khiến cô cảm thấy sắp phát điên. Trước đây, cô thậm chí còn không dám hy vọng mình có thể có một mối tình say đắm với Diêu Nhiễm…
Và khoảnh khắc này chứng minh rằng nó thực sự tồn tại. Họ ôm eo nhau, nụ hôn đêm nay vô cùng nồng nàn và tràn đầy yêu thương.
Họ hôn nhau thật sâu, cái ôm ngày càng chặt hơn, mùi nước hoa trên người hai người hoàn toàn hòa quyện vào nhau, dù một người lạnh lùng kiêng khem, còn người kia thì nồng nàn khiêu khích, nhưng sau khi gặp nhau, họ luôn có thể thắp sáng ngọn lửa thảo nguyên của niềm đam mê cháy bỏng.
Chỉ có họ mới hiểu được cảm giác này.
Khương Niệm hừ một tiếng dài.
Trán Diêu Nhiễm áp vào trán cô: “Sao thế?”
Giọng nói của Khương Niệm cũng trở nên nhẹ nhàng: “Thật thoải mái.”
Diêu Nhiễm vẫn đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Khương Niệm, nhìn đôi má của Khương Niệm dưới nụ hôn dần dần đỏ lên, trong lòng cảm thấy một cảm giác thỏa mãn khó tả. Nàng tiếp tục hôn cô, không thể kiềm chế sự chiếm hữu của mình đối với Khương Niệm nữa.
_________
Tác giả có lời muốn nói:
Tiếp tục đi, chú chó sẽ sủa suốt đêm, và lần này hai người họ sắp làm điều gì đó tương tự (bushi)