Rất nhanh đồ ăn đồ ăn được đem lên, Khúc Yên là cô gái duy nhất bàn chỉ có một người ngồi, cô một mình ngồi giữa những cặp đôi, lại không có cảm giác tủi thân cô đơn.
Đối với Khúc Yên, có một cuộc sống tự do đã là may mắn lắm rồi.
Cách bàn cô không xa có một nhóm thanh thiếu niên ngồi đó ăn lẩu, bất giác một chàng trai trẻ tuổi chỉ tầm khoảng học sinh Trung Học quay qua nhìn cô.
Ánh mắt nam sinh ấy có chút cảm thán Khúc Yên, sau đó chàng trai ấy nói với một thiếu niên đang ngồi ở vị trí trung tâm, gương mặt cậu ta lạnh lùng, đôi mắt hai mí hẹp dài lười biếng ngước mắt lên nhìn cô.
Đôi mắt cậu ta vẫn giống như cũ không có cảm xúc, rất nhanh lại cúi xuống ăn tiếp.
Dáng vẻ không quản sự đời.
“Mày còn muốn ăn?” Cậu nam sinh lạnh lùng đó bắt đầu khó chịu.
Cậu nam sinh híp đôi mắt hẹp dài lại, sườn mặt đẹp trai anh tuấn, sóng mũi cao, đôi môi mỏng kiêu gợi.
Vóc người cậu ta giống như là dân thể thao, mạnh mẽ có lực trong chiếc áo phông đen tối màu.
“Aida, Tùy Ca.
Thật sự là đẹp hơn Tần Bắc Bắc khối 12 trường mình! Tôi muốn xin phương thức liên lạc quá đi.
Nhưng mà xinh thế chắc không kiêu ngạo chứ?” Nam sinh trước đó lại lên tiếng khen ngợi.
Lúc này Khúc Yên có cảm giác giống ai đó đang nhìn mình, ngước mắt lên nhìn quanh quán thấy ai cũng vui vẻ với đối tượng mình.
Lúc này ánh mắt sắc lẹm của cô dừng lại phía bàn đối diện cách cô hai dãy bàn phía trước.
Nhịp tim nam sinh đập dồn dập khi bị phát hiện.
Khúc Yên không kiêng dè nhìn thẳng nam sinh đó, biểu tình vô cùng khó chịu, đôi mắt hai mí kẻ viền đen giúp đôi mắt cô càng thêm to tròn hơn, có chiều sâu và sắc bén như hồ ly nhìn thẳng nam sinh ấy, chiếc nĩa trong tay khẽ đâm xuống miếng thịt bò bít tết, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm nam sinh đó không rời.
Cô nhếch môi, ánh mắt xoáy sâu vào nam sinh khiến cậu ta hít thở không thông, vô cùng khó chịu, cậu ta nặng nề nuốt nước bọt, hơi sợ sợ quay lại ngồi chỉnh tề ở bàn mình.
Ý tứ cảnh cáo rất rõ ràng, nhìn đã biết không phải thiếu nữ dễ nói chuyện, đôi đồng tử lạnh lẽo làm sống lưng nam sinh ấy sởn cả da gà.
Đôi mắt đó giống như nam sinh có tên gọi là “Tùy Ca” ấy, lạnh lẽo vô cùng.
Đến khi nghe có tiếng kéo ghế, không gian đang yên tĩnh với tiếng nhạc nhẹ nhàng, vu dương bỗng nhiên có tiếng động lớn vô thức tất cả đều ngừng nói chuyện mà nhìn cô, nam sinh đó cũng quay lại nhìn Khúc Yên, đã thấy cô rời đi.
Cậu nam sinh lạnh lùng kia cũng nương theo động tĩnh mà nhìn lên, ngoài mái tóc đen dài thì chỉ thấy phần eo lộ ra ngoài trong chiếc áo croptop, trên vai đeo túi xách nhỏ, dáng người mảnh mai rất đẹp.
Cả đám nam sinh đó mở to mắt ra nhìn, từ trong túi Khúc Yên lấy ra tấm thẻ đen, góc nghiên xinh đẹp lại toát lên sự giàu có, thì ra là một vị tiểu thư giàu có.
Sau khi thanh toán xong buổi ăn cô bước ra khỏi Trung Tâm Thương Mại lớn
Khúc Yên nhìn di động cũng chỉ hơn tám giờ, hơi do dự một lát rồi cũng bước vào cửa hàng tiện lợi.
Cô mang dáng vẻ xinh đẹp nên không quá khó có những ánh mắt sẽ dán lên người cô, Khúc Yên lúc đầu định mua đồ ăn nhanh để khi về nhà sẽ vừa ăn vừa xem phim.
Cô cũng mua thêm vài thứ cho kì sinh lí sắp tới, rồi nhanh sau đó cô đã bước ra ngoài.
Khi bước ra ngoài, lại thấy một quán xiên thịt nướng mùi hương thơm đến nức mũi, cảm giác bụng đói lại dâng lên trong khi cô đã ăn vài món trước đó rồi.
Khúc Yên nhìn hồi lâu, cảm thấy đây chính là thông điệp của vũ trụ đưa đến.
Cất đồ vào trong xe, cô lại bước tới quán xiên nướng, tự kêu cho mình một phần.
Cắn miếng đầu tiên, cảm giác ngon ngọt vị hơi cay làm Khúc Yên vừa đưa tay lên che miệng, đôi mắt thật sự yêu thích, cô khen ngợi một câu:“Ngon quá.”
Bà chủ quán đang nướng phía bên cạnh nghe tiếng, động tác quạt tay cũng hơi ngừng lại, nhưng rất nhanh lại cười ôn nhu nhìn cô:“Ngon thì ăn nhiều vào, cháu nhìn ốm quá.
Chưa thấy ai gầy như cháu đâu.
Giới trẻ giờ chỉ muốn dáng vóc đẹp chứ không chú trọng sức khỏe.”
Cô chỉ cười hì hì không đáp.
Lúc cô cúi xuống cắn thêm miếng, lại thấy một bóng đen che mất hết ánh sáng trước mặt.
Chiếc bàn nhỏ cô cũng vì thế mất điểm sáng mà trở nên tối mịch.
Sau đó cô nghe thấy tiếng kéo ghế, một ai đó ngồi xuống đối diện với bàn cô.
Khúc Yên cau mài, ngước mắt lên nhìn:“*** mẹ không thấy chỗ có người…”
Cô mở to đôi đồng tử, kinh ngạc lắp bắp nói:“Chú…chú Thẩm, sao…sao chú…”
Mẹ nó! Tại sao lại xuất hiện nữa rồi!! Lại thật sự là Thẩm Tây Thừa!!
Đôi mắt đen của anh hơi híp lại nhìn xuống, lạnh lùng trách vấn cô:“Tôi thích ngồi đây ăn cùng cháu, cháu bất mãn với tôi à?”
Khúc Yên:”…”
Có cần phải ngang ngược thế không?.