Bên ngoài biệt thự.
Quản gia Lý nhìn khuôn mặt sưng húp của Vương Xuân Hoa, đau lòng khôn xiết, hôn lên môi dưới bà ta: “Hoa Hoa, dù em đi rồi anh cũng sẽ chăm sóc tốt cho con gái chúng ta.
Anh cũng sẽ báo thù cho em, nhất định sẽ đuổi con nhỏ kia ra khỏi nhà họ Khương.
“
Cơ thể heo một tạ của Vương Xuân Hoa tựa vào lòng quản gia Lý: “Hức hức hức.
“
Ngày hôm sau.
Khương Thất Ngư ôm vàng ngủ cả đêm, đang ngủ say sưa thì bị tiếng đập cửa đánh thức.
Khương Thất Ngư trở mình, tiếp tục ngủ.
Khương Nam Sơn đứng ngoài cửa: “! “
Ông định nói cho Khương Thất Ngư một tin vui, hôm qua ông sai người giám định suốt đêm, cuối cùng cũng có kết quả.
Khương Thất Ngư là con của họ!
Chủ yếu là ông sợ Khương Thất Ngư không thích ứng được khi sống trong nhà, không thể coi đây là nhà của mình.
Hiện giờ có vẻ như… Chắc là không có chuyện đó.
Vậy ông có thể an tâm cùng vợ chuẩn bị tiệc nhận người thân rồi.
Mãi đến giữa trưa Khương Thất Ngư mới thức dậy, là mót tiểu quá mà tỉnh.
Ngồi trên bồn cầu lướt điện thoại, lúc này cô mới thấy mấy chục cuộc gọi nhỡ và vài tin nhắn chưa đọc.
Mở ra xem, toàn là anh bạn trai của nguyên chủ gọi đến.
Cô chẳng buồn để ý, nhưng lúc này một cuộc điện thoại gọi đến, cô lỡ trượt tay ấn nghe.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói cố làm khàn đi của người đàn ông: “Bé con à, cuối cùng em cũng nghe điện thoại rồi, không cảm nhận được tình yêu của em thì anh là một con gà mất.
“
Khương Thất Ngư chau mày: “Gà gì cơ?”
Hạ Nam Thăng dùng giọng điệu gợi cảm nói: “Kẻ cô tịch bị tình yêu phán xử chung thân suốt đời.
“
Khương Thất Ngư: “! “
*Hạ Nam Thăng chơi chữ, “gà” là “鸡” [jī], còn chữ “tịch” trong cô tịch là “寂” [jì].
Khương Thất Ngư suýt nôn ra táo mình ăn tối qua: “Anh dầu mỡ như vậy, tôi còn tưởng anh là gà xối mỡ.
“
Đã là thời đại nào rồi, ấy mà nguyên chủ còn bị lừa bởi mấy lời âu yếm quê mùa vậy trời.
Từ trong ký ức của nguyên chủ, cô biết rằng Hạ Nam Thăng luôn thích nói mấy lời âu yếm quê mùa đó với cô ấy, mà cô ấy càng nghe càng phấn khích rồi yêu luôn.
Đúng là một cuộc yêu đương đầy vui vẻ lâm ly! Một người nói một người im lặng.
Hạ Nam Thăng thấy Khương Thất Ngư hơi khác thường, bình thường nghe câu này xong, chẳng phải cô nên cười thẹn thùng sao?
Sao hôm nay lại chặn số anh ta, rốt cuộc có chuyện gì thế nhỉ?
“Giờ em ra đây đi, anh đưa em đi ăn cơm, anh đứng dưới ký túc xá của em nè.
“
Khương Thất Ngư vươn vai: “Được, anh chờ em xuống nhé.
“
Nói xong cô cúp máy ngay, sẵn tiện chặn luôn số điện thoại khi nãy.
Hạ Nam Thăng chờ một phát suốt nửa tiếng đồng hồ, lúc gọi điện thoại thì không gọi được.
Đây là số điện thoại cuối cùng anh ta có rồi.
Hết cách, anh ta chỉ đành gọi cho Khương Tử Nhiễm.
Khương Tử Nhiễm nghe xong, nhíu mày nói: “Không sao, mấy hôm nữa nhà bọn em có buổi tiệc nhận người thân, đến lúc đó anh tới đây rồi nghĩ cách đưa cô ta đi.
“
Hạ Nam Thăng kinh ngạc: “Hở? Tiệc nhận người thân? Nhận ai?”
Giọng điệu của Khương Tử Nhiễm lạnh đi: “Khương Thất Ngư.
“
Hạ Nam Thăng: “! “