Lảng Tránh Ái Muội - Đông Nhật Giải Phẫu

Chương 36



Đêm cuối đông ở nước ngoài càng thêm buốt giá, một cơn gió lạnh từ sông rộng thổi qua, nhấc lên mái tóc ngang vai của Du An Lý.

Cô gái trước mặt đang khóc, mũi đỏ bừng vì lạnh nhưng vẫn gắt gao nắm tay áo của cô, giống như sợ cô sẽ xoay người bỏ đi.

“… Em không muốn nhường chị cho bất kỳ kẻ nào.”

Nàng khóc đến khản cả cổ, cả người run rẩy trong gió, nhưng khi nói lời này, vẻ mặt nàng còn kiên định hơn trước.

Đôi mắt Du An Lý bị gió thổi làm khô, cô khẽ cau mày, chịu đựng sóng gió dâng trào, đôi mắt chua xót cũng không chớp.

Một lúc lâu sau, cô nhìn cô gái trước mặt, nhẹ giọng nói.

“Còn gì nữa?”

Tả Nhan sững sờ, không hiểu cô đang nói gì, ngập ngừng hỏi: “Cái, cái gì?”

Du An Lý nhìn vào mắt nàng, chậm lại lặp lại: “Trừ bỏ những thứ em vừa nói, em còn muốn gì khác không?”

Tả Nhan cuống cuồng suy nghĩ tới những gì nàng vừa nói. Sau khi phản ứng lại, nàng nắm lấy tay cô hỏi: “Vậy, những điều vừa nói đều có thể sao?”

Du An Lý dừng một chút mới trả lời: “Tôi không xác định.”

Ánh sáng trong đôi mắt của cô gái đột nhiên ảm đạm, giống như một con đom đóm trong mắt nàng đã bị tiêu diệt.

Một ít lạnh lẽo chui vào khoang ngực từ hô hấp của cô, buộc Du An Ly phải mở miệng, phun ra ngụm trọc khí kia.

“… Nhưng có thể thử.”

Cô nói, cúi đầu xuống, chậm rãi nắm lấy bàn tay đang nắm lấy cô.

Lòng bàn tay kia lạnh như băng, bàn tay này đã sớm bị gió làm đông cứng, làm cô không nhịn đượcdùng ngón tay xoa nhẹ, truyền cho nàng hơi ấm.

Lúc này Tả Nhan hồi lâu mà vẫn chưa phục hồi tinh thần.

Nàng nhìn người trước mặt, giống như phải tận mắt vẽ ra từng đường nét trên người cô, để lưu lại “chứng cứ” mà nàng không dám tin tưởng.

Du An Lý nhướng mắt nhìn nàng, tựa hồ bị vẻ mặt của nàng làm cho có chút buồn cười.

“Vậy còn gì nữa không? Em muốn gì.”

Cô nói, lấy điện thoại trong túi ra xem giờ.

Tả Nhan lập tức tỉnh táo trở lại, vội vàng xác nhận: “Cái gì cũng đều có thể sao?”

Du An Lý thu lại điện thoại, lại bắt gặp ánh mắt của nàng, khẽ chớp chớp, giống như một loại tán thành.

“Hiện tại là 11:52 tối theo giờ Bắc Kinh, em có 8 phút ước nguyện.”

Tả Nhan mở to mắt, mất một lúc lâu mới hiểu cô đang nói cái gì, lập tức cảm thấy thời gian cấp bách.

Nàng nắm chặt tay Du An Lý, đảo mắt hoảng hốt, bắt đầu vắt óc suy nghĩ về điều ước của mình.

“Bao nhiêu cũng đều có thể sao!”

Vừa mới khóc một trận, liền bắt đầu được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.

Du An Lý cười không trả lời.

Đây đã là ngầm chấp thuận.

Tả Nhan lập tức hiểu ý tứ cùa cô, nhất thời sững sờ trước “giải nhất” đột ngột xuất hiện, cả người như dẫm phải kẹo bông gòn, sẽ bay đi bất cứ lúc nào.

“Còn 7 phút.”

Du An Lý một tay cầm túi văn kiện, một tay kéo tay nàng vào túi, đêm khuya gió quá lạnh, chỉ có thể dựa vào nhiệt độ cơ thể để sưởi ấm.

Tả Nhan vô thức tiến lại gần một bước, cả người gần như dán vào thân thể cô.

“Trong kỳ kiểm tra hàng tháng lần đó chị đã đáp ứng em, cái này cái này, em muốn cái này.”

“Ân,” Du An Lý trả lời.

Nhìn thấy cô đáp ứng dễ dàng như vậy, Tả Nhan lập tức sốt ruột, sợ trì hoãn mấy phút, lập tức nói ra một ít nguyện vọng.

“Em muốn ngủ với chị mỗi ngày.” Nàng nhanh chóng nói câu thứ hai.

Du An Lý nhìn nàng một lúc lâu, nhưng không từ chối.

Tả Nhan coi như cô đồng ý, lập tức nghĩ đến điều ước thứ ba.

Quỷ tham lam.

Du An Lý lặng lẽ thở dài, tiếp tục báo thời gian.

“Còn 5 phút.”

Thời gian sao có thể trôi nhanh như vậy!

Tả Nhan luống cuống, cũng không suy nghĩ cẩn thận, trong đầu có cái gì liền nói ra ngoài.

“Em muốn mỗi ngày cùng chị ăn cơm, cùng chị ra ngoài, cuối tuần rảnh rỗi chị phải cùng em đi ra ngoài, đi xem phim, đi công viên giải trí, đi du lịch, còn có, phải trả lời tin nhắn của em, chủ động gọi điện cho em, không được phép cười với người khác, không được phép một mình ăn cơm với người khác, không được phép một mình qua đêm với người khác…”

Nàng trút hết những gì có thể nghĩ ra, càng nói càng nhiều, càng ngày càng tùy hứng.

Nhưng Du An Lý chỉ lắng nghe mà không ngắt lời nàng.

“Còn có, không được phép rời đi mà không nói một lời, còn có, những gì em vừa nói đều không có giới hạn thời gian, là vĩnh viễn, cả đời, chị biết chưa!”

Đầu óc Tả Nhan lúc này xoay chuyển bay nhanh, trong thời gian ngắn đã tìm ra “kẽ hở”, rồi nhanh chóng lấp đầy.

Du An Lý không khỏi bật cười.

“Em nói nghe tới như đang cầu hôn vậy.”

Nàng chỉ thuận miệng nói, nhưng Tả Nhan lại sững sờ, gò má càng lúc càng đỏ, giống như có thể toát ra khí nóng.

Du An Lý luôn có thể bị cuốn vào những tâm tư ác liệt nhất của nàngg.

Cô hơi cúi người xuống, mắt cũng ngang tầm với nàng.

Ở khoảng cách gần như vậy, đôi mi run rẩy của cô gái cũng hiện rõ.

Du An Lý bình tĩnh nói: “Nhưng em còn không có nhẫn, tôi không thể đồng ý a.”

Cô vừa nói xong liền đứng lên, quả nhiên không ngoài dự liệu mà thấy người trước mặt lập tức gấp đến muốn nhảy dựng lên.

“Chị vừa mới nói cái gì cũng đều có thể! Chị không thể như vậy!”

Du An Lý mỉm cười, báo giờ lần cuối cùng: “Còn một phút.”

Tả Nhan lập tức phản ứng đây là cô đang “Đùa bỡn” mình.

Nữ nhân xấu xa.

Một bụng ý nghĩ xấu.

Tả Nhan tức muốn hộc máu, lá gan cũng lớn hơn bao giờ hết, tay vẫn còn trong túi của cô, nàng siết chặt tay cô kéo sang một bên, đưa đầu tiến về phía cô.

“Điều ước cuối cùng.”

Nàng nhìn Du An Lý, đúng lý hợp tình nói: “Hôn em.”

Kim giây thời gian đang tích tắc, không nhanh không chậm bước về phía trước vào giữa đêm ở Osaka.

Trên con phố bên sông, đèn đường im lìm, chiếu sáng góc phố yên tĩnh này bằng ánh đèn vàng ấm áp.

Cũng chiếu vào đôi mắt sáng ngời của cô gái nhỏ.

Lông mi Du An Lý run rẩy, trong trầm mặc kéo dài, cùng với nhịp tim đập, cô hiểu sự tồn tại của mình.

Một cơn gió lạnh khác thổi tới, làm đôi mắt Tả Nhan mơ hồ.

Khi nàng nheo mắt rồi mở mắt ra lần nữa, người trước mặt đã cúi xuống, tiến đến gần nàng.

Tả Nhan vô thức ngẩng đầu lên, đưa đầu về phía trước.

Mùi hương nhàn nhạt thuộc về Du An Lý lướt qua trán nàng, lướt qua chóp mũi nàng, cuối cùng đáp xuống môi nàng.

Tả Nhan chậm rãi, chậm rãi — mở to hai mắt.

Xúc cảm mềm mại chỉ chạm nhẹ liền lui về.

Tả Nhan nhìn thấy cô sắp đứng dậy, không chút suy nghĩ liền mở miệng cắn vào môi cô.

Nàng cắn vào nơi nhiệt độ mềm mại, nghiến răng, thở ra một hơi rồi thỏa mãn thả lỏng miệng.

Du An Lý đã có thể thoát thân, cuối cùng thốt ra nghi vấn bấy lâu nay của mình:

“Rốt cuộc em là thỏ hay là cẩu vậy.”

Tả Nhan lập tức đáp trả: “Chị mới là cẩu.”

Du An Lý không tranh với nàng, lôi kéo tay trong túi xoay người, đi qua cầu.

“Về khách sạn, nơi này lạnh.”

Tả Nhan đi theo cô hai bước mới phản ứng lại.

“Sao chị biết em ở…”

“Đồng học của em quá lớn tiếng, không nhận ra cũng khó.”

“… Như thế nào em cảm thấy chị vẫn luôn có thành kiến với cậu ta a.”

“Ảo tưởng.”

Trên đường thật sự quá lạnh, sau khi hai người đi qua cây cầu, Du An Lý gọi một xe taxi, báo cáo địa chỉ của khách sạn.

Tả Nhan nghe thấy cách phát âm tiêu chuẩn của cô, hai mắt nhìn cô giống như gặp quỷ.

Du An Lý giống như không nhìn thấy.

Về đến khách sạn, trả tiền rồi xuống xe, Tả Nhan đi theo cô nói: “Chị là người sao?”

Sau khi xe taxi lái đi, Du An Lý liếc nàng một cái.

Tả Nhan bĩu môi, gât gao đi phía sau cô, một đường đi vào thang máy khách sạn.

Nàng nhìn Du An Lý nhấn số tầng, thoải mái đứng bên cạnh cô, theo cô lên tầng bảy của khách sạn.

Thời gian đã quá muộn, hai người phóng nhẹ âm thanh đi qua hành lang, đợi đến khi quẹt thẻ vào phòng rồi mới nói.

“Bên này của chị không khác gì bên kia của em.”

Tả Nhan không coi mình như người ngoài mà nhìn đông nhìn tây, còn sờ giường của Du An Lý.

Du An Lý khóa cửa phòng, đặt một cái cốc ở góc cửa rồi đứng dậy bỏ cặp công văn trên tay xuống.

“Cho nên, tại sao em ở lại đây?”

Tả Nhan đang định ngồi xuống giường cô, nhưng đột nhiên bị cô thình lình đâm thủng tâm tư, lập tức lại đứng lên.

“Tại sao cái gì? Em ra ngoài mà không nói với lão sư, bây giờ trở về chắc chắn sẽ bị phát hiện.”

Lão sư dẫn đầu sống trong căn phòng ở lối vào hành lang, ban đêm theo dõi động tĩnh của học sinh, sợ học sinh có thể bị ốm hoặc gặp vấn đề.

Du An Lý hoàn toàn không ngoài ý muốn, nếu một ngày vị đại tiểu thư này không gặp phải phiền toái, vậy mới là ngoài ý muốn.

Tả Nhan nhớ tới chuyện này, đột nhiên vỗ đùi nói: “Em mượn điện thoại trong phòng chị dùng một chút.”

Du An Lý không nói gì, bước tới mở vali.

Tả Nhan lấy điện thoại cố định của khách sạn, gọi đến phòng mình đang ở, bên kia nhanh chóng tiếp máy, vừa nhìn đã biết chưa ngủ.

Trong lòng nàng một trận băn khoăn, vội vàng nhỏ giọng nói: “Duyệt Lâm, là tớ, Tả Nhan. Tớ đã về khách sạn rồi, hiện tại đang ở cùng người nhà, sáng mai sẽ trở lại, cậu yên tâm, sẽ không bị lão sư phát hiện.”

Bên kia giống như nhẹ nhàng thở ra.

“Cậu làm tớ sợ muốn chết, lại không trở về tớ sẽ tìm lão sư báo nguy.”

Tả Nhan phát hiện tâm lý liều mạng của đồng chí này rất giống mình, đổi là người khác đã sớm nói với lão sư, suy cho cùng, ai cũng đều sợ xảy ra chuyện.

“Hôm nay cảm ơn cậu, sau khi trở về tớ mời cậu một bữa tiệc lớn, cậu ngủ đi.”

Hai người nói vài câu, cũng thông đồng khảo cung để đề phòng, xong rồi cúp điện thoại.

Du An Lý đã nghe toàn bộ quá trình, khoanh tay đứng nhìn nàng, cười như không cười khen nàng một câu: “Có dũng có mưu, đúng là nhân tài.”

Tả Nhan nghe được lông tơ cũng đều dựng thẳng.

Bản năng sinh tồn khiến nàng cảm thấy nguy hiểm, vừa định làm gì đó để khắc phục thì Du An Lý đã ném quần áo lên trên tay nàng.

“Đi tắm rồi đi ngủ.”

Tả Nhan vội vàng tiếp được, “Ò” một tiếng, lưu luyến đi vào phòng tắm.

Sao chuyện này không giống với những gì nàng tưởng tượng a.

Chẳng phải quan hệ giữa hai người đã thân mật hơn rồi sao? Dựa vào phim truyền hình, dù sao cũng có một chút thay đổi mới phải chứ?

Kết quả là vẫn không có gì thay đổi a!

Tả Nhan từ từ đi tắm, giặt sạch nội y của mình, phơi trong phòng tắm.

Nơi này Du An Lý không có nội y cho nàng thay, Tả Nhan chỉ có thể mặc áo sơ mi của cô đi ra.

Máy sấy tóc trong khách sạn quá khó sử dụng, tóc nàng vẫn còn hơi ướt, đập vào đầu vai, áo sơ mi nhanh chóng bị ướt.

Bên ngoài phòng tắm rất lạnh, Du An Lý đang ngồi trên giường đọc văn kiện, nghe xong động tĩnh liền ngẩng đầu nói: “Mau lên giường, đừng để bị cảm.”

Tả Nhan ôm quần áo của mình, che ngực áo sơmi không nói gì, nhanh chóng leo lên giường.

Nàng chất đống quần áo trên ghế bên cạnh, rồi nhanh chóng chui vào trong chăn.

Sau khi sửa sang văn kiện xong, Du An Lý thu dọn đồ đạc, cất lại vào túi mới cầm đồ ngủ đi vào phòng tắm.

Tiếng nước chảy từ cửa kính truyền đến, ánh đèn trong phòng tắm mờ ảo, Tả Nhan nhịn không được trở mình.

Chăn có khí tức của Du An Lý.

Nàng cọ cọ chiếc gối, lăn qua lộn lại nơi lạnh giá, không bao lâu đã làm ấm toàn bộ chăn bông.

Chỉ sau đó Tả Nhan mới hài lòng nằm xuống, nhìn lên trần nhà, đếm số đầu củ cải.

Một đầu củ cải.

Hai đầu củ cải.

Ba đầu củ cải.

Cửa phòng tắm mở một tiếng “cọt kẹt”, đèn bên trong đã tắt.

Đột nhiên, chỉ có ngọn đèn nhỏ cạnh giường vẫn sáng.

Tả Nhan ló đầu ra khỏi chăn, nhìn người vừa bước ra.

Không hiểu vì sao, nàng đột nhiên có chút khẩn trương.

Có thể là đã nhiều ngày nàng không ngủ với Du An Lý.

Tả Nhan nghĩ, mở một góc chăn bông, đợi cô đi đi lên.

Du An Lý dừng một chút, lấy khăn lau tóc rồi đặt khăn xuống, tóc khô một nửa mới nằm xuống giường.

Cô vẫn đang mặc đồ ngủ nhung san hô ở nhà, quần áo dày như vậy không thích hợp đi ngủ, nhất là đối với người không thích mặc quần áo đi ngủ như Tả Nhan thì đặc biệt đáng sợ.

Nhưng khi ngủ với Du An Lý, nàng xấu hổ trần truồng, cho nên chỉ có thể mặc thêm một chiếc áo thun cotton trong bộ đồ ngủ bằng lông cừu san hô như Du An Lý, khi ngủ chỉ cởi bên ngoài.

Cho nên Tả Nhan đương nhiên nghĩ hiện tại Du An Lý cũng mặc như vậy, thấy cô nằm xuống nửa ngày không cởi đồ, nàng kỳ quái hỏi: “Sao chị không cởi quần áo?”

“…”

Du An Lý đưa lưng về phía nàng, một lúc lâu sau mới nói: “Gần hai giờ rồi, ngủ đi.”

Tả Nhan nghiêm túc nói: “Chị như vậy đi ngủ sẽ không thoải mái, quá dày, vẫn là cởi ra đi.”

“Không cần.”

“Ai nha, trước kia ngủ cũng không mặc, sao lại còn xấu hổ a?”

Tả Nhan nói, giờ tay niết áo ngủ của cô, vén gấu áo của cô lên.

“Dày như vậy, có thể ngủ mới lạ…”

Du An Lý trở mình, nắm lấy tay nàng.

Tả Nhan nhìn thấy một mảnh tuyết trắng dưới lớp quần áo, lời nói trong miệng đột nhiên bị kẹt lại.

Không khí trầm xuống.

Du An Lý nắm lấy tay nàng, nằm trên giường quay mặt về phía nàng, chặn đèn ở đầu giường sau lưng.

Tả Nhan cảm thấy áp bách không có lý do, hậm hực buông đồ ngủ cô ra, muốn rút tay về.

Du An Lý buông tay nàng trước một bước.

“Cứ như vậy ngủ đi, tôi tắt đèn.” Cô nhẹ giọng nói.

Tả Nhan gật gật đầu, nhìn cô vươn tay tắt đèn.

Du An Lý định nằm xuống thì Tả Nhan lại nhẹ nhàng nắm lấy tay áo cô.

“Còn cái kia thì sao?” Nàng ngồi dậy hỏi.

Du An Lý dừng một chút, quay đầu lại nhìn nàng, hỏi: “Cái gì?”

Tả Nhan tiến lại gần cô, đưa ngón tay lên chọc vào môi cô.

“Cái vừa rồi.”

Thấy Du An Lý cứng đờ, Tả Nhan véo tay áo cô nhỏ giọng nói: “Cái em muốn.”

Căn phòng tối om, chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt của nhau.

Du An Lý từ từ thích nghi với bóng tối, một lần nữa nhìn rõ khuôn mặt của nàng.

Nói xong lời này, nàng giống như rốt cục nhận ra mình đang xấu hổ, kéo tay áo chờ một hồi, liền bắt đầu lui ra.

“Không được thì đi ngủ…”

Tả Nhan bị một tay ôm mặt, mùi hương quen thuộc lần thứ hai đến gần, nhẹ nhàng đáp xuống môi nàng.

Lời nói của nàng đã bị nuốt vào.

Du An Lý không quen với loại khoảng cách này, cho nên chỉ cần một cái chạm nhẹ đã đứng dậy.

Người trước mặt lại nâng cằm lên, dùng sức bá đạo dán lên.

Môi của cô bị con thỏ gian xảo cắn lần thứ hai, không chịu buông miệng.

Hai người vừa mới học, thường thường đều là ngang tài ngang sức.

Cuối cùng, “nụ hôn chúc ngủ ngon” này kết thúc qua việc Tả Nhan bị cắn trả.

Nàng thu người tiến vào ổ chăn, đáng thương ôm lấy mình, hết lần này đến lần khác liếm nơi bị cắn.

“Chị thực sự là cẩu a.”

Tả Nhan tức giận bất bình.

Du An Lý xoay người, nằm nghiêng, trả lời: “Còn kém xa em.”

Tả Nhan nhân cơ hội vươn tay ôm eo cô, bộ dáng như nói cái gì cũng không buông tay.

Sau khi bị đánh lén thành công, Du An Lý không nói nên lời một lúc, cuối cùng nhẹ nhàng vỗ đầu nàng nói: “Ngủ đi.”

Tả Nhan vui vẻ đáp lại, ôm cô nhắm mắt lại.

Có câu nói, người không được quá đắc ý, nếu không sẽ dễ dàng vui quá hóa buồn.

Tả Nhan vừa mới có giấc mơ đẹp, nửa đêm liền bắt đầu mơ mơ màng màng.

Du An Lý bị nàng đánh thức.

Cô đưa tay lên sờ trán Tả Nhan, vội vàng ngồi dậy, nhỏ giọng nói với nàng: “Tả Nhan, có khó chịu ở đâu không?”

Tả Nhan mơ mơ màng màng nghe thấy thanh âm của cô, chỉ lẩm bẩm nói, “… Em lạnh.”

“Em bị sốt rồi.”

Du An Lý nói, ngồi dậy, tốn rất nhiều công sức mới thoát khỏi tay nàng, sau đó cho nàng nắm chăn, ra khỏi giường tìm nhiệt kế.

Sau khi tìm thấy nhiệt kế trong vali, Du An Lý trở lại giường, mở góc chăn ra.

“Lạnh.”

Người trên giường cau mày.

Du An Lý chỉ có thể ôm nàng trước, quấn chặt nàng bằng một chiếc chăn bông, sau đó đưa tay ra cởi cúc áo sơ mi của nàng, đặt nhiệt kế vào dưới cánh tay nàng.

Tả Nhan thuận thế ôm cổ cô, tìm một vị trí thoải mái, ôm chặt lấy cô.

Du An Lý nhìn nàng, chờ nhiệt kế vang lên tiếng tích tích, lập tức lấy từ dưới cánh tay của nàng ra xem.

38,8 ℃, không đặc biệt nghiêm trọng.

Nhưng nếu tiếp tục thì sẽ rất phiền phức.

Du An Lý thoát khỏi vòng tay của nàng, đặt nàng trở lại giường, đi tìm thuốc trong vali.

Cô mang theo thuốc hạ sốt nhưng chỉ còn một liều.

Du An Lý đun nước nóng trong phòng, khi nước còn chưa nóng, cô cầm viên thuốc cùng cốc nước đặt lên đầu giường.

“Tả Nhan, có thể ngồi dậy uống thuốc không?”

Cô kêu một tiếng, Tả Nhan hé mắt, thoạt nhìn còn có chút mơ hồ, nhưng vẫn có thể nghe thấy cô đang nói gì.

Du An Lý đỡ nàng lên, để nàng dựa vào mình, cho viên thuốc vào miệng rồi lấy cốc nước đưa lên miệng cho nàng uống.

Tả Nhan vùi đầu, giữ miệng cốc uống nước.

Sau khi xác nhận nàng đã nuốt viên thuốc, lúc này Du An Lý mới nhẹ nhàng thở ra, đặt nàng trở lại giường.

Vẫn cần quan sát xem thuốc có tác dụng hay không, Du An Lý đơn giản thay quần áo, dự định một lát nữa đến sáu giờ sẽ ra ngoài mua thuốc.

Giữa chừng cô lại đo nhiệt độ, mà cơn sốt vẫn không giảm cũng không tăng.

Trước sáu giờ, sau khi Du An Lý tắm xong, cô tìm điện thoại gọi cho Tả Tăng Nhạc ở trong nước.

Ở trong nước chưa tới năm giờ, nhưng cuộc gọi này phải được khẩn cấp gọi đến.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối, không biết Tả Tăng Nhạc đã dậy hay chưa, thanh âm của ông có vẻ thanh tỉnh.

Du An Lý giải thích ngắn gọn chuyện mình ra nước ngoài, bỏ qua quy trình nói với ông tình hình hiện tại của Tả Nhan.

Tả Tăng Nhạc thở dài: “Lại gây phiền toái cho con rồi, đứa nhỏ này thật không có một ngày bớt lo.”

Du An Lý chỉ nói: “Nếu em ấy không khỏi sốt, tôi phải đưa em ấy đến bác sĩ, phiền toái ngài liên lạc với trường học, sáng hôm nay bọn họ sẽ xuất phát về nước.”

“Được, tôi sẽ gọi ngay, phiền toái con chiếu cố nó một chút, có tình huống gì cứ liên hệ với ta.”

Sau khi cúp máy, Du An Lý trở lại giường, sau đó đưa tay thăm dò nhiệt độ trên trán nàng..

Không nóng hơn nữa.

Nhưng vẫn không có hạ sốt.

Du An Lý nghĩ không biết hôm qua nàng ở bên ngoài bị gió lạnh thổi bao lâu, cơn sốt này chỉ sợ sẽ không dễ dàng rút lui.

Du An Lý xoa lông mày, nhấc máy gọi lần thứ hai.

Mất một lúc mới kết nối được với người bên kia, cô nói, “Lý tiên sinh, thực xin lỗi, hôm nay tôi có việc gấp, không thể đến hội trường.”

Người bên kia điện thoại tỉnh tỉnh thần nói: “Hôm nay không có việc gì vội, nhưng em có chắc không? Hôm qua thoạt nhìn Francois rất thưởng thức em, nếu đàm phán hôm nay được thỏa đáng, em chắc chắn sẽ có thể nhận được lời mời làm thực tập ở chi nhánh Washington của bọn họ.”

Ngữ khí của Lý Tiêu rất là hoang mang: “Đây không phải mục tiêu em đã nỗ lực bấy lâu nay sao?”

Du An Lý ngẩng đầu lên, nhìn hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ kính, đáp: “Cơ hội luôn có.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.