Hôm sau ăn điểm tâm xong, Phó Yểu Yểu quyết định đến thành Bạch Thủy xem nhà mới của mình.
Thành Bạch Thủy là thành trì có quy mô rộng lớn, phồn hoa nhất trong trăm dặm quanh đây. Tuy nó không sánh được với thành Hoài ở Thượng Kinh nhưng trong điều kiện hiện nay nó có thể được coi là thành thị của tỉnh lị. Có rất nhiều quan to, quý nhân, địa chủ, phú thương sống trong thành nà. Tòa nhà kia của nàng cũng được mua từ tay của một tên phú thương ở thành Hoài.
Hoài thành là một vùng sông nước nằm ở phía nam, người ta rất chú trọng chữ nhã khi xây nhà ở. Nghe nói phú thương kia xây phủ đệ rất u nhã tịch mịch, hành lang chín khúc quanh co kết hợp với mười bậc thang trải đầy hoa. Trong vườn có cầu nhỏ nước chảy róc rách. Nếu không vì cần gấp một khoản để bù vào chuyện làm ăn bị thua lỗ thì dù có nói thế nào phú thương kia cũng không chịu chắp tay giao bán tòa nhà này.
Phó Yểu Yểu không thể chờ đợi thêm được nữa, nàng muốn đến xem nhà mới. Thế là Bách Lý Hưu ôm lấy nàng, súc địa thành tốn, chỉ trong vài nhịp thở, cánh cổng của thành Bạch Thủy đã hiện ra ở gần ngay trước mắt họ.
Chiêu này thoải mái hơn di chuyển tức thời rất nhiều, nó khá giống với ẩn hiện liên tục, chơi rất vui.
Chớp mắt thêm cái nữa, cả hai đã đứng trước cửa của một tòa đại trạch nguy nga. Trước cửa có hai tượng sư tử bằng đá đang đứng đó, cổng lớn nguy nga, tráng lệ, tấm biển phía trên đã được thay mới, trên đó viết hai chữ “Mục Trạch”.
Lúc này Hùng Thanh Thanh như ngọn núi nhỏ đứng sừng sững trước cửa. Một khắc trước hắn ta vẫn bày ra dáng vẻ hung dữ, người sống chớ lại gần, ấy vậy mà vừa nhìn thấy họ, hắn ta đã lập tức cúi đầu khom lưng, lễ phép chào đón: “Tôn thượng, ngài tới rồi!” Chào hỏi xong, hắn ta đưa tờ giấy đang cầm trên tay qua, nói tiếp: “Đây là khế đất, mời ngài xem!”
Bách Lý Hưu giơ tay nhận lấy khế đất lật xem, Hùng Thanh Thanh nhân cơ hội đó lén lút nháy mắt với Phó Yểu Yểu.
Phó Yểu Yểu cũng nháy mắt lại với hắn ta.
Tuy nói khế đất chẳng có ý nghĩa gì với những tu sĩ xoay tay thành mây như họ nhưng nếu muốn sống ở nhân gian, đương nhiên phải theo quy tắc của nhân gian. Bách Lý Hưu khẽ thi thuật pháp, phần ký tên người sở hữu trên khế đất đã biến thành Phó Yểu Yểu.
Đưa tay nhận lấy khế đất, lại ngước mắt nhìn biệt thự lớn trước mắt, Phó Yểu Yểu bỗng có cảm giác trước khi thành hôn được bạn trai mua nhà trên tỉnh lỵ cho, đã vậy người đứng tên nhà còn là nàng nữa.
Hùng Thanh Thanh như một quản gia đi cạnh họ, hắn ta tỏ ra vô cùng phấn khởi giới thiệu: “Tôn thượng, Phó cô nương, các ngài xem tiền viện này đi, có xếp mười lăm bàn ở đây cũng chẳng có vấn đề gì! Nếu như không muốn ngồi ở đây thì mời ngài nhìn qua bên này một chút, đi qua hàng lang hoa này, còn có một hoa viên, chắc chắn có thể xếp đủ mười lăm bàn! Đến khi ấy thuộc hạ sẽ treo thêm vài dải lụa đỏ, gió thổi chúng sẽ bay lên, muốn hân hoan thế nào thì hân hoan thế ấy! Bên này là một hồ nước, trong hồ nuôi rất nhiều cá! Đi qua hòn non bộ này, ôi trời! Ngài nhìn kìa, còn có cả một hồ sen kia đấy, giữa hồ còn có thủy đình. Phú thương kia nói khi thời tiết nóng lên có thể đến đây ngắm hoa sen tránh nóng!”
Phó Yểu Yểu càng xem càng thích, bắt đầu lấy chỉ chỏ cảnh sắc và bố cục nơi này như một nữ chủ nhân thực thụ: “Ta cảm thấy nên trồng một giàn nho ở đây thì tốt hơn. Lúc vào hè có thể nằm dưới giàn nho, vừa nghe gió thổi vừa ăn nho, chắc chắn cảm giác ấy sẽ rất thoải mái.”
Nàng vừa dứt lời, có một giàn nho đang đơm hoa kết trái, cành lá xum xuê, xuất hiện ở ngay chỗ nàng vừa chỉ. Phía dưới giàn nho còn có hai chiếc ghế xếp, giữa hai chiếc ghế có một chiếc bàn trả nhỏ, thậm chí trên mặt bàn còn có cả chén uống trà!
Bách Lý Hưu phủi đầu ngón tay, hỏi: “Nàng còn muốn cái gì nữa?”
Phó Yểu Yểu: “!”
Đây là lần đầu tiên nàng được trải nghiệm cảm giác tốt đẹp khi đến thế giới huyền huyễn!
Đấy chẳng phải là phiên bản thực tế của trò xây nhà ngày còn nhỏ nàng vẫn hay chơi sao? Phó Yểu Yểu bắt đầu nói liên tục: “Chỗ này đổi thành vườn mai đi! Mùa đông sắp đến rồi, ta muốn ngắm mai dưới trời tuyết!”
“Ta muốn ở đây có thêm một rừng trúc xanh tươi! Có thêm một cây cầu hình vòm nho nhỏ, phía dưới cây cầu phải có nước chảy róc rách!”
“Ừm… chỗ này ta muốn, ta muốn có một chiếc xích đu!”
“Còn mảnh đất trống này, ta muốn dùng để trồng rau, trồng hoa!”
“Ta muốn có một cây phượng hoàng ở chỗ này, kích thước cái cây ấy phải ngang ngửa với cái cây trên núi Ngọc Đỉnh của ông ngoại ta!”
“Nối liền hai gian phòng ngủ này lại với nhau đi, ta muốn làm một hoành thính!”
Đối với Bách Lý Hưu, người có thể dẫn độ cá Tử Băng từ một nơi xa xôi vạn dặm như Bồng Lai tiên đảo về đến Ma giới, có thể biến bầu trời đang trong xanh ngập tràn mây trắng thành bầu trời đêm mới muôn ngàn sao mà nói thì những gì nàng vừa nói chẳng đáng là gì, hắn chỉ cần phất tay vài cái là đã có thể làm được.
Họ đi đến đâu là thay đổi đến đó, phủ đệ u nhã của vùng sông nước lúc ban đầu dần trở nên sinh động hơn. Nó tựa như một thục nữ yểu điệu đang đội khăn trắng chẳng mấy chốc đã biến thành thiếu nữ với nụ cười rạng rỡ, cảnh sắc khắp nơi đều mang nét nghệ thuật tĩnh lặng như một trinh nữ và chuyển động nhanh như một con thỏ.
Phó Yểu Yểu càng thay đổi càng cảm thấy phấn khởi, cuối cùng nàng không nhịn được ôm lấy Bách Lý Hưu nhảy nhót: “Ta thích nơi này quá!” Nàng lớn tiếng tuyên bố: “Ta sẽ sống ở đây một trăm năm!”
Chủ viện tên là Đông Lai Uyển, phú thương trước lấy cái tên này trong cụm “tử khí đông lai”, Phó Yểu Yểu cảm thấy cái tên này khá dễ nghe nên không thay đổi nữa.
Bách Lý Hưu thi triển một đạo pháp thuật bay lên trên không trung, sắp xếp lại các đồ vật theo ý muốn của nàng. Cuối cùng những pháp bảo đẹp đẽ nhưng không thực dụng trong Bảo Khố của hắn cũng có cơ hội được phát huy tác dụng. Phó Yểu Yểu như một con ong mật nhỏ chăm chỉ, nàng chọn chọn lựa lựa những thứ bên trong Bảo Khố, ra ra vào vào di chuyển rất nhiều đồ vật trang trí đẹp đẽ.
Nàng có chút khiếu thẩm mỹ trong người, thế là chẳng mấy chốc gian phòng đã rực rỡ hẳn lên, trông trang nhã mà không tầm thường.
Phó Yểu Yểu nhất quyết không chịu ngủ trong phòng ngủ mới trước khi thành thân. Ngay sau khi cải tạo dinh thự xong, Bách Lý Hưu giao hết những chuyện khác cho Hùng Thanh Thanh, sau đó dẫn nàng về trấn Phong Vũ. Sáng sớm ngày hôm sau, Mục Trác Nghĩa mang theo thư mời và thư lễ đã được chuẩn bị sẵn đến.
Phó Yểu Yểu không có người nhà, vì vậy Khương Sơ có thể coi là một thành viên trong gia đình nàng.
Nhận thư mời tương đương với việc chấp nhận mối hôn sự này. Khương Sơ ở bên cạnh lật xem lễ thư, nàng ấy cảm thấy choáng váng trước danh sách tiên khí pháp bảo dài dằng dặc trong danh sách, sau đó liên tục ai oán: “Đều là nhân sĩ tu tiên với nhau cả, tại sao các ngươi lắm tiền nhiều của thế chứ?”
Nàng ấy nghèo lắm, thậm chí ngay cả cái pháp bảo phi hành của nàng ấy cũng được mua từ chợ đồ cũ! Chỉ có mình nàng ấy là nghèo trong cái thế giới này thôi.
Mục Trác Nghĩa cười hớn hở đáp: “Phần lớn đều là đồ cưới do phu nhân nhà ta chuẩn bị cho Mục Âm, những thứ khác đều chiếu theo quy định nạp lễ của nhân gian mà chuẩn bị.” Bây giờ ông đã có thể nhắc đến Mục Âm một cách tự nhiên rồi. Sau khi nói xong câu ấy, Mục Trác Nghĩa lại quay đầu qua hỏi Phó Yểu Yểu: “Yểu Yểu nhìn một chút đi, xem còn muốn thứ gì nữa không, để ông ngoại chuẩn bị thêm cho cháu.”
Phó Yểu Yểu cầm tờ danh sách rất dài, đáp: “Được rồi được rồi, thế này đã nhiều lắm rồi ạ!”
Mục Trác Nghĩa cười tươi rói: “Tuy nói là chiếu quy định của nhân gian nhưng trong quy định ấy cũng có vài chỗ hơi rườm rà, chúng ta cứ đơn giản hóa mọi chuyện đi. Hôm nay, đúng dịp thư mời đã được đưa đến, chúng ta cũng nên chọn ra ngày lành tháng tốt để ta còn quay về chuẩn bị lần nữa!”
Xong xuôi đâu vào đó, Phó Yểu Yểu cất thư mời đi, nói: “Vâng!”
Những người ngồi đó đều là nhân sĩ tu tiên, thế nên ai ai cũng có chút nghiên cứu ít nhiều về thuật bói toán. Chẳng qua là cả hai người Bách Lý Hưu và Phó Yểu Yểu đều không có ngày tháng năm sinh và bát tự chuẩn xác. Mục Trác Nghĩa lấy tên của hai người lập một quẻ, sau đó chọn ra một ngày hoàng đạo thích hợp để cưới gả, tức là mười ngày sau.
Nếu chuyện này đặt trên người ở nhân gian, thời gian như vậy chắc chắn quá gấp gáp. Nhưng đối với nhân sĩ tu tiên mà nói, có rất nhiều chuyện chỉ cần phất tay một là có thể làm được, trái lại mười ngày là vừa đủ. Khổ nỗi Bách Lý Hưu còn cho là thời gian như thế quá muộn, hắn cau mày hỏi: “Ngày mai luôn không được sao?”
Khương Sơ nhảy dựng lên: “Đương nhiên không thể là ngày mai được! Phượng quan, khăn quàng vai của Yểu Yểu còn chưa chuẩn bị, nạp lễ của các ngươi cũng chưa đưa đến! Người trong thôn ai ai cũng biết các ngươi sắp thành hôn, họ còn chờ xem sính lễ được đưa tới cửa thế nào đấy! Nhân gian coi trọng những thứ này, lẽ nào ngươi muốn cho bọn họ đem Yểu Yểu ra làm trò cười sao?”
Nói xong, nàng ấy cảm thấy hơi xấu hổ nhìn hắn một cái, sau đó lén lút trốn sau lưng Phó Yểu Yểu.
Hiếm lắm mới thấy Bách Lý Hưu không quăng cái nhìn chết chóc cho nàng ấy, mà còn xuống nước nói: “Vậy cứ quyết mười ngày sau đi.”
Khương Sơ nhân cơ hội này được voi đòi tiên: “Hơn nữa, trong mười ngày này các ngươi không thể ở cùng một chỗ. Ngươi nên đến thành Bạch Thủy chờ đón dâu, như thế mới gọi là hợp quy định! Lúc trước Yểu Yểu không biết gì nên mới ở chung với ngươi. Bây giờ cả hai sắp thành thân rồi còn ở cùng nhau, chưa nói đến chuyện không may mắn, người ta sẽ bàn ra tán vào về chuyện của Yểu Yểu!”
Mục Trác Nghĩa cũng nhanh chóng nói: “Khương Sơ nói có lý đấy! Dù là ở tiên môn, cũng không có chuyện còn chưa thành thân đã ở cùng một chỗ.” Ông nhìn đại ngoại tôn của mình bằng ánh mắt như thể đang trách cứ hắn: “Dù sao nơi này cũng là nhân gian, cháu nên suy nghĩ cho Yểu Yểu, miệng lưỡi người đời ghê lắm. Nàng ấy lớn lên ở nơi này, cái gì nên theo thì phải theo. Phải xuất giá một cách vẻ vang, rạng rỡ, không thể để thiếu sót được.”
Bách Lý Hưu: “…”
Trong cái giới này ở đâu ra lắm thứ quy củ chết tiệt thế không biết?
Hiếm lắm Phó Yểu Yểu mới thấy vẻ phiền muộn xuất hiện trên gương mặt của hắn, nàng cố nín cười đang định lên tiếng thanh minh giúp hắn đôi câu. Ngủ cũng đã ngủ rồi, đâu cần quan tâm đ ến nhiều phép tắc thế làm gì, ai ngờ nàng còn chưa kịp nói, đại ma đầu nọ đã gật đầu lần nữa tỏ vẻ đồng ý: “Được.”
Hễ là những chuyện liên quan đến nàng, hắn đều là có thể nhượng bộ một cách dễ dàng.
Chuyện đã định, Mục Trác Nghĩa lập tức dẫn đại ngoại tôn đi. Lúc cả hai trở lại Mục Trạch ở thành Bạch Thủy, ông còn không quên căn dặn hắn: “Cháu cũng đứng có lén quay lại đó.”
Bách Lý Hưu: “… Vâng.”
Mục Trác Nghĩa: “Chỉ có mười ngày thôi mà, nhanh qua lắm.” Nói xong ông quay người nói với Hùng Thanh Thanh đang đứng cạnh: “Nhớ để ý Tôn thượng của các ngươi đấy.”
Ngoài miệng thì đáp vâng nhưng trong lòng Hùng Thanh Thanh lại thầm nói, ngài đề cao thuộc hạ quá rồi, Tôn thượng là người mà thuộc hạ có thể nắm trong lòng bàn tay ư? Chỉ cần thuộc hạ dám nói với ngài ấy một chữ “không” thôi, chắc ngài ấy sẽ cho thuộc hạ ra đi trong êm đẹp ngay lập tức.
Kết quả là Bách Lý Hưu hoàn toàn không có ý đồ quay lại đó.
Hắn thật sự an tâm ở lại Mục Trạch, tự mình đi treo từng dải lụa đỏ lên các nơi trong phủ, tự dán chữ hỷ. Hắn còn tự tay đi chọn cả nến trong phòng hỉ, rượu và đồ ăn trong tiệc mừng. Chẳng mấy chốc cái tin Mục công tử ra tay hào phóng vừa chuyển đến thành sẽ thành hôn vào mười ngày nữa nhanh chóng lan truyền khắp giới thương gia của thành Bạch Thủy. Chỉ cần là đồ tốt, hắn chưa bao giờ hỏi giá tiền. Ngay cả những đầu bếp nổi danh trong Bách Vị lâu cũng được mời đến để xử lý tiệc mừng của Mục công tử.
Lớn như quy mô tiệc cưới, đội ngũ rước dâu, nhỏ như chuyện in hoa trên thiệp cưới, hắn đều xem xét kỹ càng, cố gắng mang đến cho nàng một ngày đại hôn tốt nhất.
Phó Yểu Yểu cũng không hề hay biết hắn đang làm những này, nàng cho rằng với tính cách của đại ma đầu, ban ngày vừa đi, chắc chắn buổi tối cũng sẽ di chuyển tức thời để quay lại. Cứ nghĩ đến chuyện Khương Sơ ở ngay phòng bên cạnh, nàng bỗng thấy vô cùng k1ch thích!
Kết quả là nàng đợi hai ngày, vẫn không thấy bóng dáng của đại ma đầu đâu.
Phó Yểu Yểu cảm thấy không thể hiểu nổi!
Nửa đêm, đợi đến khi Khương Sơ ngủ, nàng lén ngồi lên thuyền Nguyệt Lượng, nhanh chóng bay về phía thành Bạch Thủy. Vừa mới tới gần tòa nhà, thuyền Nguyệt Lượng đột nhiên bay về hướng khác mà nàng không điều khiển được.
Nàng nhìn thấy cả một trời lụa đỏ, chúng khẽ tung bay dưới ánh trăng. Bách Lý Hưu đang đứng trong viện Đông Lai Uyển, hắn khẽ phất tay một cái, thuyền Nguyệt Lượng trên không trung bị thu nhỏ lại, Phó Yểu Yểu như một con bướm rơi vào trong lồ ng ngực của hắn.
Nàng hơi xấu hổ hỏi: “Sao chàng biết ta tới đây?”
Bách Lý Hưu ôm nàng đi vào trong phòng đáp: “Thần thức của ta bao trùm trăm dặm quanh đây.”
Sau khi trải qua chuyện mất rồi lại có được, sao hắn có thể bỏ mặc nàng ở nơi khác.
Lúc sắp bước chân vào cửa phòng, Phó Yểu Yểu đạp chân hai lần: “Không được! Trước khi thành thân ta không thể ngủ ở tân phòng!”
Bách Lý Hưu: “…” Hắn bất đắc dĩ nhìn nàng một cái, sau đó đành phải xoay người, biến thuyền Nguyệt Lượng thành một chiếc giường mặt trăng đặt ở trong viện, sau đó tạo thêm một kết giới, nói: “Vậy đêm nay chúng ta ngủ ở bên ngoài.”
Kết giới ngăn gió đêm, nhiệt độ rất thích hợp, ngẩng đầu vẫn có thể nhìn thấy sao sáng trăng thanh. Vì có pháp thuật của hắn nuôi dưỡng nên hoa cỏ trong viện mọc rất tươi tốt. Phó Yểu Yểu nằm trong lồ ng ngực của hắn nhìn bầu trời đêm trên đỉnh đầu, bỗng có cảm giác không chân thực.
Bởi vì mọi thứ quá tốt đẹp, luôn khiến người ta cảm thấy không chân thực.
Bách Lý Hưu lập tức bén cảm nhận được tâm trạng của nàng, hắn cúi đầu hôn nhẹ lên đôi mắt nàng, khẽ hỏi: “Nàng lại đang nghĩ vớ vẩn cái gì thế?”
Phó Yểu Yểu thở dài: “Haiz, chỉ là đêm khuya muốn bắt mây thôi, chàng không hiểu được đâu.”
Bách Lý Hưu: “… ?”
Hắn suy nghĩ một chút, sau đó giơ tay cởi y phục của nàng: “Vậy hai ta sẽ làm chuyện khác để nàng không cần phải nghĩ ngợi nữa.”
Phó Yểu Yểu, người đã quen với bạn tri kỷ thốt lên: “Tại sao phải cởi y phục! Chẳng phải chàng có cách tiện lợi hơn sao?”
Bách Lý Hưu cười hôn nàng: “Bởi vì đêm nay ta muốn thử cách không tiện cho lắm này.”