15
Bá Duy đến trung tâm thương mại đi dạo cho thư thả, nhân tiện mua một ít thức ăn vặt đem về kí túc, mấy hôm rồi tối nào cũng uống rượu nên trong người hắn không khỏe.
Kỳ An đã lâu không còn về đó nữa, đi ra đi vào chỉ thấy mỗi Cao Cường làm hắn trống vắng vô cùng. Hắn nghe nói dạo gần đây Kỳ An đang đi thuê nhà, có lẽ sớm thôi cậu sẽ về kí túc lấy hết đồ để dọn hẳn ra bên ngoài.
Hắn đã từng bảo cứ để hắn dọn ra, cậu ở lại kí túc, bởi vì hắn biết hoàn cảnh của Kỳ An thế nào. Nhưng cậu nhất quyết muốn dọn đi, cậu bảo Cao Cường là bạn của hắn, cậu nhìn Cao Cường cũng sẽ khó xử.
Bá Duy thở hắt một hơi, là lỗi tại hắn nên hắn không thể nói thêm được gì. Chi Trà đã không còn xuất hiện nữa khi mà chưa xin lỗi Kỳ An, lòng của hắn vẫn nặng nề, bởi vì hắn biết đe doạ cô ta cũng chỉ là để cảm giác tội lỗi trong lòng mình vơi đi bớt.
Bá Duy ghé vào siêu thị bên trong khu thương mại để mua thức ăn vặt, lúc trở ra, bỗng nhiên hắn trông thấy một thân ảnh rất quen thuộc khiến tim ngừng đi một nhịp.
Hắn run rẩy cánh môi nhìn cậu ôm một túi đồ đứng ở phía trước cửa hiệu chăn ga gối nệm, hắn rối bời, vừa vui mừng vừa kích động, nhưng cũng cẩn thận và lo lắng.
Tuy vậy khi định bước tới, hắn lại trông thấy có một người khác cũng rất quen thuộc đứng ở đằng sau cậu. Cao hơn Kỳ An một cái đầu, dáng người lớn hơn hẳn, trên tay cũng xách nhiều túi hơn.
Không rõ hai người họ nói gì với nhau, Đình Nguyên đưa hết các túi đồ sang một bên tay rồi dùng tay không xoa tóc cậu.
Cảm giác của Bá Duy hệt như là vào ngày mưa năm đó, một mình ôm bóng dầm mưa đứng ở sân cỏ nhìn Kỳ An chạy tới che ô cho Đình Nguyên, nhìn họ cùng sánh vai bước đi.
Nhưng không được, cậu là người yêu của hắn, hắn mới là người tỏ tình được với cậu. Hai người chỉ đang trong thời gian không ổn định, hắn đang thay đổi, Kỳ An đang cho hắn một cơ hội sửa đổi để quay lại với cậu, tên khốn Đình Nguyên không thể chen chân vào như thế!
Nghĩ như vậy Bá Duy mới đi tới lớn giọng, điều này khiến cho mọi người xung quanh cũng bị thu hút nên xoay đầu sang, bao gồm cả Kỳ An và Đình Nguyên.
Thấy đó là Bá Duy, Kỳ An hơi mất tự nhiên, bên cạnh lại còn là Đình Nguyên bạn của anh Bá Duy khiến cậu thật sự không biết phải làm thế nào.
“Kỳ An, sao em lại đi với Đình Nguyên?” Bá Duy vội vàng đi tới, “Em cần gì sao không nói với anh? Em định mua đồ cho phòng thuê sao? Anh cũng đang không bận, để anh đi với em, làm phiền cậu ta làm gì? Tính tình của cậu ta quái gở lắm.”
“Em mua xong rồi, không phiền tới anh. Với lại, tính tình của anh Nguyên không hề quái gở.” Kỳ An bình tĩnh đáp.
“Được rồi, xem như là anh sai, nhưng sao em lại đi cùng cậu ta? Em và cậu ta thân thiết từ khi nào vậy? Không phải em bảo mình không vui khi gặp bạn của anh như là Cao Cường sao? Tại sao đối với Đình Nguyên thì lại…”
“Bởi vì anh ấy chưa từng nói dối em để che giấu giúp anh.”
“…”
“Em đi trước đây.”
Suốt cả quá trình Đình Nguyên không hề nói gì, căn bản vì anh cảm thấy mình không có chút tức giận nào. Ngược lại thấy Kỳ An tức giận thay mình, gương mặt cậu cứ cau lại, hai tay cũng nắm chặt lấy áo của anh hơn, anh cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Lúc cả hai ngồi ăn cơm ở quán, tới tận khi về tới phòng trọ rồi cậu vẫn không vui. Đình Nguyên đưa ngón tay xoa xoa mi tâm của cậu, lúc đó Kỳ An mới nhận thức được mình giận đến mức nào. Cậu ho khan, điều chỉnh lại vẻ mặt.
“Em lên phòng trước đây, hôm nay nhiều việc quá nên không kịp đãi anh ăn ngon. Hôm sau em nhất định sẽ đãi anh. Cả ngày hôm nay anh vất vả vì em quá rồi, anh về nghỉ đi, ngày mai còn có tiết.”
Cả hai người cùng nhau yên lặng như để chờ ai đó nói câu tạm biệt trước, nhưng cuối cùng lại không có, chỉ có một nụ cười của Đình Nguyên.
“Bớt giận, không tốt đâu.” Đình Nguyên dặn dò.
“Bá Duy nói anh quái gở… rõ ràng anh ấy không đủ thân thiết lại nói người khác như thế.”
Lại không nhịn được mà nổi giận, bất chợt Đình Nguyên bật cười khiến cậu ngẩn ngơ.
Cậu chớp mắt nhìn anh thật lâu, cảm thấy trong đôi mắt một mí ấy lấp lánh như đang cất chứa triệu vì sao trời. Đình Nguyên luôn thờ ơ với mọi việc, đôi mắt một mí càng khiến anh thêm lạnh lùng và khó gần, nhưng cậu biết anh tốt bụng hơn bao giờ hết, khi cười lên vô cùng ấm áp, đôi khi đôi mắt ấy còn khiến anh thêm đáng yêu.
Lại nữa rồi, cảm giác mà cậu có chỉ duy nhất đối với một mình Đình Nguyên, cảm xúc kì lạ dâng trào mà con tim cứ đập thình thịch từng nhịp, cậu luôn nghĩ đó là sự mến mộ.
“Sao lại mất hồn rồi?” Đình Nguyên xoa tóc cậu.
“Sau này… anh cười nhiều hơn một chút được không ạ?”
“Hửm?”
“Anh cười lên rất đẹp đó.”
“Nhưng tôi lười lắm.” Đình Nguyên lắc đầu, rồi mỉm cười, “Cười với một mình em thôi được không?”
Không biết Bá Duy đã sang toà nhà kí túc bên này đợi từ khi nào mà đèn cũng đã tắt ngúm. Lúc Đình Nguyên bước lên cầu thang để về phòng mình, ánh đèn cảm biến nhận ra có người di chuyển nên tự động bật sáng, soi rõ dáng vẻ của Bá Duy đang ngồi ở đó.
Đình Nguyên không tỏ ra cảm xúc gì, không để tâm tới cậu ta mà tiếp tục bước lên cầu thang.
“Mày đừng có mà thừa nước đục thả câu. Đừng nghĩ bây giờ mối quan hệ của tao và Kỳ An đang không ổn mà giở trò tán tỉnh em ấy!”
Bước chân của Đình Nguyên hơi ngừng lại, hắn cười khẩy, “Mối quan hệ không ổn? À, bởi vì cậu ngoại tình đằng sau lưng em ấy sao?”
“Mày câm miệng lại đi! Mày chẳng biết cái thá gì cả, là bởi vì mày muốn phá hỏng mối quan hệ của tao với em ấy nên mới dắt em ấy đi tìm tao!”
“Ý của cậu, là tôi phải phối hợp với một thằng khốn như cậu…” Đình Nguyên xoay người, “Để lừa dối Kỳ An?”
Nét mặt của Bá Duy thoáng chốc cứng đờ, nháy mắt đã nổi giận trở lại, “Đừng nghĩ tao không biết mày thích Kỳ An, mày chờ thời cơ này từ lâu rồi, phải không? Nhưng tao nói cho mày biết, Kỳ An thích tao! Em ấy thích tao nên mới đồng ý làm người yêu của tao. Nếu em ấy thích mày thì mày đã không bị đá sang một bên bằng cách thảm hại như thế rồi. Em ấy đang cho tao một cơ hội và khi tao quay lại làm quen em ấy, chắc chắn em ấy sẽ đồng ý!”
“…”
“Còn mày, mày có quanh quẩn bên cạnh đối xử tốt với em ấy như một con chó trung thành, em ấy cũng sẽ chẳng xem mày ra gì đâu! Vì em ấy đang không vui nên mới cần người giải khuây thôi thằng ngu!”
Đôi mắt một mí của Đình Nguyên vào giờ phút này càng thêm sắc lạnh nhìn thẳng vào gương mặt không chút tự tin của Bá Duy. Anh chậm rãi đi tới, dù sao cũng đã chơi thể thao từ bé nên thân hình và khí thế áp đảo hơn một chút, anh nắm lấy cổ áo của Bá Duy, trầm giọng nhắc nhở.
“Tao chậm chân một lần vào cái hôm ở phòng vệ sinh nên mới nhìn em ấy bên cạnh một thằng khốn như mày. Nhưng Huỳnh Bá Duy mày yên tâm đi, mày tổn thương em ấy một lần rồi, có chết tao cũng không để Kỳ An quay trở về bên mày. Bóng ma mày tạo ra cho em ấy, tao sẽ xoá bỏ nó, biết điều thì ngồi yên đi.”
Đình Nguyên cười lạnh, “Với lại lý do em ấy đồng ý ở bên cạnh mày, tao nghĩ cả tao và mày đều biết.”
Nói rồi đẩy Bá Duy đang bất an sang một bên, bỏ đi về phòng kí túc.
Đình Nguyên nói đúng, ngay từ đầu Kỳ An đồng ý hẹn hò với Bá Duy chỉ là vì lòng biết ơn. Cậu ngốc nghếch không nhận ra, nhưng hắn và Đình Nguyên thì đã biết rõ.
Hôm che ô vào ngày mưa ấy, cả những tiếp xúc nhỏ nhặt của hai người họ khi ở gần nhau, Huỳnh Bá Duy đều trông thấy và ghi nhớ. Đàn ông đối với tình địch của mình rất nhạy, hắn biết Đình Nguyên thích Kỳ An, vì vậy mà hắn đã luôn lo sợ, hắn sợ là Kỳ An thích Đình Nguyên chứ không phải là hắn.
Nhưng hôm đó cậu đã đồng ý với hắn rồi, hắn đã rất đắc thắng, hắn muốn đăng lên SNS, muốn dắt cậu tới KTV cũng chỉ là vì muốn để cho Đình Nguyên thấy cậu đã thuộc về hắn như thế nào.
Rồi cũng chính hắn đã phạm lỗi lầm, chậm rãi nhìn Kỳ An một lần nữa quay trở về bên Đình Nguyên.
Khi Kỳ An nhớ ra buổi kiểm tra bóng đá sắp tới là khi cậu đã sắp xếp xong mọi thứ ở phòng trọ và hoàn thành bài kiểm tra của một môn chuyên ngành. Thế Phương thoải mái vươn vai, bảo rằng chỉ còn kiểm tra thể dục thì sẽ được nghỉ 4 ngày rồi.
Trường của bọn họ tổ chức thi đầu vào cho kịp ngày nhập học của tháng 9 tới. Nghe bảo rằng năm nay có rất nhiều học sinh đăng kí vào trường, bởi dẫu sao trường của bọn họ cũng là trường đại học có danh tiếng cả nước, điểm đầu vào lấy rất cao.
Cậu chưa có kế hoạch gì cho bốn ngày nghỉ, có lẽ sẽ đi cùng với anh Đình Nguyên đi tìm việc làm thêm. Nhưng mà trước hết cậu cần phải tập luyện để có kết quả tốt cho môn bóng đá trước. Có một người anh là thiên tài bóng đá ở bên cạnh mà không thu hoạch được gì thì cậu không cam lòng.
“Em cũng tâm cơ quá nhỉ?” Đình Nguyên khoanh tay bật cười.
Lại là nụ cười này, nhớ về câu đêm đó anh nói, Kỳ An cảm giác tai mình nóng ran. Cậu chỉ biết bảo anh không cần phải như vậy rồi bỏ chạy đi mất, bây giờ cũng không dám nhắc về chuyện đó nữa.
“Bị anh phát hiện rồi?” Kỳ An mỉm cười ôm quả bóng đi vào sân cỏ.
“Không, tôi chưa phát hiện.” Đình Nguyên lắc đầu, “Tôi sẽ vờ như không biết để bị lợi dụng, nhiệt tình để em lợi dụng cho triệt để.”
Kỳ An lại bật cười ngốc, sau đó cậu tròn mắt nhìn anh đột nhiên quỳ một chân xuống buộc lại dây giày cho cậu, “Mười điểm chọn giày cho sân nhân tạo, nhưng phải cẩn thận dây giày, nếu không nó sẽ khiến em di chuyển khó khăn, có thể gặp nguy hiểm, chấn thương hoặc là xử lý bóng không tốt.”
“Vâng ạ, em đi vội quá.” Kỳ An đáp khi gương mặt của cậu đỏ bừng, trái tim trong lồ ng ngực liên tục đập nhanh khiến lời nói trở nên lắp bắp, “Nhưng em chọn được giày là bởi vì… bởi vì thầy giáo đã dặn dò rất kĩ đấy ạ.”
“Dạy cho em kiểu buộc dây giày chắc chắn, nghe nhé. Mặc dù dây giày không quan trọng bằng các bộ phận khác thế nhưng nó sẽ bảo vệ cho đôi chân của em, có một số trường hợp cố tình buộc chặt quá cũng sẽ dẫn đến chấn thương mắt cá chân nữa. Không khó đâu, đây là kiểu Runner’s loop, đảm bảo 90% là sẽ không tuột.”
Vũ Kỳ An chẳng còn tâm trí ở đâu mà ghi nhớ, gương mặt cậu càng lúc càng đỏ, Đình Nguyên càng quỳ lâu dưới chân cậu, cậu lại càng thấy trái tim trong lồ ng ngực đập nhanh. Tới tận khi anh đứng dậy, cậu vẫn còn đang ngơ ngẩn, tâm trí bay lung tung chưa về được với xác.
“Sao lại như thế rồi? Em nhớ chưa?” Đình Nguyên nghiêng đầu.
“Em nhớ rồi ạ.” Kỳ An nhỏ giọng nói dối.
“Nói dối.” Đình Nguyên cười, “Hơi khó nhớ phải không? Vậy thì sau này để tôi buộc cho em.”
“Không… không cần đâu ạ…” Kỳ An đỏ mặt lúng túng, cậu thấy mình sắp tiêu rồi, cậu bị làm sao thế này…
Đình Nguyên nhìn gương mặt đỏ bừng của cậu nhưng anh không vạch trần, chỉ dẫn đường đi tới khung thành.
“Ở đây cách mười mét, đủ để luyện tập rồi.” Đình Nguyên lấy nấm tập đánh dấu, bảo cậu thử đặt bóng rồi sút cho anh xem.
Vũ Kỳ An cảm thấy căng thẳng cực độ, cậu đặt bóng xuống bên cạnh nấm tập, lấy đà sau đó dùng toàn lực để sút. Thấy trái bóng của cậu chậm rãi lăn một cách xiêu vẹo đi ra khỏi khung thành, Đình Nguyên phì cười.
“An An, lại đây, chân của em không thẳng rồi.”
Bá Duy đứng ở trên khán đàn nhìn xuống dưới sân cỏ, hắn trông thấy Đình Nguyên cầm lấy cổ chân của Kỳ An giúp cậu điều chỉnh, sau đó còn hướng dẫn cho cậu cách dùng lực, hướng dẫn vị trí sút bóng, cách lấy đà chuẩn.
Đình Nguyên đến trước khung thành bảo cậu sút, Kỳ An lần này đã thoải mái hơn lấy đà sút thẳng vào khung thành. Đình Nguyên cúi người nhẹ nhàng bắt được quả bóng, mỉm cười.
“Giỏi lắm, sắp vượt qua cả Khôi Vỹ rồi.”
Kỳ An bất lực kéo thấp mũ của mình, “Anh đừng trêu em như vậy.”
“Nào, thử thêm lần nữa với lực mạnh hơn nhé.”
“Vâng ạ!”
Khoé miệng của Bá Duy căng chặt.
Hắn không thể chậm trễ hơn nữa rồi.