Vị ngọt cùng lành lạnh của kẹo bạc hà rất mạnh, kích thích vị giác trên đầu lưỡi, bá đạo cuốn lấy tất cả, làm vị ngọt khuếch tán ở trong khoang miệng, xúc tác tiết ra nhiều hơn, vị lạnh tràn ra từ môi đến răng, lại đến tận sâu trong cổ họng, thậm chí cả dây thần kinh đại não.
Vị kẹo này đọng lại trong miệng rất lâu.
Một lúc lâu sau, Du An Lý cũng quên mất thời gian, tùy ý để cho mùi bạc hà dán vào từ trong ra ngoài.
Không biết là ai giẫm lên đống tài liệu nằm rải rác trên mặt đất, phát ra tiếng động nhẹ, khiến Tả Nhan đột nhiên mở mắt ra, buông lỏng bàn tay đang ấn lên người cô.
Du An Lý cảm thấy luyến tiếc.
Nhưng rõ ràng hiện tại không phải là thời điểm tiếp tục.
Cô cúi người nhặt tờ báo cáo trên mặt đất lên, vạt áo len bị vén lên trên, lộ ra một mảnh trắng nõn.
Tả Nhan dời tầm mắt mắt đi, thậm chí còn lùi lại hai bước, buộc bản thân hiện tại phải tránh xa Du An Lý.
Nếu không nàng không thể đảm bảo mình sẽ làm ra chuyện gì.
Du An Lý rất hiếu kỳ trong thời gian ngắn sau cuộc họp buổi sáng nàng làm gì, nhưng nàng ở nơi này quá lâu, hai người cần thời điểm thích hợp nói chuyện này.
Cho nên, Du An Lý nhặt báo cáo ném lên bàn trà, cô đã xác nhận thứ này một lần, đây chỉ là cái cớ kêu nàng vào đây thôi.
Tả Nhan cũng rất hiểu rõ điểm này, vừa bước đến trước gương vừa kiểm tra xem trên người mình có gì khả nghi không, hỏi: “Chị tìm tôi làm gì?”
“Cũng không tìm em tới hôn tôi.” Du An Lý quay trở lại bàn làm việc, ngữ khí bình thường trả lời.
Tả Nhan nhanh chóng liếc nhìn cô, gãi gãi tai.
Làm chuyện như vậy trong văn phòng có lẽ là đang chà đạp lên nguyên tắc tham công tiếc việc của Du An Lý, nếu bình tĩnh hơn một chút, nàng sẽ không dám làm.
Nhưng thoạt nhìn Du An Lý rất bình thường, thậm chí không dễ chọc như lúc vừa ngủ dậy.
Tả Nhan thầm cầu nguyện cô sẽ không chuẩn bị tính sổ mình.
Du An Lý cầm một chiếc hộp thon dài màu xanh đậm trên bàn, nghiêng đầu nhìn Tả Nhan rồi thản nhiên nói: “Cho em.”
Tả Nhan sửa sang lại quần áo có chút lộn xộn, lại vuốt tóc hai cái mới nhấc mắt nhìn qua.
Vừa nhìn thấy chiều dài chiều rộng chiều cao của hộp quà, nàng dừng một chút, ngữ khí không thân thiện nói: “Nếu chị dám giở trò như lần trước, tôi sẽ nháo chị ở chỗ này thật đấy.”
Du An Lý khẽ nhướng mày, không có ý kiến nhìn nàng một cái, sau đó trực tiếp mở hộp quà trên tay ra.
Tả Nhan không còn mong đợi thứ gì bên trong chiếc hộp, đặt quá nhiều kỳ vọng vào nữ nhân Du An Lý này căn bản chính là chuốc lấy cực khổ.
Sau khi hộp quà thon dài màu xanh đậm được mở ra, có thứ màu bạc sáng bóng nằm trên tấm vải nỉ màu xanh đậm, Tả Nhan híp híp mắt, khi nhìn kỹ hơn, nàng phát hiện đó là một chiếc vòng cổ.
Nói chính xác – chính là một chiếc vòng cổ không có mặt.
Du An Lý cầm sợi dây chuyền bạc trong hộp quà, đặt chiếc hộp xuống, kéo tay trái của Tả Nhan qua.
Bàn tay này vẫn đang đeo chiếc nhẫn bạc, bởi vì cất giữ quá nhiều năm nên không còn sáng bóng như lúc đầu, chiếc nhẫn trụi lủi thoạt nhìn cũng không có gì nổi bật.
Chỉ bằng cách tháo ra nhìn kỹ, ta có thể nhìn thấy hai chữ in hoa bên trong của chiếc nhẫn.
Khi tay bị nắm lấy, Tả Nhan sững sờ ngẩng đầu nhìn cô.
Du An Lý lấy chiếc nhẫn từ ngón áp út của nàng, xâu vào dây chuyền bạc, sau đó tiến đến gần, ôm lấy cả người nàng vào trong ngực, đeo dây chuyền cho nàng.
“Không phải lúc rửa tay em rất phiền toái sao, như vậy sẽ rất tiện.”
Cũng không cần lo lắng để bừa bãi làm mất.
Tả Nhan nghe lời ẩn ý của cô, có chút xấu hổ muốn phản bác lại: “Ai lo lắng làm mất? Lại không có giá trị, mất thì mất thôi.”
Nhưng nàng ngửi thấy mùi dầu gội trên tóc Du An Lý, mở miệng, một lúc sau cũng không nói gì.
Du An Lý vén vài sợi tóc sau gáy để tránh vướng vào vòng cổ, dùng ngón tay nắm chiếc nhẫn, vén cổ áo lên yết hầu, giấu chiếc nhẫn lạnh lẽo vào trong.
Ngực bị một mảnh lạnh lẽo bao phủ, Tả Nhan không khỏi co rúm lại, nhưng sau đó liền hấp thụ đủ nhiệt độ cơ thể, trở thành vật không tồn tại trên ngực nàng.
Du An Lý sửa sang cổ áo cho nàng, sau đó lùi lại nói: “Được rồi, trở về đi.”
Tả Nhan sờ vòng cổ trên ngực qua lớp quần áo, không khỏi liếc nhìn ngực Du An Lý, sau cổ áo len cao có chiếc vòng cổ giống y như đúc.
—— Từ ngày đầu tiên nàng nhìn thấy Du An Lý, cô tựa hồ không mặc áo có đường viền cổ thấp.
Có phải có nghĩa là…
Tả Nhan “Ò” một tiếng, cầm báo cáo doanh thu trên bàn lên, xoay người bước đến cửa văn phòng.
Đi được vài bước, nàng lại xoay người lại, đi tới trước mặt Du An Lý vài bước, ngẩng đầu lên cấp tốc cắn môi cô, sau đó biến mất ở bên ngoài văn phòng nhanh như chớp.
Hôn rồi chạy, cũng thật kích thích.
Lúc đi ra khỏi lối đi bên ngoài văn phòng, Tả Nhan mới nhớ ra mình đi theo Du An Lý trước mắt bao nhiêu người, cho nên nàng vội vàng cúi đầu, giả bộ như người gặp xui xẻo, đi qua khu văn phòng, đến chỗ ngồi của mình.
Những người trong nhóm trò chuyện lần lượt vì nàng mà châm nến, Tôn tỷ còn gửi cho nàng một bao lì xì trong nhóm để an ủi trái tim đang bị tổn thương của nàng.
Cũng không biết là vì Trương Tiểu Mỹ tranh cãi với Tôn tỷ hay là thật sự không có tâm nhãn đã gửi ra một bao lì xì lớn hơn, mang đến một đợt “mưa bao lì xì”.
Nhưng cũng nhờ “Phúc” của Tả Nhan, cả buổi sáng mọi người trong khu văn phòng đều mang vẻ mặt nghiêm túc, thậm chí sau khi Địa Trung Hải bước vào cửa kính còn hoài nghi mình đã đi nhầm chỗ, trước tiên là lùi ra bên ngoài, nhìn kỹ dòng chữ viết ở cửa mới bước vào một lần nữa.
Chỉ là mọi người đều có vẻ rất bận rộn, nhất thời không biết bắt đầu từ đâu, cuối cùng chỉ có thể giả bộ ở đây thông báo tin tức, nói mấy câu lung tung liền rời đi.
Nhóm trò chuyện làm nổ tung cả màn hình, chuyện lớn như vậy có thể gọi là cốt truyện sảng văn.
Tả Nhan phụ họa vài câu trong nhóm, rồi tiếp tục vùi đầu đuổi theo tiến độ.
Nhét đầy công việc vào đầu nhỏ rất khó phân ra chút tâm tư suy nghĩ – có một người như Du An Lý làm lãnh đạo tựa hồ cũng không phải là chuyện xui xẻo.
“Thoạt nhìn khí sắc của cậu cũng không tệ lắm.”
Tô Tuyết Nhã nói, bưng ly cà phê trên bàn làm việc nhấp một ngụm.
Du An Lý kéo rèm xuống một chút, lúc này đã gần trưa, bên ngoài nắng quá chói mắt, màn hình máy tính hấp thụ ánh sáng nên khó có thể nhìn rõ khuôn mặt trong cuộc gọi video.
Cô ngồi xuống, thản nhiên trả lời: “Có lẽ hôm nay tôi trang điểm hơi dày, nếu không cậu sẽ nhìn thấy nửa dấu răng vĩnh cửu trên cằm của tôi đấy.”
Tô Tuyết Nhã dựa vào ghế, nghe vậy “Nga~” một tiếng, âm cuối bị nàng kéo rất dài, nhìn rất phô trương.
Du An Lý liền cho nàng một ánh mắt xem thường.
“Cho nên cậu tiêu tốn thời gian quý báu của tôi ở nơi làm việc chỉ là vì thưởng thức lớp trang điểm hôm nay của tôi thôi sao?”
Cô mở máy tính của mình, tiếp nhận tất cả công việc ở vị trí này đối với cô cũng không tốn thời gian, nhưng tiền lương đối với cô bất quá chỉ như muối bỏ biển, chân chính duy trì kế sinh nhai chỉ có thể là công việc khác.
Tô Tuyết Nhã nhìn cô một lúc, đột nhiên nói: “Mặc dù tớ không thích dội gáo nước lạnh lúc người khác đang cao hứng, nhưng mà—”
Du An Lý dừng một chút, không ngăn lời nàng nói.
“Cậu phải biết, phụ thuộc hoàn toàn vào loại thuốc nào đó là hành vi có nguy hiểm cao, có lẽ hiện tại cô ấy đối với cậu chỉ có thể là liều thuốc tốt cho cậu chữa bệnh trong thời gian ngắn, nhưng một khi…”
“Bác sĩ Tô”, Du An Lý ngắt lời nàng, không ngẩng đầu lên nói: “Thỏa thuận chúng ta ký kết đã nói rõ ràng, tôi chấp nhận phương thức điều trị của cậu, cậu cũng phải chấp nhận lựa chọn của tôi.”
Tôi Tuyết Nhã mím môi, nhìn cô thật lâu mới nhẹ giọng nói: “Cậu thật đúng là con bạc.”
Du An Lý gõ bàn phím máy tính, không có nhiều phản ứng với câu này.
“Tôi còn tưởng cậu sẽ cao hứng, dù sao với một bệnh nhân khó tính như tôi, kết thúc điều trị sớm một chút đối với cậu chính là chuyện tốt.”
Ngữ khí của cô bình đạm trả lời.
Tô Tuyết Nhã nhìn người trên màn hình, khó có thể không nhớ lại nhân tâm lao lực quá độ đã trải qua, nàng không khỏi xoa xoa thái dương – chết tiệt, đầu lại bắt đầu đau.
Người ngoài nghề luôn tâm niệm sự nghiệp của mình thiêng liêng cùng cao đẹp đến nhường nào, nhưng chỉ những người trong nghề mới biết sự nghiệp này không những không có cảm giác thành tựu còn kèm theo vô vàn cảm giác bất lực hụt hẫng không dứt ngay từ khi mới vào nghề.
Mặc dù đã hành nghề lâu năm, khả năng tự điều tiết của nàng đã được cải thiện, đã tạo cho mình kinh nghiệm thuần thục trong việc ứng phó với hầu hết các bệnh nhân, nhưng tuyệt đối Du An Lý không bị đưa vào phạm vi “hầu hết các bệnh nhân”.
Nàng chưa từng thấy bệnh nhân nào như Du An Lý, giống nhà tâm lý học còn hơn là bệnh nhân cần được tư vấn tâm lý. Cô có tư duy logic kín đáo vô lỗ hỏng, khả năng phòng vệ tâm lý cường hãn không chê vào đâu được, không chỉ thoạt nhìn bình thường hơn vô số người, thậm chí chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấu vấn đề của chính mình, đảo khách thành chủ mà cho nàng một bài học.
Niềm tin của Tô Tuyết Nhã vào công việc này gần như bị chôn vùi trong tay cô trong buổi phỏng vấn đầu tiên.
Sau khi cưỡng bách bản thân phải đè nén những trải nghiệm không thể chịu đựng được đó, Tô Tuyết Nhã tập hợp lại rút ra kinh nghiệm mà mình đã khám phá để đối phó – à không, là câu thông với bệnh nhân của nàng.
Giữa trưa nàng còn phải đi hẹn hò, không có thời gian lãng phí “thất bại” trên mặt.
“Đương nhiên là tớ hy vọng cậu có thể kết thúc điều trị sớm hơn bất cứ ai khác. Suy cho cùng, là tớ cầm tiền lương của cậu a.”
Tô Tuyết Nhã cấp cho mình bậc thang nói, thấy người trên màn hình không trả lời, nàng nói tiếp: “Nguyên nhân chính là như thế, tớ muốn nói với cậu, nhìn thẳng vào nguy hiểm mà cậu phải đối mặt, còn phải chuẩn bị sẵn sàng, đừng làm tương lai của chính mình bị chuyện này làm mất đi toàn bộ lợi thế mà suy sụp.”
Nàng nói, lại nói thêm: “Ý tớ là, khả năng sẽ mất đi.”
Du An Lý chờ nàng nói xong rồi bình tĩnh trả lời: “Sẽ không có khả năng này.”
Nếu những giả thuyết mà cô đưa ra không có ứng nghiệm, thậm chí tất cả các tình huống đều có lợi cho mình, vậy cô không có lý do đi sai thêm một bước, thua toàn bộ lợi thế.
Tô Tuyết Nhã thầm thở dài, cảm thấy cũng đã quen với loại tình huống này.
—— Du An Lý chính là một người cực kỳ mặc cảm lại thiếu tự tin.
Mặc cảm cùng thiếu tự tin, hai loại trạng thái này sẽ lặp đi lặp lại xuất hiện trong cô, mặc dù ở khía cạnh nào đó, hai loại trạng thái này đã thúc đẩy thành công trong sự nghiệp của cô, nhưng đồng thời, chúng cũng khiến tinh thần và tâm lý của cô tăng thêm mức độ áp lực.
Đặc biệt là khi cô không biết mệt mỏi mà tự thiêu chính mình, nhưng lại không chịu tìm cách phát tiết đẩy chúng ra ngoài, Tô Tuyết Nhã đều bị khả năng duy trì cuộc sống bình thường của cô mà cảm thấy kinh hãi.
Nhưng khả năng nào cũng có giới hạn.
Dù con người có cường thế đến đâu cũng sẽ có ngày dầu hết đèn tắt.
Hơn nữa, Du An Lý cũng không cường thế như vẻ bề ngoài.
Khi đến giờ nghỉ trưa, toàn bộ khu vực văn phòng chỉ mới vài phút đã trống không.
Lúc Tả Nhan thấy Trương Tiểu Mỹ trả lời điện thoại liền mặt mày hớn hở bổ trang đi xuống lầu, cũng chỉ biết thở dài, chờ mọi người đi hết mới bước thẳng đến cửa phòng giám đốc.
Nàng mang tính tượng trưng đi gõ cửa, liền trực tiếp vặn cửa đi vào.
Người ngồi sau bàn làm việc đang dựa vào ghế da, không biết là không nghe thấy động tĩnh hay là đang xuất thần, Tả Nhan đã đi vào văn phòng, cũng không thấy cô nhìn qua.
Tả Nhan phóng nhẹ động tác, chậm rãi đi về phía cô, chuẩn bị cho cô “kinh hỉ”.
Nàng còn chưa kịp hô lên, nữ nhân ngồi trên ghế đã nói: “Khóa cửa chưa?”
Tả Nhan sửng sốt, bước chân dừng lại tại chỗ, không có phản ứng.
Du An Lý giương mắt nhìn qua, mái tóc dài xoăn xõa trên vai, nửa người dựa vào ghế lười biếng duỗi thẳng, đường vòng cung nhấp nhô khiến Tả Nhan cứ nhìn chằm chằm vào nơi đó.
Cô nghiêng nghiêng đầu, nhìn cánh cửa phía sau của Tả Nhan, lại nói: “Khóa cửa.”