Lảng Tránh Ái Muội - Đông Nhật Giải Phẫu

Chương 88



Trên đời này luôn có những người ngươi không thể hiểu được cô ấy đang nghĩ gì, cũng không thể nghe thấy nội tâm của cô ấy.

Có rất nhiều lời lẽ không hay, có rất nhiều nhàm chán trầm mặc, còn có loại dựng lên bức tường cao để ngăn mọi thứ bên ngoài.

Du An Lý chính là loại cuối cùng.

Tả Nhan vẫn luôn tin chắc nàng là người hiểu Du An Lý nhất trên thế giới này, nhưng loại hiểu biết này chỉ giới hạn ở những gì Du An Lý nguyện ý cho nàng nhìn thấy.

Tả Nhan không thể đưa ra kết luận về những thứ còn lại có bao nhiêu sâu rộng.

Nhưng mà, dù chỉ là một góc của tảng băng cũng đủ khiến Tả Nhan vui sướng.

Đặc biệt là khi nàng nhìn trộm một góc của tảng băng trôi — chính mình đối với Du An Lý có trọng lượng bao nhiêu.

Giờ ăn trưa cuối cùng vẫn là Tả Nhan một mình giải quyết trong văn phòng.

Du An Lý không đối xử khắc khe với nàng trong chế độ ăn kiêng, không mua cho nàng bữa cơm giảm cân có vị nhạt như nước ốc, nhưng lại không có dầu mỡ và nhiều calo.

Tả Nhan ăn trưa xong, sau khi dọn rác rồi trở về chỗ ngồi, vừa nhấp một ngụm trà bưởi mật ong vừa lấy ví mở ra xem.

Trong ngăn kép có một thẻ mới, đây là thẻ phụ mà hôm qua Du An Lý đã làm trong ngân hàng. Tả Nhan có quyền tự do sử dụng, nhưng đồng thời, tất cả thông tin chi tiết tiêu phí sẽ hiện ra trong tin nhắn điện thoại của Du An Lý, còn có hóa đơn hàng tháng.

Thành thật mà nói, nếu nàng không biết rõ về Du An Lý, nàng sẽ thực sự nghĩ rằng chính mình bị bao dưỡng.

Lại là bao ăn bao ở, còn cho tiền tiêu vặt, lâu lâu cũng tặng quà để tăng thêm tình thú.

Trên đời thực sự có chuyện tốt như vậy, Tả Nhan cũng không dám nhận lấy, lá gan nàng rất nhỏ, mọi dụ hoặc trước mặt đều khiến nàng ngẫm nghĩ “Ta xứng sao?”

Sau đó tự hỏi bản thân “Hắn là cha ta sao? Tại sao lại phải cho ta lợi ích như vậy?”

Chính vì thói quen tốt đẹp này mà Tả Nhan đã thành công tránh được tất cả loại lừa đảo cùng bẫy rập lớn bé, sống thuận lợi cho đến hiện tại.

Nhưng tình huống hiện tại đã khác.

Người bày ra những lời dụ hoặc này là Du An Lý.

So với vô số “lợi ích” này, dụ hoặc chân chính lớn nhất đối với Tả Nhan chính là Du An Lý.

Chiều thứ hai luôn đặc biệt khó khăn.

Mọi người trong văn phòng đến ba giờ liền ngáp lên ngáp xuống, nhưng bốn năm giờ trở nên tràn đầy tinh thần. Càng gần giờ tan tầm, vẻ mặt của họ càng hào hứng, ngón tay gõ nhanh trên bàn phím, thậm chí còn in tư liệu đều là chạy như bay, lại nhanh chóng quay lại.

Tả Nhan cũng sốt ruột, nhưng không giống như bọn họ, nàng sốt ruột vì sắp đến giờ tan tầm, buổi trưa Du An Lý ra ngoài vẫn chưa quay lại.

Không quay lại không nói, thậm chí còn không có một tin nhắn nào, không biết đã đi đâu.

Tả Nhan kéo chậm tiến độ, chậm chạp cuối cùng không làm xong việc, mở hộp thoại nói chuyện phím với Lý Minh Minh và Ngô Duyệt Lâm.

Một trong hai người kia đang nghỉ phép, người còn lại đã lùi thời gian nhập chức để chuyển nhà, cả hai đều nhàn rỗi hơn nàng, hai bên nói chuyện rôm rả, bất tri bất giác hàn huyên cả ngày.

Tả Nhan nhìn về phía cửa văn phòng, làm xong việc cuối cùng, trước tiên phải ấn lưu, sau đó mới chuẩn bị tan tầm.

Không biết có phải trùng hợp hay không, đúng lúc này, Ngô Duyệt Lâm và Lý Minh Minh lần lượt gửi tin nhắn tới, mời nàng đi ăn cơm.

Đầu Tả Nhan lập tức lớn, không phải trong lòng không vui, mà là hiện tại các loại chất đống cùng nhau rối tung lên, thật sự không có tâm tư này.

– — cũng không có lá gan như vậy.

Thấy mọi người đã về hết, Tả Nhan đành phải tắt máy tính, vừa đọc tin nhắn trên điện thoại, vừa đặt túi xách đã thu thập lên bàn, tựa nửa người lên ghế máy tính rồi xoay quanh, tiếp tục chờ người.

Về phía Lý Minh Minh, Tả Nhan không chút suy nghĩ liền uyển chuyển từ chối, trực tiếp tìm cớ tăng ca cuối năm, nói hôm khác mời hắn ăn cơm.

Hắn còn chưa trả lời, Tả Nhan đã gửi tin nhắn cho Ngô Duyệt Lâm, nói hôm khác ăn cơm, ngôn ngữ cử chỉ có thể nói là khách khí tiêu chuẩn.

Lúc này, tin nhắn của Lý Minh Minh đến.

“Có phải cậu không tiện gặp tớ hay không a?”

Tả Nhan suýt nữa sặc nước miếng, từ trên ghế ngồi thẳng dậy, uống một hớp nước trong cốc.

Nước lạnh đến mức khiến nàng lạnh thấu tim.

Càng muốn mênh hơn chính là tin nhắn của Ngô Duyệt Lâm lại xuất hiện vào lúc này, “Tớ ngày nào cũng được, tùy thuộc khi nào cậu thuận tiện.”

Tả Nhan “…”

Loạn cảm giác xấu hổ đã mất từ ​​lâu này khiến nàng không cách nào nhìn vào điện thoại nữa, hai tay chống ở trên bàn ôm mặt, trong đầu nhét đầy những thứ rối tung rối mù.

Đương nhiên Tả Nhan ngữ khí uyển chuyển của Ngô Duyệt Lâm rốt cuộc là có ý tứ gì, nhưng tại sao ngay cả Lý Minh Minh cũng bắt đầu “trong lòng hiểu rõ mà không nói ra”?

Chẳng lẽ mọi người đều biết chuyện của nàng sao?

Trên thực tế nàng còn chưa chuẩn bị, tưởng tượng thôi nàng cũng thấy xấu hổ.

Đoạn quan hệ không rõ ràng này thật là không thể nói ra lời.

Tả Nhan nghĩ đến đây, đột nhiên bắt đầu giận chó đánh mèo—

Rốt cuộc nữ nhân Du An Lý này đã chạy đi đâu rồi?

Tả Nhan cũng không đợi, trực tiếp gọi điện thoại, cuộc gọi còn chưa kết nối nàng đã ấp ủ một đống câu hỏi, chuẩn bị Du An Lý vừa tiếp máy liền đánh tới.

Sau đó, nàng liền nghe thanh âm beep beep cơ học cho đến khi cuộc gọi kết thúc.

Tả Nhan mở to mắt, cẩn thận liếc nhìn ghi chú trên màn hình, sau đó kiểm tra số điện thoại, phát hiện thực sự không gọi nhầm.

Một cỗ hờn dỗi ở trong lồng ngực, Tả Nhan cầm điện thoại lên mở hộp thoại của Lý Minh Minh trước, trả lời: “Không có bất tiện a. Khi nào cậu nghỉ phép xong? Trước khi đi cùng nhau ăn cơm một chút.”

Sau đó, nàng gửi tin nhắn tới Ngô Duyệt Lâm hỏi, “Nếu không thì hôm nay đi? Vừa lúc tớ rảnh rỗi.”

Tả Nhan hoàn toàn không chút không thoải mái —  cũng không chịu thừa nhận.

Có lẽ nàng phải sớm thành quen, năm đó trong khoảng thời gian ở bên Du An Lý, không biết nàng đã trải qua bao nhiêu lần “thay đổi rất nhanh”, sóng to gió lớn cái gì mà nàng chưa trải qua a? Lúc này mới mẻ ở chỗ nào?

Chỉ là trong khoảng thời gian này nàng giống như đạp trong mơ, không có chút cảm giác chân thật, cho đến trưa hôm nay mới tìm được một chút “bằng chứng” thì đã bị dội lên chậu nước lạnh, thật rất khó không cảm thấy nản lòng thoái chí.

Kỳ thực cũng không phải Tả Nhan không biết, trí nhớ của Du An Lý tốt như vậy, nhớ kỹ một dãy số điện thoại có tính là gì, trong đầu cô có thể nhớ được nhiều ngoại ngữ, huống chi chỉ có mười một con số.

Việc này cũng không thể chứng minh cái gì.

Nhưng nàng vẫn vui vẻ cả buổi trưa, phấn khích nhảy nhót với khả năng không thể xảy ra, thậm chí còn đắc ý.

Rốt cuộc, nếu muốn xác định điều gì từ Du An Lý thật sự là quá khó.

Tả Nhan đã là người cuối cùng khi rời khỏi công ty, nàng dùng chìa khóa khóa cửa lại, cất vào tủ mã ngoài cửa rồi đi thẳng vào thang máy.

Giờ hẹn với Ngô Duyệt Lâm đã gần đến, tuy nhà hàng cách đây không xa nhưng vào giờ cao điểm rất dễ bị tắc đường, Tả Nhan tăng tốc độ, gọi xe trực tiếp trên điện thoại.

Có năm người đang xếp hàng chờ trước mặt, Tả Nhan đợi ở cửa công ty mộg lúc, thỉnh thoảng lại liếc nhìn vào điện thoại.

Chị giỏi lắm.

Tốt nhất là đêm nay chị cũng đừng gửi tin nhắn cho tôi.

Tả Nhan lên xe đi thẳng đến địa điểm đã thỏa thuận.

Không nghi ngờ gì, việc đoàn tụ với bằng hữu tốt của thời học sinh là chuyện tốt, nếu không phải là hoàn cảnh lúc đó có chút vi diệu, Tả Nhan còn muốn nói thêm mấy câu với Ngô Duyệt Lâm.

Bảy tám năm không gặp, ai cũng đều trưởng thành, cũng thay đổi rất nhiều, khi gặp lại luôn có loại mới lạ cùng tâm tình phức tạp, không phân biệt được là hoài niệm hay là phiền muộn.

Ngô Duyệt Lâm không hổ là hoa khôi của lớp năm đó, tuy là danh hiệu bị mọi người trêu đùa nhưng ngoại hình cùng khí chất của cô vẫn nổi như cồn trên mạng, chưa kể khi lớn lên càng trở nên tự tin không ít.

Phải biết trước kia Ngô Duyệt Lâm không phải là người có thể nói chuyện với người lạ trên tàu điện ngầm, cho dù có “địch ý” với ai thì cô nhiều nhất cũng chỉ là một con hổ giấy, căng mặt mũi còn được, một khi quen thuộc liền sẽ lập tức lòi.

Tả Nhan nhớ lại thái độ ban đầu cô không thích nàng, không khỏi nhạc nở hoa, quyết định chờ lát nữa sẽ lấy chuyện này ra chê cười cô một chút.

Gặp gỡ đồng học cũ, đương nhiên vạch trần nhau chính là thú vị nhất.

Nhà hàng đã thỏa thuận nằm trên một con phố thương mại gần đó, dựa lưng vào quảng trường Someda, dù cuối tuần hay là thời gian làm việc lượng người qua lại cũng rất đáng kể.

Tả Nhan xuống xe, đi thẳng đến nhà hàng trên tầng bốn.

Vị trí của nhà hàng này rất tốt, toàn bộ bức tường ở tầng 4 đã được tháo dỡ làm cửa sổ sát đất, nhìn xuống liền thấy xe cộ tấp nập, đèn đường neon, phi thường náo nhiệt.

Khi Tả Nhan đi vào, bên trong đã ngồi đầy người, có người ngồi bên cửa sổ vẫy tay với nàng.

Nàng nhanh chóng tăng tốc đi tới, vừa ngồi xuống vừa nói: “Xin lỗi, tớ vừa mới tan tầm.”

Nàng nói thật, nhưng nghe lại có vẻ như là “người bận rộn với sự nghiệp thành công”, trong ý nghĩa nào đó cũng coi như là thuật ngữ người trưởng thành quen dùng.

Ngô Duyệt Lâm cười nói: “Không sao, tớ đến sớm, vừa lúc chiếm chỗ, ở đây rất nhiều người a.”

Tả Nhan gật đầu, bỏ túi và áo khoác xuống, trả lời: “Hương vị ngon, hơn nữa giá cả cũng rất phù hợp.”

Hai người ăn cơm và một đám người ăn cơm là không giống nhau, xét nhiều khía cạnh, Tả Nhan vẫn đề cử nhà hàng này, mặc kệ đến lúc đó là ai tính tiền, giá cả cũng sẽ không quá cao.

Ngô Duyệt Lâm nhìn đường phố bên ngoài cửa sổ, nói: “Vẫn là trong nước tốt hơn a, có nhân khí, nhìn rất thoải mái.”

Tả Nhan không tìm được đề tài, nghe cô nói như vậy liền đi theo hàn huyên mấy câu.

Ngô Duyệt Lâm từng học Đại học ở Bắc Âu, làm việc cũng ở bên đó, gần đây về nước vì người trong nhà thân thể không tốt, lớn tuổi cần người chăm sóc, cô liền dứt khoát từ chức trở về tìm việc làm.

Bởi vì lý lịch làm việc ban đầu không tồi, Ngô Duyệt Lâm không muốn lãng phí thời gian ở trong nước, tìm việc làm ở đô thị, sau khi tìm công việc đáng tin cậy liền bắt đầu chuẩn bị tiếp nhận chăm sóc ba mẹ, cho nên muốn chuyển đến ngôi nhà lớn hơn một chút.

Tả Nhan nghe được liền thổn thức.

Thời điểm trước và sau kỳ thi tuyển sinh đại học, mối quan hệ của Ngô Duyệt Lâm với người nhà rất căng thẳng, nhưng cuối cùng cô đã nhẫn nhục thỏa hiệp với cha mẹ — nói đúng hơn là chấp nhận an bài của cha cô.

Kỳ thực, thậm chí gia đình cô không tính là giai cấp trung lưu, niềm hy vọng của gia đình đều phó thác ở trên người cô, hy vọng con gái trở thành phượng hoàng quá vội vàng, dùng mọi cách khiến cô phải tiến về phía trước.

Mặc dù cuối cùng cô không phụ lòng mong đợi của mọi người mà trở thành người ưu tú, tất cả bằng cấp và công việc đều tốt, ngoại hình càng không thể bắt bẻ, nhưng trong lòng trọng tâm vẫn là cha mẹ.

Có thể ra ngoài vì cha mẹ, cũng có thể trở về vì cha mẹ.

Đáy lòng Tả Nhan đương nhiên cảm thấy kính nể, Ngô Duyệt Lâm là cô gái hiếu thuận, cũng chưa bao giờ ghi hận cha mình, bởi vì cô biết gia đình thực sự hy vọng cô sống tốt.

Nhưng nghĩ ở góc độ khác, cuộc đời của Ngô Duyệt Lâm tính đến nay đã là hai mươi sáu năm, nàng đã từng có một ngày thực sự sống cho mình chưa?

Tả Nhan không biết, cũng sẽ không suy đoán cùng bình luận chuyện của người khác.

Nàng chỉ nghĩ đến bản thân và cha mẹ thông qua cuộc hội ngộ này với Ngô Duyệt Lâm.

Người xưa có câu “Trung hiếu lưỡng nan toàn”.

Kỳ thực vẫn còn rất được áp dụng cho đến tận bây giờ.

Trung thành với bản thân hay hiếu thảo với cha mẹ đã là một trong những vấn đề lớn nhất mà nhiều người trẻ đương thời phải đối mặt.

Đây là xã hội đã bị “ hiếu đạo” nhấn chìm hàng ngàn năm, văn hóa “hiếu đạo” được truyền từ đời này sang đời khác, có thể nói là khắc sâu vào xương tủy, là tâm niệm sâu sắc nhất trong tâm trí mỗi người.

Từ xa xưa, truyện ký, lịch sử, dã sử đều rất thích kể những câu chuyện như vậy: Mội người chất chồng tội ác, làm ra bao nhiêu chuyện xấu, chỉ cần hắn hiếu kính cha mẹ, vậy hắn chính là người hảo hán, đáng giá mấy câu khen ngợi.

Nhưng trái lại, nếu một người nhân từ đoạn tuyệt quan hệ với cha mẹ mình, vậy bất kể lý do là gì, hắn đều sẽ bị thiên hạ thóa mạ, bị quy tội danh là “phản nghịch, bất hiếu” và “đáng bị lên án”.

Đúng hay sai được quyết định từ chữ “hiếu”.

Kỳ thực, không nên nhầm lẫn hai loại người này.

Đúng sai trước nay đều có pháp luật pháp quy phán xét, hiếu cùng bất hiếu là tự do tâm chứng.

Đương nhiên Tả Nhan sẽ không coi mình là người hiếu thuận, phải nói nàng và Mạnh Niên Hoa là quỷ ích kỷ trong trong ba thế hệ Tả gia cho tới nay.

Nhưng nàng không hối hận vì hành động của chính mình.

Nàng đã tự chọn con đường, dù thuận lợi hay khó khăn thì ít nhất nàng cũng đã chọn rồi.

Nàng thực sự có thể hưởng thụ con đường do cha mẹ và các trưởng bối mở cho nàng, để lại cho nàng nguồn tài nguyên phong phú, nàng có thể tùy ý thoải mái sống cuộc sống của mình.

Nhưng nếu đúng là như vậy, liền khẳng định tất cả những đánh giá của Mr. Mạnh Niên Hoa về nàng.

Những lời nói đầy máu đó khiến Tả Nhan không hiểu người khác nghĩ gì về mình.

Nhưng nàng không muốn thừa nhận, cũng không phục.

Cho nên, nàng phải chứng minh cho mọi người xem.

– — Tả Nhan nàng cũng có thể không như vậy.

“Cậu có còn nhớ lúc nhỏ cậu như thế nào không?”

Ngô Duyệt Lâm xiên một miếng bánh mì nướng chín vàng giòn, trong ngữ khí ẩn chứa một chút “ý đồ xấu”.

Tả Nhan nghĩ cô đang nói tới thời cấp ba, thuận miệng trả lời: “Nhớ a, chỉ là tên ngốc cà lơ phất phơ nhà đại địa chủ, này, tớ đều biết các cậu ở sau lưng nói cái đấy, nhưng có tiền không phải lỗi của tớ.”

Ngô Duyệt Lâm trợn mắt liếc nhìn nàng, nói, “Tớ không nói cao trung, là tiểu học.”

Tả Nhan kinh ngạc, thậm chí thiếu chút nữa đã làm rơi thìa xuống bàn, nàng trừng mắt nhìn Ngô Duyệt Lâm, kinh nghi bất địng hỏi, “Không thể nào đi?”

“Chính là cậu nghĩ như vậy.”

Cuối cùng nói ra” bí mật “này, Ngô Duyệt Lâm cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

“Hóa ra chúng ta là đồng học từ thời tiểu học a?”

Tả Nhan nhìn bức ảnh cũ chụp trên điện thoại, cẩn thận tìm kiếm trong đầu, nhưng vẫn không nhớ ra. Cuối cùng chỉ có thể nói, “Lúc nhỏ cậu đã xinh đẹp, rất đáng yêu.”

Ngô Duyệt Lâm hừ một tiếng, nói: “Béo như vậy còn đáng yêu, tớ đây còn phải hoài nghi thẩm mỹ của cậu a.”

Tả Nhan chép miệng, nhìn cô một cái, nghiêm túc trả lời: “Hiện tại cậu cũng không có trong phạm vi thẩm mỹ của tớ.”

Ngô Duyệt Lâm nặn ra nụ cười tự mãn, “Cảm ơn cậu nha.”

Tả Nhan cười hai tiếng, sau đó cúi đầu múc bánh pudding caramen ăn, mới vừa đưa vào miệng, đột nhiên nghe cô nói. “Tớ nghĩ trong phạm vi thẩm mỹ của cậu cũng chỉ có một người đi.”

“Cậu chính là cố ý nói như vậy trong lúc tớ đang ăn đi.”

Hai người đều cười một tiếng, Ngô Duyệt Lâm đã ăn no, buông nĩa lấy khăn lau miệng.

Thấy phản ứng của Tả Nhan vẫn bình thường, cô trực tiếp hỏi: “Vậy cho nên hiện tại tình huống của cậu như thế nào, có muốn nói câu chúc mừng không?”

Bánh pudding này không thể ăn được.

Tả Nhan lặng lẽ thở dài, đặt thìa xuống, lấy khăn giấy lau miệng.

Trước khi tan tầm nghĩ tới chuyện này nàng còn cảm thấy xấu hổ, nhưng hiện tại Ngô Duyệt Lâm hỏi ra, Tả Nhan liền phát hiện kỳ thực nói ra cũng không khó.

Không bằng nói — có thể nàng cũng cần nói ra hết.

Trong nhà chưa tỏ, người ngõ đã tường.

Nếu nàng đang ở trong một mớ hỗn độn, hãm sâu đến độ không thể thoát ra, nàng chỉ có thể lắng nghe ý kiến ​​của người ngoài.

“…Nói tóm lại, mọi chuyện đã biến thành như vậy.”

Tả Nhan nghịch khăn ăn mới, tóm tắt nguyên nhân cùng hậu quả bằng những từ ngữ tương đối ngắn gọn, lược bỏ hầu hết quá trình không thể diễn tả được, xem ra cũng có thể coi như một câu chuyện xưa hoàn chỉnh.

Nàng nói xong mới thở phào nhẹ nhõm, phát hiện chính mình thật sự nhẹ nhõm không ít.

“Vậy cậu nghĩ thế nào?”

Cuối cùng Tả Nhan cũng có dũng khí ngẩng đầu lên, nhưng khi vừa nhấc mắt liền nhìn thấy một khuôn mặt hoa lệ dính đầy hạt mưa.

Ngô Duyệt Lâm lấy khăn ăn khác lau nước mắt, đôi mắt khóc đến đỏ hoe, mũi cũng đỏ, cô còn thuận thế lau nước mũi, có thể nói là khóc đến không có hình tượng.

Tả Nhan, “…”

Ngô Duyệt Lâm hít một hơi thật sâu, điều chỉnh cảm xúc, sau đó mới trả lời, “Tớ cảm thấy… hai người không kết hôn sẽ rất khó xong việc.”

Tả Nhan, “…”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.