Anh đã đoán được, Vệ Lai cũng không che giấu nữa, nói với anh cô vừa đến Bắc Kinh.
Châu Túc Tấn lập tức gọi điện tới, “Sao em đến đây? Chuyến bay không bị dừng sao?”
Hai ngày nay đột nhiên có bão tuyết, một số tuyến đường sắt hình như tạm thời bị huỷ bỏ, anh không theo dõi cụ thể, cũng không biết các chuyến bay từ Giang Thành đến Bắc Kinh có thể cất cánh như thường hay không.
Vệ Lai: “Em lái Cullinan đến.”
Từ trước đến nay, rất hiếm có chuyện gì khiến anh xao động, nhưng câu nói này của cô đã kích động rất lớn đến anh.
Anh từng lái xe suốt mười ba tiếng đổng hồ từ Bắc Kinh đến Giang Thành, biết việc đó mệt mỏi như thế nào.
Châu Túc Tấn bình tĩnh lại đôi chút: “Có bị chặn trên đường cao tốc không?”
“Có.” Cô khẽ nói: “Có rất nhiều xe bị chặn trên đường, sau đó được dẫn đến trạm phục vụ, có nước nóng và đồ ăn.”
Châu Túc Tấn: “Em đang ở đâu?”
Vệ Lai ngẩng đầu, kính chắn gió bị bao phủ một một lớp màu trắng mỏng, chỉ miễn cưỡng nhìn thấy vài toà nhà có kiến trúc nổi bật xung quanh.
Cô nói vị trí đại khái.
Châu Túc Tấn nghe xong, cô vẫn đang ở đường vành đai phía Nam.
Vệ Lai tiếp tục chủ đề vừa rồi, hỏi anh có muốn gặp nhau hay không.
“Đã đến Bắc Kinh rồi, em nói xem có gặp nhau hay không?”
Giọng nói từ tính của anh truyền tới từ điện thoại.
Vệ Lai nhìn từng bông tuyết rơi xuống cửa kính, dần dần làm mờ đi tầm nhìn trước mắt.
Cô nói: “Em chỉ nghĩ, nếu như không hẹn trước mà bất ngờ gặp nhau, liệu có làm gián đoạn kế hoạch của anh, và ảnh hưởng đến không gian cá nhân của anh hay không.”
Châu Túc Tấn thẳng thắn đáp: “Có.”
Vệ Lai: “…”
Anh nói thêm: “Cân đối một chút là được, không phải chuyện gì to tát.”
Vệ Lai: “Vậy chúng ta gặp nhau đi, trước Tết cũng không còn thời gian rảnh rỗi nào khác.”
Cô hỏi, “Tối nay hoặc sáng mai anh có thời gian không?”
Châu Túc Tấn: “Đều có thời gian.”
Anh ngẩng đầu nói với chú Diêm, tìm một lối ra để xuống khỏi đường cao tốc trên cao.
Sau đó, anh lại nói với người trong điện thoại: “Tối nay nhóm Lục An hẹn ăn tối, em muốn đi cùng anh không?”
Châu Túc Tấn lại nói với cô, rằng tối nay có những ai đến.
Chỉ là cô đang ở đường vành đai phía Nam, còn anh thì kẹt xe ở đường cao tốc trên cao phía Tây, có lẽ hai tiếng sau mới có thể gặp nhau.
Vệ Lai khởi động xe, “Không cần bảo chú Diêm vòng lại, anh đến thẳng đến nhà hàng, em đi tàu điện ngầ m đến tìm anh.”
Tàu điện ngầm là cách nhanh nhất, gần đó vừa hay cũng có ga tàu.
Vệ Lai mặc áo măng tô, cô ngồi trong xe từ lúc đến Bắc Kinh, không biết bên ngoài lạnh đến mức nào.
Cô mở cửa xuống xe, cơn gió lạnh buốt mang theo những bông tuyết gần như khiến cô lạnh đến mức chỉ muốn trốn vào trong xe.
Cái lạnh xuyên thẳng qua lớp áo, thấm vào tận xưong tuỷ.
Áo măng tô thích hợp mặc ở Giang Thành, nhưng đến Bắc Kinh, hoàn toàn không thể chống lại cái lạnh.
Cô đứng trong bão tuyết, một tay ôm ngực, tay còn lại giữ chặt cổ áo khoác, đi ngược về phía gió lạnh.
Đi được vài chục mét, Châu Túc Tấn lại gọi tới.
“Có lạnh không?”
“Lạnh.” Đối với sự quan tâm của anh, cô vô thức làm nũng.
Châu Túc Tấn: “Quay lại xe, từ từ lái đến đây. Không cần vội, anh đợi em.”
Vệ Lai để quên tai nghe trên xe, “Không sao, vẫn có thể chịu được. Em cúp máy đây, tay lạnh quá.”
Lối vào ga tàu điện ngầm đang được xây dựng, chỉ có thể xếp thành một hàng để vào, dòng người dài đến tận ngoài đường.
Vệ Lai bước nhanh qua đó, đứng ở cuối hàng.
Chóp mắt một cái, phía sau đã xuất hiện thêm ba bốn người.
Dường như hôm nay có rất người chen chúc trên tàu điện ngầm, cô phải đợi hai lượt tàu mới có chỗ để lên.
Không có tuyến đi thẳng đến nhà hàng, giữa chừng phải đổi ga một lần.
Nhà hàng nằm ỏ bên đường đối diện với lối ra của tàu điện ngầm, phải đi qua cầu vượt.
Vệ Lai xuống tàu, vội vàng rời khỏi ga, trong ga ấm áp bao nhiêu thì bên ngoài lạnh lẽo bấy nhiêu. Lần sau đến Bắc Kinh vào mùa đông, chắc chắn cô sẽ mang theo một chiếc áo lông vũ thật dày.
“Anh đến chưa?”
Trước khi ra khỏi ga, Vệ Lai nhân lúc tay chưa lạnh, gửi tin nhắn thoại hỏi anh đang ở đâu.
Châu Túc Tấn: [Đến rồi.]
“Em cũng sắp tới, anh đứng đợi em ở sảnh là được.”
Lúc tin nhắn gửi đi, thang cuốn đã lên đến nơi, Vệ Lai cất điện thoại vào túi, kéo chặt áo khoác. Chiếc áo măng tô của cô thiết kế theo phong cách tối giản, không có khuy cài, thích hợp để hút gió.
Châu Túc Tấn trả lời cô: [Anh đang ở trên cầu vượt đến đón em, em nhìn xung quanh, đừng đi qua đây.]
Điện thoại trong túi chỉ rung lên một lần, Vệ Lai không cảm nhận được.
Đây là lần đầu tiên Châu Túc Tấn cẩn thận nhìn xung quanh, không bỏ sót bất kỳ ai đi ngang qua mình.
Hôm nay Vệ Lai mặc một chiếc áo măng tô màu cafe nhạt, bên trong là chiếc áo len cùng màu, kiểu dáng tương đối rộng rãi.
Cô thích phối đồ cùng màu, áo trong thường đậm hơn áo khoác ngoài một chút.
Châu Túc Tấn băng qua cầu vượt, nhìn thấy bóng dáng của cô ở cầu thang đi xuống, cô cúi đầu bước đi, thậm chí không nhìn sang bên cạnh.
“Vệ Lai.”
Cô đột nhiên ngẩng đầu, dường như không tin vào mắt mình.
Trên tay Châu Túc Tấn là một chiếc áo khoác màu đen, cùng màu với chiếc áo anh đang mặc, nhưng kiểu dáng khác nhau.
Trong cốp xe có hành lý đi công tác của anh, vừa hay có một chiếc áo khoác dày.
“Lạnh như vậy, sao anh không đợi em trong nhà hàng?”
Trong giọng nói của Vệ Lai mang theo sự vui mừng, cô đi hai bước về phía anh.
Châu Túc Tấn đưa áo khoác cho cô: “Mặc vào đã.”
Vệ Lai cầm lấy áo khoác, dịch người sang một bên đề không chắn đường ngươi khác.
Cô chỉ cầm áo khoác của anh trên tay chứ không mặc vào, rồi ngẩng đầu nhìn anh, “Ông xã.”
Châu Túc Tấn sao có thể không đoán được suy nghĩ của cô, anh vươn tay: “Đưa áo cho anh.”
Lúc đưa cho anh, cô cũng tự giác tiến gần thêm một bước.
Châu Túc Tấn cụp mắt nhìn cô, trời lạnh như vậy, cũng không ảnh hưởng đến việc cô làm nũng.
Anh khoác áo lên người cô, cài từng khuy một.
Có thêm một chiếc áo, Vệ Lai lập tức cảm thấy như được sống lại, mặc dù cả người vẫn đang run lên vì lạnh.
Toàn bộ cơ thể cô hiện giờ đều được bao bọc bởi hơi thở và mùi thơm nhàn nhạt của anh.
Chiếc áo khoác của dài vừa phải của anh mặc trên người cô, đột nhiên biến thành cực dài.
Tay áo che kín đầu ngón tay, đủ để chắn gió.
Vệ Lai đi cạnh anh, tìm kiếm chút hơi ấm.
Hai người băng qua cầu vượt, tuyết vẫn đang rơi, trên cầu đã đọng lại một lớp tuyết trắng, rất lạnh và dễ trượt.
Châu Túc Tấn giơ tay, cách hai lớp áo khoác, nắm lấy cổ tay cô.
Vệ Lai không nhìn anh mà đang quay đầu nhìn xuống dưới cầu, đèn hậu ô tô màu đỏ của những chiếc xe đang ùn tắc bên dưới tạo thành một biển ánh sáng lãng mạn, và anh đang dẫn cô qua cầu.
Xuống cầu vượt, đường hết trơn trượt, Châu Túc Tấn buông tay cô ra.
Vệ Lai lúc này mới nhìn anh: “Ông xã, không nắm tay nữa sao?”
Châu Túc Tấn bất lực, lại nắm lấy tay cô.
Trước mắt chưa đến năm mươi mét là nhà hàng s.z, nơi họ sẽ dùng bữa tối nay. Vệ Lai chủ động nói về buổi hẹn ngày mai, cô cũng mời người khác ăn ở đây.
Châu Túc Tấn hỏi: “Đã đặt chỗ trưa?”
“Rồi.” Nhưng đặt quá muộn, không còn chỗ bên cạnh cửa sổ.
S.Z là một nhà hàng có khung cảnh cao cấp, lý do chính mọi người lựa chọn đến đây ăn tối là để ngắm cảnh về đêm.
“Vị trí đặt bàn thế nào?”
“Cũng tạm.”
Châu Túc Tấn gật đầu, không nói gì thêm.
Lúc này, trong phòng bao S.Z, Lục An vừa đển sau hơn một tiếng kẹt xe. Nếu trời không quá lạnh, anh ta rất muốn xuống xe và đi bộ tới.
Những người đến trước đang chơi bài, không nhìn thấy bóng dáng của Châu Túc Tấn đâu.
Lục An hỏi Mẫn Đình: “Cậu ấy đâu?” —ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN—
“Đi đón người rồi.”
“Đón ai? Không phải xe đang ở dưới lầu sao?”
“Đi bộ đón người, ở trạm tàu điện ngầm bên đường.”
“Phải đi qua cầu vượt sao!”
Lục An kinh ngạc không phải là không có lý do, người có thể khiến Châu Túc Tẩn đi xa như vậy để đón, ngoại trừ ông ngoại, không có người thứ hai. Nhưng lão gia nhà họ Ninh cũng không có khả năng ngồi tàu điện ngầm.
“Rốt cuộc là đón ai, cậu có thể đừng úp úp mở mở mà nói thẳng hay không!”
Mẫn Đình không cố tình úp mở, anh ta đang tính toán quân bài trên tay đối phương, đối phương là em rể của anh ta, anh ta không muốn thua, càng không có thời gian tiếp chuyện Lục An.
Nhưng Châu Gia Diệp thì rảnh rỗi hơn, không quan tâ m đến chuyện thắng thua, trả lời Lục An: “Cậu nói xem thằng bé có thể đón ai được nữa.”
Lục An chỉ nghĩ tới một người: “Vệ Lai đến Bắc Kinh thăm Châu Túc Tấn?”
“Chưa biết cụ thể thế nào.”
Bọn họ đang nói chuyện, quản lý nhà hàng gõ cửa đi vào để xem mọi người đã đến đủ hay chưa, quản lý đã quen với những người trong phòng bao, không cần thiết phải chào hỏi quá nhiều.
Người thì chơi bài, người thì gọi điện thoại, quản lý nhìn một vòng, vẫn không thấy Châu Túc Tấn đâu. Người chưa đến đủ, quản lý bèn ra ngoài và đóng cửa lại.
Vừa quay người, liền trông thấy Châu Túc Tấn đang đi về phía mình, bên cạnh còn có một cô gái xinh đẹp kinh diễm, vừa có khí chất vừa rất dịu dàng.
“Chào buổi tối, giám đốc Châu.”
Châu Túc Tấn gật đầu, hỏi: “Ngày mai còn bàn cạnh cửa sổ không?”
“Còn ạ.” Mỗi ngày bọn họ đều dành ra vài chỗ nội bộ, không nhận đặt chỗ của người ngoài, để có thể linh hoạt bất cứ lúc nào, “Giám đốc Châu, anh muốn đặt chỗ cho bao nhiêu người?”
Châu Túc Tấn quay đầu nhìn Vệ Lai: “Ngày mai em mời bao nhiêu người?”
“Chỉ một mình giám đốc Kỳ.”
Châu Túc Tấn nói với quản lý: “Bàn hai người.”
Quản lý giữ bàn số 9 cho cô, Vệ Lai cùng lúc đó huỷ chỗ đã đặt của mình. Trước khi vào phòng bao, cô nhỏ giọng nói với Châu Túc Tấn: “Cảm ơn anh.”
Châu Túc Tấn không đáp, đẩy cửa phòng bao.
Vệ Lai đã gặp mọi người trong lễ đính hôn, lúc đó Châu Túc Tấn giới thiệu từng người một với cô, bây giờ gặp lại cô vẫn nhớ họ.
Mọi người đều không khách sáo, để cô làm những gì mình muốn.
Châu Túc Tấn thấy cô rót một cốc nước nóng rồi cầm trong tay, “Vẫn lạnh sao?”
“ừm.”
Dù ngồi trong phòng có máy sưởi ấm áp, bàn tay đang cầm ly nước nóng, nhưng Vệ Lai vẫn cảm thấy toàn thân lạnh buốt, có lẽ là do cô mặc quá ít nên đã sớm đông cứng.
Châu Túc Tấn hỏi: “Anh bảo nhà bếp nấu cho em một bát mì, em muốn ăn không?”
Canh nóng và mì nóng có thể làm cô ẩm người hơn một chút.
Vệ Lai gật đầu: “Được.”
Quản lý nhà hàng tưởng là Châu Túc Tấn muốn ăn, nên báo nhà bếp làm mì hải sản.
Châu Túc Tấn cởi áo khoác, cầm điện thoại đi ra ngoài.
Lục An không ngồi chơi bài mà nói chuyện phiếm với cô, hỏi cô đến từ khi nào.
Vệ Lai: “Hai tiếng trước.”
Lục An tò mò làm thế nào mà cô đến được đây, tàu cao tốc đã ngừng hoạt động, một số tuyến đường mới vừa khôi phục chưa lâu, các chuyến bay ở Giang Thành đều bị trì hoãn, khiến trợ lý của anh ta vẫn còn mắc kẹt ở Giang Thành.
Vệ Lai cười: “Tôi lái xe đến.”
Lục An giơ ngón cái lên, thầm nghĩ quả nhiên là hai vợ chồng, một người lái Cullinan đến Giang Thành, một người lại lái về Bắc Kinh.
Đây không phải đoạn đường một trăm km, mà là hơn một nghìn km.
“Ngày mai em đi London cùng Châu Túc Tấn sao?”
Vệ Lai nhấp một ngụm nước nóng, nói: “Tôi đến đây công tác, ngày mai còn có hẹn.”
Thì ra ngày mai anh đi London, cô không nghe thấy anh nhắc về chuyện này.
Có lẽ là đến London đón Tết ở nhà ông ngoại.
Trong khu vực nghỉ ngơi của nhà hàng, Châu Túc Tấn đang nói chuyện điện thoại với ông ngoại, bảo rằng sau Tết anh sẽ đến thăm ông bà.
Ông ngoại: “Không đến càng tốt.” Mắt không thấy thì tâm không phiền.
“Con tự xem lại cuộc hôn nhân của mình, không chỉ xem nhẹ vắn đề yêu xa, mà còn không chịu giải quyết triệt để, vừa kết hôn đã mỗi người đón Tết ở một nơi. Châu Túc Tấn, mẹ con nói con kết hôn theo hợp đồng cũng không sai đâu!”
Ông ngoại gọi cả họ tên của anh, chứng tỏ đang rất tức giận.
Châu Túc Tấn lo lắng ông ngoại tức giận ảnh hưởng đến cơ thể, không nói gì.
Ông ngoại bình tĩnh lại: “Sau Tết tạm thời đừng tới đây, mấy ngày nữa ông và bà ngoại con sẽ đến vườn đào ngâm rượu.”
Vườn anh đào nằm ở Nam bán cầu, đến đó cũng phải ở lại ít nhất nửa tháng.
Ông ngoại về cơ bản đã nghỉ hưu, hiếm khi can thiệp vào công việc của tập đoàn, trừ khi tập đoàn có những quyết định lớn, ông thỉnh thoảng sẽ xuất hiện trong các cuộc họp hội đồng quản trị.
Sau khi nghỉ hưu, ông thích ngâm các loại rượu trái cây nên đã mua lại vài mảnh vườn cây ăn quả.
Kết thúc cuộc gọi với ông ngoại, Châu Túc Tấn quay lại phòng bao.
Ván bài cũng đã kết thúc, mọi người đều ngồi vào chỗ.
Bọn họ tụ tập không phải để chơi bài, càng không phải để ăn cơm, mà là nói chuyện đầu tư của năm tới. Vệ Lai và Châu Túc Tấn đã lĩnh chứng, có thể nói chuyện thoải mái mà không cần tránh cô.
Vệ Lai im lặng lắng nghe, nghe không hiểu cũng không hỏi Châu Túc Tấn.
Lúc mì được bưng lên, cô thấy có hải sản trong bát, bèn chạm nhẹ vào anh từ dưới gầm bàn.
Châu Túc Tấn quay đầu, ánh mắt cô ra hiệu cho anh nhìn vào bát mì hải sản. Anh bưng bát mì đến trước mặt mình, tiếp tục nói chuyện về việc đầu tư. Anh nói: “Đội ngũ quản lý của tập đoàn Giang An không tệ.” Vừa nói, anh vừa gắp hải sản trong bát ra.
Đến khi không còn hải sản, anh mới đưa bát mì cho cô.
Lục An thấy Châu Túc Tấn gắp hải sản trong bát mì của Vệ Lai, kinh ngạc đến mức mắt sắp rơi xuống đất. Anh ta còn cho rằng, cả đời này sẽ không có ai có thể sai bảo Châu Túc Tấn.
Sợ Vệ Lai mất tự nhiên, anh ta không quá để ý tới Châu Túc Tắn đang làm gì nữa.
Mẫn Đình không có ấn tượng nhiều với tập đoàn Giang An, nhưng từng nghe qua: “Họ của ông chủ là gì?”
Lục An xen lời: “Viên. Chính là cha của Viên Hằng Duệ.”
Mẫn Đình không thường xuyên đển Giang Thành, cũng không biết nhiều về chuyện ở đó, cho dù trước kia anh ta từng nghe vài lời đồn liên quan, nhưng đều không ấn tượng. Anh ta hỏi Lục An: “Cậu là bạn của Viên Hằng Duệ?”
Châu Túc Tấn tiếp lời: “Là người từng theo đuổi Vệ Lai. Tính cách không tệ, nhưng năng lực còn thiếu sót, để chủ tịch Viên bồi dưỡng cậu ta thêm vài năm, đoán chừng sẽ ổn.”
Mẫn Đình và mấy người bên cạnh đều nhìn sang, người từng theo đuôi Vệ Lai, xem như là tình địch của Châu Túc Tấn, vậy mà anh lại đánh giá đối phương cao như vậy, còn đầu tư vào người ta.
Vệ Lai đang ăn mì, liếc nhìn Châu Túc Tấn, mọi người đều nói anh vừa có thủ đoạn vừa có năng lực, nhưng cô cảm thấy thứ thu hút nhất ở anh là thần thái.
Chỉ với một câu nói của anh, tập đoàn Giang An đã được rất nhiều tư bản ở Bắc Kinh xem trọng.
Không biết là dạo gần đây Viên Hằng Duệ còn đi xem bói hay không, cũng không biết là anh ta có xem được, bản thân đang tiến gần hơn một bước đến danh sách những người giàu nhất Giang Thành không nữa.
—ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN—
Tuyết ngoài trời càng lúc càng dày, chín giờ tối, bữa tối xã giao kết thúc.
Vệ Lai đi vào phòng vệ sinh, Châu Túc Tấn ký tên thanh toán rồi ở trong phòng bao đợi cô.
Cô không mang theo điện thoại mà đặt trên bàn ăn, anh vươn tay giúp cô bỏ nó vào trong túi xách. Vừa cho vào, điện thoại có cuộc gọi đến, là Trình Mẫn Chi.
Anh không nghe máy, vì nghĩ Vệ Lai sắp quay lại.
Nửa phút sau, lại có cuộc điện thoại gọi tới, anh nhận máy.
“Lai Lai.”
“Mẹ, là con.”
Trình Mẫn Chi hơi sững lại, bà vẫn chưa quen với cách gọi này. Con gái nói Châu Túc Tắn rất bận, không ở Bắc Kinh, cô không đến biệt thự của anh mà ở khách sạn.
Lẽ nào, là con rể vội vã quay về?
“Túc Tấn.”
“Con và Vệ Lai đang đi ăn với vài người bạn, cô ấy đang trong phòng vệ sinh, một lát nữa quay về con bảo cô ấy gọi lại cho mẹ.”
Con rể đang ở Bắc Kinh, Trình Mẫn Chi cũng yên tâm hơn nhiều. Tối qua con gái bị chặn trên đường cao tốc, bà lo lắng mất ngủ cả đêm, “Không có gì, mẹ chỉ hỏi xem con bé có ở lại Bắc Kinh không. Bây giờ biết rồi, hai đứa ăn tiếp đi, không cần gọi lại cho mẹ.”
Cửa phòng bao mở ra, Vệ Lai quay lại.
Châu Túc Tấn nói với đầu dây bên kia: “Mẹ, mẹ đừng cúp máy.”
Anh đưa điện thoại cho cô, “Mẹ gọi điện cho em.”
Vệ Lai áp điện thoại bên tai, hất cằm ra hiệu Châu Túc Tấn xuống lầu.
Hai người rời khỏi phòng bao, cô nắm tay anh, vừa đi vừa nói chuyện với mẹ, hỏi về tình hình của siêu thị, sau đó kể cho mẹ tuyết ở Bắc Kinh rơi nhiều thế nào.
Đến tận khi lên xe mới cúp máy.
Vệ Lai cất điện thoại, chú Diêm khởi động xe rồi hạ tấm chắn ở giữa xuống. Không còn tiếng điện thoại, trong xe trở nên yên tĩnh lạ thường.
Châu Túc Tấn đang đọc tin tức, cô không nói chuyện với anh mà nhìn tuyết bên ngoài cửa sổ, đột nhiên nhớ ra: “Hành lý của em vẫn ở trong xe.’
Chiếc Cullinan đang đỗ cách đây hàng chục km.
Châu Túc Tấn nhìn cô: “Không cần lấy, trong nhà có đồ dùng của em.”
Vệ Lai nhìn anh, nói trước một câu: “Lục An nói, ngày mai anh bay tới London. Anh không ở nhà, em không quen sống một mình ở nơi lớn như thế, hơn nữa biệt thự ở xa, đi đâu cũng bất tiện, ngày mai em ở khách sạn.”
Châu Túc Tấn: “Anh không tới London nữa, ông bà ngoại không có ở nhà.” Rồi nói thêm: “Trước Tểt anh ở Bắc Kinh, em có thể ở lại thêm vài ngày.”