*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trò khôi hài lắng xuống,Liễu Nha Nhi uống một chén cháo loãng, tìm được một cái sọt hỏng đi tới nhà bên cạnh Hạ Mai, chuẩn bị xuống ruộng xem có rau dại gì có thể ăn được không, đào lên ăn thêm được một bữa.“Đã khỏe hơn chưa?” Hạ Mai dắt tay Liễu Nha Nhi quan tâm hỏi.“Ừ, đã tốt rồi!”Nói đến Hạ Mai đó cũng là bằng hữu duy nhất của nguyên chủ.
Trước kia nàng từng bị mấy đứa trẻ trong thôn bắt nạt, nếu để Hạ Mai nhìn thấy nhất định sẽ đi tới bảo vệ nàng.Nàng muốn đào một ít rau dại, nhưng không quên địa hình nên gọi Hạ Mai đi cùng.Hai người đi quan bờ ruộng, đừng nói rau dại ngay cả bóng dáng rau dại cũng không thấy.“Ai, thời buổi nào chỉ cần là thứ có thể bỏ vào miệng, đã sớm bị nhỏ sạch.
Xem như rau dại còn chưa ngoi đầu lên cũng đã bị đào tới ba tấc đất kéo hết gốc rễ ra ngoài.
Chỉ là không sao, đi, chúng ta lên núi, đầu xuân dương xỉ mọc rất nhanh, chúng ta đi tìm, nói không chừng có thể tìm về trước được một ít.” Hạ Mai nhìn vẻ mặt mất mát của Liễu Nha Nhi lên tiếng an ủi nàng.“Được! Đêm hôm qua trời mưa, nói không chừng sẽ có nấm.” Nghĩ đến nấm ngon, Liễu Nha Nhi xoa xoa bụng, khóe miệng chảy nước miếng.“Nấm cũng không thể ăn bậy, không may một chút có thể mất mạng.
Có thể ăn cũng chỉ có nấm Hoà bình, hay mộc nhĩ, cũng không biết bây giờ có hay không.”Đều nói chỉ tiếc mệnh ngắn không lo nghèo!Dù nghèo khổ thế nào, chỉ cần người còn sống vẫn sẽ có hy vọng.Cho nên mặc dù người trong thôn đói đến mức muốn nổi điên, ngay cả cỏ tranh cũng bị nhổ sạch, nhưng bọn họ cũng không dám chạm vào các loại nấm mọc sau mưa.No bụng sao với tính mạng, mạng vẫn quan trọng hơn.Nhưng Liễu Nha Nhi nghe xong lời này lại vui vẻ không thôi.
Ngoài trừ mộc nhĩ và nấm hòa bình, nàng nhận ra không ít loại nấm có thể ăn được.Đặt vào hiện đại, giá của mấy cây nấm đó còn đắt hơn nhiều so với thịt, bởi vì nấm rất ngon.Người ở đây không ăn, không phải để vui vẻ cho nàng hay sao?Lưng chừng núi, cái đầu mềm ăn được của dương xỉ đã sớm bị hái hết, chỉ còn lại một nửa thân già không thể già hơn được nữa.Hai người Liễu Nha Nhi và Hạ Mai không từ bỏ ý định, dọc theo đường núi nhỏ đi lục lọi những cây dương xỉ đã khô héo năm trước, kết quả bọn họ lại thất sự hái được một nắm nhỏ.“Nha Nhi, thứ này không thể ăn được, nhanh ném đi, dính độc cũng không phải chuyện gì hay!” Hạ Mai thấy Liễu Nha Nhi cầm trong tay một cây nấm màu đen, bị dọa cho hoảng sợ.Mùa thu năm trước có một người ở thôn bên cạnh bởi vì đói quá không chịu đựng được, liều mạng nhặt ít nấm về ăn, kết quả thượng thổ hạ tạ nói lời mê sảng, thiếu chút nữa không cứu được.Cho nên mỗi lần các nàng ra ngoài đào rau dại, trưởng bối trong nhà luôn nhắc đi nhắc lại, thấy mấy loại nấm lạ nhất định không được nhặt.Liễu Nha Nhi vốn đang nhặt kê tùng vui vẻ, bị tiếng hô của Hạ Mai làm cho giật mình.Nhìn nấm mối trong tay, nhìn dáng vẻ Hạ Mai như muốn tránh xa ba tháng, Liễu Nha Nhi cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.Đây chính là món ngon núi rừng, là mỹ vị nhân gian, chẳng những không có độc còn vô cùng tươi ngon.
Chỉ là nàng nên giải thích với Hạ Mai như thế nào?”Có rồi!“Hạ Mai tỷ, cha ta biết rất nhiều sách, tỷ biết có phải không?”“Biết!” Hạ Mai gật đầu, cái này nàng ấy biết, Liễu thúc thúc là tú tài, trong nhà có rất nhiều sách.
Cũng vì chuyện này, nàng ấy vô cùng hâm mộ Liễu Nha Nhi.Liễu Nha Nhi bày ra vẻ nghiêm túc, hắng giọng, nói như lão thần: “Trong sách có nói trên đời này hàng trăm thậm chí hàng ngàn loại nấm.
Ngoài trừ mộc nhĩ và nấm hòa bình, còn có rất nhiều loại nấm không có độc – có thể ăn được, tỷ như cái này, cái này là kê tùng, có thể ăn được.
Hơn nữa trên sách còn nói nấm mối có thể ăn ngon hơn nấm bào ngư rất nhiều!”Liễu Nha Nhi nói xong, giơ cây nấm trong tay lên.“Thật sự?” Hạ Mai động tâm tư.Nha Nhi đọc sách biết chữ nàng ấy đã biết, hơn nữa Nha Nhi là người trung thực nhất cũng sẽ không dỗ dành nàng.“Hạ Mai tỷ, mau tới hái nấm đi, chúng ta phải vội vàng xuống núi ăn cơm trưa nữa.”thải nấm, chúng ta còn phải vội vàng xuống núi ăn cơm trưa đâu!”“Ha ha, được!”Hai tiểu cô nương choai choai cứ như vậy vui vẻ hái nấm trong núi, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười.Tận cho đến khi giỏ không còn bỏ được nữa, hai người mới xoay người xuống núi.“Chúng ta đi đường nhỏ xuống núi đừng để người khác nhìn thấy! Nếu bọn họ biết những thứ này có thể ăn được, chỉ sợ sau này đến nấm cũng không có phần chúng ta.” Hạ Mai che giỏ, nhìn xung quanh, thần thần bí bí nói.“Được!” Liễu Nha Nhi vô cùng đồng ý với lời này của Hạ Mai..