Kết quả một đêm thức trắng, hai mắt Liễu Nha Nhi xuất hiện một vòng xanh đen như gấu trúc.
Nàng sợ Tiền thị nhìn ra manh mối, giả bộ tham ngủ không chịu dậy.
Tận cho đến khí Tiền thị ra ruộng, nàng mới rón rén rời giường, đi xuống nhà bếp uống một chén cháo ấm.
“Nha Nhi, cơ thể không thoải mái sao?”
Đột nhiên có giọng nói vang lên khiến Liễu Nha Nhi giật mình hoảng sợ.
Cái chén trong tay thiếu chút nữa rơi xuống đất.
“Không, con chỉ hơi ham ngủ nên mới dậy trễ.
Cha, người không ra ruộng sao?” Trải qua chuyện đêm qua, lúc này Liễu Nha Nhi cũng không biết nên đối mặt với cha Liễu như thế nào.
Nàng thấp thỏm tựa như nai con hoảng sợ, bất an ngẩng đầu lên, lén đánh giá cha Liễu.
Cha Liễu nhìn bộ dạng sợ hãi của nữ nhi trong lòng vô cùng xót xa, cũng là do hắn xúc động.
Hắn nên làm bộ như không biết gì, xem nàng như Nha Nhi nhà mình, sau đó cứ như vậy tiếp tục ở chung.
Nhưng hắn vẫn không nhịn được!
Cũng không biết Nha Nhi có thể vì chuyện này sinh ra khoảng cách với hắn hay không.
Chờ bóng dáng mấy người Tiền thị biến mất ngoài cửa thôn, cha Liễu mới xoay người về nhà với Liễu Nha Nhi, lấy ra một bộ quần áo cũ.
Bỏ vào một cái tráp, dẫn theo Liễu Nha Nhi ra sau núi.
Đợi lập xong một cái mộ đơn giản, cha Liễu lại kéo Liễu Nha Nhi đến trước mộ Lý thị, nói: “Nha Nhi, dập đầu cho mẫu thân ngươi một cái đi.”
Liễu Nha Nhi biết, nấm mồ kia là mẫu thân của nguyên chủ, Lý thị.
Liễu Nha Nhi bừng tỉnh, cha nàng đào một cái mộ chôn di vật của nguyên chủ.
Chỉ là, cái mộ này đến cả bia cũng không dám lập.
“Được, cha đã biết! Nha Nhi mau ăn cháo đi, đợi lát nữa sẽ nguội mất.”
Thời gian trôi qua không nhanh không chậm, cứ như vậy đã đến tháng bảy.
“Nha Nhi, chuyện đêm qua cứ xem như chưa từng xảy ra có được không? Ngươi đừng vì chuyện này trong lòng sinh ra khoảng cách với cha.
Ngươi vẫn là Nha Nhi, là con gái của cha.
Sỡ dĩ đêm qua cha hỏi ngươi là bởi ta là cha của nàng.
Ta muốn biết nàng đang ở đâu, như thế nào.
Ta…” Cha Liễu nói mấy câu lại nghẹn ngào.
“Nương! Con là Nha Nhi, sau này sẽ thay người và Nha Nhi chăm sóc cho cha và nãi nãi.” Nói xong Liễu Nha Nhi dập đầu lạy ba cái thật mạnh trước mộ Lý thị.
Cha Liễu sờ đầu Liễu Nha Nhi một lát, sau đó ra ngoài đến chân núi, ngồi xổm trước một nấm mồ.
Một lần ngồi xổm này chính là nửa ngày.
Liễu Nha Nhi đặt chén xuống, đi tới ôm cánh tay cha Liễu, trong mắt ngập tràn lệ nóng: ” Người là cha con, sao con có thể giận người? Càng sẽ không bởi chuyện này mà sinh ra khoảng cách với cha.
Con đã chiếm thân thể của Nha Nhi tất nhiên sẽ thay nàng tận hiếu với cha và nãi nãi.
Đối với Nha Nhi người không cần quá vướng bận, nàng trên trời linh thiêng, nhất định không muốn nhìn cha khó chịu như vậy.”
Đầu tiền cha Liễu đào một cái hố không quá lớn bên cạnh mộ Lý thị, bỏ bộ y phục cũ kia xuống, lại phủ đất lên, bên trên đắp cỏ xanh, để người khác không nhìn ra là mộ mới đào.
Ánh mặt trời buổi trưa gay gắt nhất cũng dễ bị cảm nắng nhất.
Cho nên lúc này thôn dân đều ngủ trưa trong nhà, chắc chắn không dám ra ruộng làm việc.
Cha Liễu từ sau núi về liền đi ra ruộng, cũng không biết đã nói gì với Tiền thị.
Chỉ thấy Tiền thị dẫn theo Liễu Đông Thanh và Tần Mộc ra khỏi thôn.
Nhưng bọn nhỏ dường như không biết nóng bức và cảm nắng là gì.
Giữa trưa ánh mặt trời gay gắt, để chân không vai trần ra bờ sông đùa nghịch.
Từ chân núi đi về, bất an trong lòng Liễu Nha Nhi đã với đi hơn phân nửa.
Nàng tự nói thầm trong lòng, sau này nàng chính là con gái ruột của cha, là Liễu Nha Nhi của Tiểu Vương Trang.
Đang là giữa hè, ánh nắng chói chang thiêu đốt mặt đất, gà đi trên đường cũng bị nóng chân mà nhảy lên không ngừng.
Ve sầu trên cây cũng như phát điên không ngừng kêu, kêu đến mức đau đầu.
Liễu Đông Thanh đứng trong nước, dùng gậy trúc móc vào cây kê đầu.
Liễu Nha Nhi đứng trên bờ nắm chặt quần áo của Liễu Đông Thanh, tránh để hắn không cần thận ngã xuống sông.
Nếu là bình thường không cần Liễu Đông Thanh chỉ để Liễu Nha Nhi nghe thấy lời này cũng muốn xông lên đánh hắn một trận.
Nhưng lúc này mấy người lại mắt điếc tai ngơ không thèm để ý đến Hổ Tử.
“Đều nói rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột sinh nhi tử cũng chỉ biết đào đất.
Cha Liễu Đông Thanh đọc sách đến choáng váng, Liễu Đông Thanh bị ảnh hưởng cũng là một kẻ ngốc.
Hạt khiếm thảo này chỉ toàn là gai, ăn lại không được mấy miếng, cũng không thể lấy về làm củi nấu.
Kẻ ngốc như hắn lại đi lấy cái thứ kia.” Hổ Tử trào phúng một hồi lại cười to vài tiếng, ngẩng cao đầu tự đắc.
Hổ Tử từng chịu khổ dưới vũ lực của huynh muội Liễu gia.
Đông tay động chân hắn không dám, bây giờ tóm được cơ hội trào phúng một hồi cũng xem như báo thù lại.
Bọn họ còn đang vội đi lấy rau khiếm thực.
Bên trong đó còn có Liễu Nha Nhi.
Chẳng qua nàng không đi theo mấy đứa bé nghịch nước tắm sông.
Mà nàng còn có Liễu Đông Thanh, Tần Mộc đang dùng gậy trúc bên trên có buộc liềm kéo cây khiếm thực vào.
Tần Mộc cũng đứng trên bờ, trong tay là bao vải cũ, phụ trách nhận khiếm thảo đưa tới, lại bỏ vào trong giỏ.
Hổ Tử trào phúng xong thấy huynh muội Liễu gia không thèm để ý đến mình, lập tức cảm thấy xấu hổ.
Trẻ con cuối cùng vẫn là trẻ con, Hổ Tử chẳng qua chỉ tức giận một lát, sau đó lại nhảy xuống nước, muốn thi nín thở với mấy đứa trẻ xem ai nhịn được lâu hơn.
“Hổ Tử, Trần Tiến, mau ra đây! Trần nãi nãi và cha Hổ Tử tới đây, mau, mau ra đây!” Bên bờ mấy đứa bé tuổi còn nhỏ, không dám xuống nước nhìn thấy Trần nãi hùng hổ đi tới tới mức lớn tiếng gọi đám người Hổ Tử còn đang thi nín thở.