Ngày hai mươi mốt tháng mười, đại dượng của Liễu Nha Nhi tới đây một chuyến.
Nói gạch đặt ở lò đã nung xong.
Ngày mai có thể chuyển tới đây.
Lại hỏi cha Liễu định bắt đầu xây nhà từ lúc nào, để hắn có thể trả lời cho thợ thủ công.
Gỗ và đá phiến lót nhà đã mang tới đặt trong sân, bây giờ ngói cũng đã nung xong.
Cha Liễu liền đi cùng với Tần Tứ đi tìm thôn trưởng, giúp tìm một ngày lành, bắt đầu khởi công.
Cuối cùng, mấy người thảo luận một hồi, chọn ngày hai sáu tháng mười động thổ.
Tuy nói đã chuẩn bị xong vật liệu, nhưng đến lúc đó còn phải tính toán tiền công cho thợ xây, hơn nữa đồ ăn mỗi ngày cho người làm ở đây đều cần dùng đến tiền.
Liễu Nha Nhi sợ không đủ bạc, nghĩ tới bình nước tương kia cũng phơi nắng đủ một tháng rồi.
Dự định cùng cha Liễu đi tới Bách Vị Lâu.
Múc một bình nhỏ để nhà mình ăn, còn lại hơn phân nửa bình đưa hết đến Bách Vị Lâu.
Trời đã chuyển lạnh, lão chưởng quầy đã mặc áo khoác mỏng.
Nhìn thấy cha con hai người tới, vui mừng ra mặt.
Từ sau khi hết mùa rau kê đầu, hắn cũng đã lâu chưa gặp lại người Liễu gia.
Cũng không biết lần này Liễu gia lại đưa thứ tốt gì tới cho mình.
“Liễu tướng công gần đây có tốt không?” Lão chưởng quầy chào hỏi.
Còn chưa chờ Liễu Nha Nhi hỏi hương vị như thế nào, đã thấy chưởng quầy híp mắt lại, một hồi lâu mới mở miệng nói: “Tuyệt, tuyệt!”
Chưởng quầy suy nghĩ, lại nói: “Không bằng giữa trưa hai vị ở lại đây dùng cơm có được không?”
Liễu Nha Nhi bóc giấy dầu bịt trên miệng ra, lão chưởng quầy còn chưa tới gần cái bình, đã ngửi thấy một mùi hương nồng đậm.
“Hai vị chờ một lát!”
Cha Liễu cảm ơn, nắm tay Liễu Nha Nhi đi theo chưởng quầy vào nhà.
Có câu nói rượu thơm không sợ hẻm sâu, Liễu Nha Nhi làm nước tương đương nhiên cũng không sợ chưởng quầy thử mình.
Cha Liễu đáp lại, nói chuyện: “Chưởng quầy, mọi chuyện đều tốt!”
Liễu cha vừa định từ chối, lại nhìn thấy ánh mắt của Liễu Nha Nhi nhìn mình, liền gật đầu đồng ý.
Chưởng quầy bảo tiểu nhị mang trà nóng tới cho cha con hai người, mới nói nói đến chuyện nước tương với chưởng quầy.
“Liễu tướng công mời vào nhà, ngoài sân gió lạnh!”
“Nước tương này phải ủ khoảng nửa năm, mới đạt được mùi tương nồng đậm như vậy.
Bất kể ăn với mì hay làm rau trộn, kho thịt, xào rau hương vị đều vô cùng tuyệt vời.
Nước tương bỏ vào kho thịt có thể tăng màu sắc cho miếng thịt, màu sắc đồ ăn cũng cao hơn rất nhiều.”
Liễu Nha Nhi cũng không khách khí, mỗi món đều nếm thử mấy miếng, còn không quên khen tay nghề đầu bếp rất tốt.
Dáng vẻ như người lớn khiến chưởng quầy nhìn thấy không nhịn được cười.
Liễu Nha Nhi để chưởng quầy mang một đũa đến, lấy một chút nước tương nếm thử.
“Hương vị nước tương này đúng là rất tốt, làm đồ ăn nhìn ngon mắt lên nhiều.
Không biết trong nhà Liễu tướng công có bao nhiêu nước tương?”
Đợi chưởng quầy múc gần nửa chén nước tương rời đi, Liễu Nha Nhi mới thì thầm bên tai cha Liễu, nhỏ giọng nói chưởng quầy đang muốn thử dùng nước tương nấu ăn sẽ có hương vị như thế nào, đợi ăn xong mới bàn chuyện giá cả.
Ngồi nghỉ một lát, chưởng quầy đã dẫn tiểu nhị bưng mấy đĩa đồ ăn tới.
“Nếu đã nói vậy, những nơi khác của Bách Vị Lâu cần dùng đến, nước tương nhà ta đúng là không đủ dùng.” Trong lòng Liễu Nha Nhi tính toán một hồi, sang năm cứ làm gấp bội đi, chưởng quầy đã nói như vậy có tăng lớn cũng không sợ.
Lão chưởng quầy nhìn Liễu Nha Nhi, càng xem càng thấy thích.
Nha đầu này còn suy nghĩ thay cho hắn.
Chưởng quầy nghe xong vô cùng ngạc nhiên, hắn biết nha đầu này là người có năng lực, nhưng dù sao cũng chưa đến mười tuổi.
Bây giờ có cha ở đây, việc làm ăn là việc lớn sao có thể để một đứa trẻ đứng ra làm chủ, hơn nữa còn là một bé gái.
“Ai – vậy về sau, nước tương của các ngươi có bao nhiêu ta mua hết, giá cả có thể thương lượng.” Lão chưởng quầy biết nước tương này có hạn, hương vị lại tốt, cũng không có khả năng so với rau bạch ngọc.
Thậm chí hắn còn có dự cảm nước tương có thể khiến chuyện làm ăn của Bách Vị Lâu tốt lên chưa từng có.
“Nha đầu không cần sợ ta dùng không hết, chỉ sợ nước tương ngươi tới không đủ để Bách Vị Lâu dùng thôi.
Không nói dối nha đầu ngươi, nguyên quan của chủ nhân chúng ta ở Hoài Dương, nhưng căn cơ lại ở kinh thành.
Không chỉ kinh thành mà mấy phủ thành đều có chi nhánh của Bách Vị Lâu.
Nha đầu ngươi nói xem nước tương nhà ngươi có đủ cho Bách Vị Lâu chúng ta dùng hay không?”
Cha Liễu đặt đũa xuống, trả lời: “Chỉ có từng này, tất cả đều mang hết cho chưởng quầy.
Đợi sang năm, chúng ta sẽ làm nhiều thêm một chút.”
Xem ra phải cố gắng kiếm tiền mở một cái xưởng!
“Ta biết việc làm tương này phức tạp, đương nhiên sẽ không ép giá. Liễu tướng công ta không ngại nói thẳng, nước tương này chỉ cần bán cho Bách Vị Lâu ngài muốn giá bao nhiêu?”
Cha Liễu chắp tay sau lưng, hơi có vẻ xin lỗi: “Không sợ chưởng quầy chê cười, chuyện trong nhà đều là tiểu nữ làm chủ, không bằng nghe Nha Nhi nói như thế nào đi.”
“Không dối gạt chưởng quầy bá bá, sang năm nhà ta sẽ ủ lượng lớn nước tương. Tuy nước tương hương vị rất tốt, nhưng cũng chỉ là gia vị, không tiêu tốn quá nhiều. Ta bán hết cho ngài chỉ sợ một mình ngài dùng không hết.”