“Nha Nhi…” Liễu Đông Thanh vừa định nói sẽ đi cùng nàng về thôn, đã thấy muội muội tốt của hắn như cơn gió chạy vội đi rất nhanh, đến giày cũng thiếu chút nữa bay mất.
Lại nói đến Liễu Nha Nhi khi nàng chạy về thôn quả nhiên đã nhìn thấy Trương thị đang lôi lôi kéo kéo với một phụ nhân khác, miệng còn không ngừng mắng mấy lời không đứng đắn ô ngôn uế ngữ.
“Trương thị ngươi còn nháo nữa thì cút về nhà mẹ đẻ đi!”
Trương thị bị thôn trưởng giáo huấn, không phục kéo tay phụ nhân kia.
Phụ nhân kia là một người lạ mặt, mặt xám mày tro, nhưng quần áo trên người mặc lại tốt hơn Liễu Nha Nhi một chút.
Nhưng nhìn không giống người chạy nạn cũng không biết có thân phận gì.
Bên cạnh phụ nhân kia còn có một thiếu niên suy yếu như sắp không chết đến nơi.
Lúc Liễu Nha Nhi đang muốn đoán xem thân phận mẫu tử hai người này là ai, lại nhìn thấy cha Liễu bưng chén nước ấm cùng hai cái bánh bao đưa cho phụ nhân kia.
“Đa tạ tướng công, đa tạ tướng công!” Phụ nhân hai mắt đẫm lệ nhận lấy bẻ bánh bao thành miếng nhỏ, đút một miếng nước lại một miếng bánh cho thiếu niên bên cạnh ăn.
“Khụ… Khụ!”
“Sau đó thì thế nào?” Có người không chê chuyện lớn, cũng không quan tâm Ngô nương tử đến mức nào, vội vàng hỏi.
“Sao ta có thể không thể báo chứ? Nhưng không ngờ đám lão cáo già trong tộc đã sớm cấu kết với quan phủ.
Ta không còn cách nào để giải oan.
Nhà mẹ đẻ của ta đã sớm không còn ai, rơi vào đường cùng, ta chỉ đành đưa con tới Hoài Dương nhờ cậy thân thích.
Không nghĩ tới chúng ta đi bộ hai tháng tới Hoài Dương, mới phá hiện thân thích nhà ta đã chạy nạn từ mấy năm trước.
Nhà họ cũng bị thôn chiếm mất, bọn họ còn đuổi chúng ta ra khỏi thôn.
Dọc theo đường đi, lộ phí vốn đã ít lại tiêu tốn hết, vừa rồi đi ngang qua thôn các ngươi, con ta đói thiếu chút nữa ngất xỉu.
Bất đắc dĩ ta mới vào thôn các ngài.
Cầu xin các ngài thương xót thu lưu chúng ta.
Bằng không con ta… ô ô ô…”
Cha Liễu nghiêm mắt nói: “Vị nương tử này, nhìn cách ăn mặc và ngôn hành cử chỉ của ngài không giống người nhà nông chạy nạn tới đây.
Mong ngài nói thật cho ta biết, sao lại rơi vào hoàn cảnh này.
Không phải Liễu mỗ cố ý muốn đụng vào vết sẹo của ngài chỉ là việc này liên quan đến toàn bộ Tiểu Vương Trang, mong vị nương tử này nói đúng sự thật.”
“Tại sao ngươi không báo quan?”
Phụ nhân kia đưa lại chén cho cha Liễu lại cầu xin thôn trưởng: “Xin ngài thương xót, thu lưu mẫu tử chúng ta.
Chúng ta cũng không dám cầu xin gì, chỉ mong có được một chỗ an thân.”
Ngô nương tử thấy thôn trưởng đồng ý thu nhận bọn họ, vội vàng quỳ rạp xuống đất, bốn ngón tay hướng lên trời: “Ta thề với trời, nếu có điều giấu giếm sẽ bị thiên lôi đánh không được chết tử tế.”
“Con ngoan chậm một chút, ở đây đang còn.” Phụ nhân kia đỡ thiếu niên dậy, dựa vào người mình, vừa đút vừa xoa lưng.
Tận cho đến khi đút hết hai cái bánh bao thiếu niên kia mới xem như ổn lại.
“Nương… Ngài… Người đừng…” Thiếu niên kia nghe thấy mẫu thân khóc giãy giụa muốn bò dậy, nhưng hắn thật sự không có sức dừng như giây tiếp theo có thể lập tức té xỉu.
Thôn trưởng muốn từ chối nhưng mẫu tử trước mặt thật sự rất đáng thương, rối rắm một hồi mới quay sang hỏi ý kiến của cha Liễu.
Lúc này Liễu Nha Nhi mới hiểu được, hóa ra bộ dạng suy yếu của thiếu niên kia là do đói.
Ngô nương tử dùng khăn lau khóe mắt, lại nói: “Đám người tâm địa độc ác kia không ngờ còn tìm cách đuổi ta và con ta khỏi tộc.
Đáng thương cho vong phu của ta thây cốt còn chưa lạnh, con hắn lại bị người khác bắt nạt như vậy?”
Tiền thị đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói: “Lúc trước khi nhà ta xây nhà có dựng một túp vẫn chưa phá đi, bên trong có chứa đồ lặt vặt.
Để ta về dọn sạch, tạm thời cho tiểu nương tử này ở đó đi.
Tuy nhà hơi kém một chút nhưng tốt xấu gì cũng có thể che mưa chắn gió, hơn nữa bên cạnh còn có bếp nấu.”
“Ta vốn là nhân sĩ ở ngoại ô Lâm An, nhà chồng họ Ngô, các ngươi gọi ta là Ngô nương tử là được.
Năm trước phu quân nhà ta mắc bệnh hiểm nghèo, không may bỏ mình.
Người trong tộc thấy chúng ta cô nhi quả phụ không có chỗ dựa, chiếm đoạt ruộng đất nhà ta.
Sau đó…”Nói đến chuyện đau lòng, Ngô nương tử không nhịn được che mặt khóc nức nở.
“Cảm ơn… Cảm ơn các ngươi.
Đại ân đại đức của các vị, ta và con ta nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng, sau này nhất định sẽ tìm cách báo đáp mọi người.” Ngô nương tử rốt cuộc cũng nở một nụ cười, dập đầu cảm kích với người trong thôn.
Phụ nhân còn muốn cầu xin, đã nghe thấy thôn trưởng nói: “Nếu ngươi đã nói thật chúng ta có thể cho ngươi ở đây.
Nhưng nếu còn chuyện giấu giếm vậy tốt nhất nói hết ra ngay.
Bằng không đến khi mang ngươi tới huyện ha tra hộ tịch, ngươi cũng đừng nghĩ được yên.”
“Chỉ là trong thôn chúng ta không có nhà trống thừa ra, cũng không có để chia cho ngươi.”
“Đó là bởi vì Nha Nhi dạy tốt, Nha Nhi luôn nói thế này thế kia với cha, tuy lời nói có chút không dễ nghe nhưng lại rất có lý.
Đi, chúng ta về nhà.
Hôm nay nãi nãi hấp bánh bao trắng đó.” Cha Liễu cũng không để ý con gái nói gì, nắm tay nàng đi về nhà.
Cha Liễu khó hiểu, hỏi: ” Nha Nhi đang khen cha sao?”
Liễu Nha Nhi cũng đi đến trước mặt cha Liễu, dựng ngón tay cái lên với cha.
Người xem náo nhiệt cũng dần tản đi, chỉ còn lại Trương thị hung ác nhìn chằm chằm Ngô nương tử như hận không thể lột da rút gân.
Liễu Nha Nhi gật đầu, nói: “Đúng vậy, cha có tiến bộ! Trước đây cha quá mềm lòng bất chấp hậu quả đi giúp đỡ người khác.
Nhưng vừa rối cha làm rất đúng, nếu nương tử kia lai lịch trong sạch, ngài muốn giúp đỡ một chút cũng được, dù sao cũng không có tổn thất gì.
Nhưng nếu không hỏi rõ ràng, nếu trên người nương tử kia có chuyện chúng ta lại giữ người lại, có lẽ sẽ xảy ra chuyện.”
Vợ trưởng thôn vội vàng đỡ người dậy, chuẩn bị dẫn bọn họ tới túp lều của Liễu gia.