Một tháng qua đi, Liễu Nha Nhi rốt cuộc cũng góp được đủ bột xương cá.
Xương cá phơi khô cùng rau ngải thảo, hoa cúc dại nghiền thành bột thêm vụn gỗ trộn chúng với nhau.
Lấy cây gỗ dài khoảng một thước vòng tròn lại làm khuôn đúng, lại lồng giấy theo gậy gỗ thành ống giấy, lại bịt kín một đầu sau đó dụng thẳng lên, lại rót bột nhang muỗi đã làm xong vào, chắc chắn, bịt kín.
Một cây nhang muỗi đơn giản như vậy đã làm xong.
Tuy ngải thảo có thể đuổi muỗi nhưng đốt lên lại khiến người khó chịu, mùi hương lại lâu trôi, hiệu quả đuổi muỗi cũng không quá cao. So với nhang đuổi muỗi đúng là tốt hơn nhiều, mùi hương nhẹ nhàng, một cây nhang đuổi muỗi lại có thể đốt tới sau nửa đêm.
Nếu xương cá có thể mua được vậy nhang đuổi muỗi cũng có thể là một cửa cổ đại. Đáng tiếc cổ đại không có xưởng chế biến ca, muốn mua xương cá chỉ cần bỏ một ít tiền rất dễ dàng, còn ở đây nếu muốn sản xuất hàng loạt không biết phải gom đến tháng năm nào.
Liễu Nha Nhi nghĩ nếu không thể kiếm được, giữ lại trong tay mình cũng vô dụng, không bằng viết bố cáo dán ra ngoài, ai thích có thể tự mình giữ xương cá lại làm là được.
Chờ nhang muỗi làm xong toàn bộ cũng không thấy Liễu Đông Thanh trở về.
Rõ ràng đã nói một tuần học năm ngày được nghỉ hai ngày, đợi thời gian rảnh rỗi hắn sẽ về nhà.
Nhưng đã hơn một tháng, hắn vẫn chưa về nhà lần nào.
Liễu Nha Nhi lo lắng tìm Hạ Huy đánh xe ngựa, nàng muốn tự mình vào núi Bách Mộc nhìn xem sao.
Một bó nhang muỗi, một ít cá khô. Nghĩ một hồi Liễu Nha Nhi lại đến hàng điểm tâm mua thêm mấy phần điểm tâm, mới ngồi xe ngựa ra khỏi thành.
“Đệ là Đậu Đậu, đệ biết ruộng nước nhà Lục Phong Phong ở đâu. Tiên nữ tỷ tỷ đi thôi, đệ dẫn tỷ đi tìm phu tử.”
Đậu Đậu đi phía trước dẫn đường, Liễu Nha Nhi đi theo phía sau. Hạ Huy đặt đồ xuống cũng đi theo.
Hai bên đường nhỏ đều là đất núi, cỏ dải đã sớm bị cắt vứt sang một bên, lộ ra đất đỏ cùng đá vụn hỗn loạn bên trong.Mảnh đất trống trước học đường, mấy nữ hài tử đang chơi nhảy ô, nam hài tử ngồi xổm nhìn, thỉnh thoảng còn nói thêm mấy câu.
“Phương Tiểu Hồng, ngươi nhất định……” Tiếng cổ vũ cố lên đột nhiên im bặt.
Những đứa trẻ khác theo ánh mắt đồng học đều nhìn về phía Liễu Nha Nhi bên này.Vừa nhìn thấy, mấy đứa trẻ đã không nhịn được kinh hô, trời ơi, trên đời này có người đẹp như vậy sao, tựa như các tiên nữ trên trời vậy.
Có người gan lớn, trực tiếp tiến lên hỏi: “Tiên nữ tỷ tỷ, sao ngài lại đến học đường của chúng ta? Là tới phát thưởng cho Liễu phu tử chúng ta sao? Phu tử nói nếu chúng ta học tốt cũng sẽ phát thưởng cho chúng ta. Người tốt như phu tử chúng ta chắc chắn cũng sẽ được khen thưởng đúng không”
Người nói chuyện nhìn qua cũng chỉ là một đứa trẻ sáu bảy tuổi, khuôn mặt nhỏ tròn tròn còn dính đất, đôi mắt to nhấp nháy lấp lánh.“Đúng vậy, ta tới phát thưởng cho phu tử bọn đệ. Chỉ là ta không phải tiên nữ, ta là muội muội của phu tử các đệ.” Liễu Nha Nhi ngồi xổm người xuống, lau sạch bụi đất trên mặt đứa trẻ kia.
“Đệ giúp tiên nữ tỷ tỷ gọi phu tử!” Một đứa trẻ khác chạy như bay ra ngoài, phương hướng đó rõ ràng là hướng tới thôn bên cạnh.
Chẳng lẽ, ca ca nàng không có ở học đường?
“Phu tử bọn đệ không ở học đường sao?” Liễu Nha Nhi hỏi.
Tiểu nam hài nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, bây giờ là thời gian nghỉ trưa, phụ tử để chúng ta tự mình nghỉ ngơi, ngài ấy tới Lâm gia thôn giúp thôn dân cấy mạ.”
“Đúng rồi, đệ tên gì? Có thể dẫn ta đi tìm phu tử các đệ không?”
“Đệ là Đậu Đậu, đệ biết ruộng nước nhà Lục Phong Phong ở đâu. Tiên nữ tỷ tỷ đi thôi, đệ dẫn tỷ đi tìm phu tử.”
Đậu Đậu đi phía trước dẫn đường, Liễu Nha Nhi đi theo phía sau. Hạ Huy đặt đồ xuống cũng đi theo.
Hai bên đường nhỏ đều là đất núi, cỏ dải đã sớm bị cắt vứt sang một bên, lộ ra đất đỏ cùng đá vụn hỗn loạn bên trong.
Đi lên trước một đoạn đã dần nhìn thấy thôn trang phía trước. Chỉ là người còn chưa vào thôn đã nhìn thấy Liễu Đông Thanh buộc áo choàng một bên hông, ống quần cũng xắn lên thật cao, trong tay cầm giày vải, cẳng chân còn dính bùn đất chưa kịp rửa.
“Ca~”
Liễu Nha Nhi chua xót
Chỉ mới hơn một tháng, ca ca nàng đã gầy đi cũng đen đi rất nhiều.
“Nha Nhi sao muội lại vào núi, đi, về trước đã.”
Đường đi quá nhỏ, Liễu Đông Thanh sợ muội muội bị ngã muốn đỡ nàng, nhưng nhìn lại thấy tay mình đang dính nước bùn lại xấu hổ rụt tay lại. Trở lại học đường, Liễu Đông Thanh đi lấy nước tắm rửa thay quần áo sạch sẽ trước, mới đi tìm Liễu Nha Nhi dẫn người đến tiểu viện của mình.
“Muội cũng thật là, mùa này trong núi nhiều rắn, muội nói muội đó chạy vào trong này làm gì?”
Lời này không hỏi còn tốt, vừa hỏi Liễu Nha Nhi liền tức giận: “Cũng đã hơn một tháng rồi ca lại không về nhà lấy một lần, đến cả một bức thư cũng không có. Nãi nãi không lo lắng sao?”
“Ta…… không phải đúng đợt cày bừa vụ xuân sao?”
Kế tiếp, Liễu Đông Thanh nói tới lý do vì sao được nghỉ tắm gội hắn không về nhà.
Hóa ra học đường có một học sinh tên là Lục Phong Phong, nhà bên cạnh Lâm gia thôn. Lúc phong Phong tử nhỏ đã mất hết cha mẹ, do tổ phụ nuôi lớn. Năm kia, tổ phụ Lục Phong Phong cũng đi về cõi tiên, chỉ để lại hắn và tổ mẫu sống nương tựa và nhau.