Chờ đến ngày kia phía đạo diễn Trương Văn mới gửi kịch bản qua, bộ điện ảnh lần này có tên là <Vòng xoáy vương triều>.
Bộ phim kể về cuộc đời của một vị nữ đế tài hoa hơn người, văn thao võ lược. Thuở ấu thơ, nữ đế chỉ là một cô bé ăn xin, nhưng bằng thủ đoạn độc ác, dã tâm bừng bừng, cuối cùng nàng ta tự tay giết chết cả người có ơn tri ngộ với mình là nam chính, leo lên vị trí cao nhất.
Nàng ta đứng trên đỉnh cao chói lọi, nhận được sự ủng hộ của hết thảy quần chúng, nhưng cũng cô độc sống hết quãng đời còn lại, đứng ở nơi cao đón gió lạnh.
Còn việc về già nàng ta có hối hận không, thì đó là vấn đề cho khán giả thảo luận.
<Vòng xoáy vương triều> là tên của cuốn tiểu thuyết hot bỏng tay khoảng thời gian trước với lượng fans nguyên tác cực kỳ đông đảo, phim điện ảnh cũng là cải biên từ tiểu thuyết mà ra. Lý do đạo diễn Trương Văn chọn quay bộ tiểu thuyết này, đơn giản chỉ vì ông rất hứng thú với vị nữ đế trên trang sách đó. Kiểu người lý trí, biết bản thân phải làm gì để đạt được cái mình muốn luôn rất hấp dẫn người khác, hơn hết trên con đường phát triển sự nghiệp luôn có tình yêu là thứ lôi kéo. Tự cổ chí kim đây là hai vấn đề luôn cực kỳ mâu thuẫn, dễ làm con người ta đồng cảm.
Nữ đế tên Y Sa, là một nhân vật không tồn tại trong lịch sử, ngay cả bối cảnh triều đại của tiểu thuyết cũng là hư cấu, nhưng khi đọc kịch bản, Nguyễn Tri Vi lại dễ dàng liên tưởng đến một nữ đế vô cùng nổi tiếng có thật trong lịch sử, ấy là Võ Tắc Thiên. Nhờ vậy mà cô dễ dàng mường tượng hơn, từ đó cũng nhập vai dễ hơn.
Quảng cáo
Sau khi kết thúc công việc ở đoàn làm phim <Nỗi lòng không thể nói>, Nguyễn Tri Vi lại dành thời gian để ngâm cứu kịch bản của đạo diễn Trương Văn. Nhờ có sự hướng dẫn trước đó của giáo viên trong chương trình <Diễn viên phái thực lực> mà diễn xuất của Nguyễn Tri Vi đã cao hơn trước một bậc, khả năng lĩnh ngộ và hòa nhập cảm xúc tăng rất mạnh, dễ dàng đi vào trạng thái nhập vai.
Cô vì buổi thử vai mà chuẩn bị hết sức chu toàn nhưng cũng không đặt nặng vấn đề được mất cho vai diễn. Có lẽ là do miếng “bánh” này quá tốt, tốt đến mức chỉ cần được dựa hơi một chút thôi cũng hết sức thỏa mãn.
Nguyễn Tri Vi mang tâm thái thoải mái đi thử vai diễn, ấy vậy mà không ngờ cô lại dễ dàng có được vai nữ chính trong <Vòng xoáy vương triều>, một kết quả ngoài dự liệu của mọi người.
Gần như là cô vừa kết thúc phần thử vai, đạo diễn Trương Văn đã báo rằng:
Nữ chính của <Vòng xoáy vương triều> sẽ do cháu đảm nhận.
Nghe nói trước đấy đạo diễn Trương Văn từng tổ chức thử vai hai lần, nhưng ông vẫn chưa hài lòng với những người được tiến cử. Ngẫu nhiên thế nào ông lại xem được một video ngắn về diễn xuất của Nguyễn Tri Vi trên hot search. Ông động lòng trước diễn xuất của Nguyễn Tri Vi.
Vậy nên lúc Nguyễn Tri Vi tới thử vai, trong lòng ông sớm đã định kết quả cuối cùng. Nguyễn Tri Vi biểu hiện tốt hơn những người thử vai trước, tâm thế không run sợ hay e ngại, dễ làm người ta có thiện cảm. Vì vậy, ông dứt khoát chỉ định vai nữ chính <Vòng xoáy vương triều> cho Nguyễn Tri Vi.
Cũng trong ngày hôm đó, hot search phim <Vòng xoáy vương triều> và Nguyễn Tri Vi leo thẳng lên top 1.
Fan hâm mộ các nhà trông thấy, ai cũng ghen tị gần chết: [Vãi chưởng, miếng bánh ngon thế này không ngờ lại nhảy tùm một phát vào túi Nguyễn Tri Vi. Nước mắt em lã chã rơi vì hâm mộ.]
[DM, sao em nhà tui lại không được miếng bánh ngon như này? Tự dưng tui hơi muốn làm fan sự nghiệp của Nguyễn Tri Vi rồi á! Giờ ai mà làm fan sự nghiệp của cô này chắc sung sướng lắm, tự dưng có phim điện ảnh danh tiếng rơi trúng đầu, tài nguyên sau này khỏi lo gì nữa, cúp ảnh hậu có khi cầm mỏi tay ấy chứ.]
Tất nhiên, vẫn có vài bình luận không mấy hay ho xuất hiện: [Có khi đây là tài nguyên Thẩm Yến kéo về cho ý nhỉ? Quả không hổ là tư bản!]
Bình luận ấy được rất nhiều người phản hồi lại: [Mày làm trong showbiz à mà biết rõ thế? Đã là phim của Trương Văn thì nhà mày có giàu nứt đố đổ vách, muốn nhảy vào tranh một suất diễn ông ấy cũng không đồng ý đâu. Ông ấy cực kỳ có trách nhiệm với phim mình sản xuất đấy. Rõ ràng vai diễn này là Vi Vi lấy được nhờ thực lực.]
Quảng cáo
[Tự dưng mị thấy Thẩm Yến tinh mắt ghê, chắc anh ấy cũng biết về sau Nguyễn Tri Vi sẽ xuất sắc hơn nữa nhỉ. Chăm chút cô ấy đến ngày hôm nay, giờ nhìn cô ấy từng bước trưởng thành cũng có cảm giác thành tựu lắm đấy.]
…
Mặc kệ fan nhà khác hâm mộ thế nào, thậm chí có cả người đố kỵ đến mức mặt mày xám ngoét, <Vòng xoáy vương triều> cũng khẳng định chắc nịch Nguyễn Tri Vi đóng nữ chính.
Fans Nguyễn Tri Vi ai ai cũng vui mừng vì “miếng bánh” mới này, trong super topic tràn ngập bài chơi rút thăm trúng thưởng, đại fan tổ chức thì quay số đến mềm tay,
Không chỉ fan mà chính Nguyễn Tri Vi cũng ăn mừng vì sự kiện trên. Ngay tối hôm đó, cô cùng với chị quản lý, trợ lý, Tiếu Mông Mông và Tô Ngự tới một quán lẩu Thành Đô ăn lẩu chúc mừng.
Bây giờ đã là tháng 12, tiết trời cũng chuyển hẳn từ thu sang đông nên nhiệt độ bên ngoài rất thấp, ban đêm đi ngoài đường chỉ cần hà hơi một cái thôi cũng đủ tạo thành khói trắng. Thời tiết này quá hợp để ăn lẩu.
Bọn họ đã đặt trước một phòng bao để thoải mái tụ họp. Bên ngoài cửa sổ hơi nước đọng thành lớp băng mỏng trượt dần xuống, tạo nên cảnh tượng đối lập hoàn toàn với bầu không khí ấm áp bên trong.
Chị Tôn, quản lý của cô cứ cười không khép được miệng từ đầu buổi tới giờ. Đến khi tiệc sắp tàn, sẵn có chút men say trong người, chị đứng lên cất cao giọng nói: “Chắc, chắc là kiếp trước chị đây đã làm được một việc tốt… tốt động trời nên kiếp này mới gặp được một nghệ sĩ như Vi Vi! Rốt, rốt cuộc đây là phúc mấy đời chị gom lại chứ…”
Mọi người ở đó nghe mà dở khóc dở cười.
Trên bàn là có nồi lẩu uyên ương, một bên nước lẩu đỏ sậm đầy ớt sôi ùng ục, có tiết vịt, tràng vịt đầy nồi, một bên là nước lẩu nấm có ngô, có màu xanh của rau dưa thanh đạm, nhìn cực kỳ ấm áp và khơi gợi cảm giác thèm ăn.
Nguyễn Tri Vi ăn cay đến mức đỏ môi, càng làm tăng thêm vẻ diễm lệ cho gương mặt xinh đẹp. Cô dùng tay chống má, ánh mắt long lanh nhìn mọi người vui vẻ cười đùa.
Trương Văn Văn đỡ chị Tôn ngồi xuống, nói: “Chị bình tĩnh lại đi, mọi thứ mới chỉ ở bước khởi đầu thôi mà, đường phải đi sau này còn dài, chắc chắn Vi Vi của chúng ta sẽ cầm được giải thưởng lớn.”
Nguyễn Tri Vi bật cười: “Còn lâu lắm, mọi người đừng nói sớm thế.”
Tiếu Mông Mông gắp một miếng đậu phụ trắng nõn cho vào miệng nhưng miếng đậu nóng quá làm cô nàng thè lưỡi: “Còn nhớ những gì tớ nói hồi quay <Khói lửa> không, An Duyệt Nhiên thể nào cũng flop, cậu và Tô Ngự sẽ nổi tiếng. Thấy sao? Thấy tớ đổi nghề sang làm tiên tri được không? Tớ đề nghị bao giờ chơi ma sói, tớ sẽ cầm trịch chức tiên tri.”
Quảng cáo
Tô Ngự đột nhiên mở miệng: “Tôi chưa nổi tiếng.”
Vẻ mặt lạnh nhạt của chàng thiếu niên ấy có phần lạc lõng giữa bầu không khí vui sướng của căn phòng. Cả nồi lẩu trước mặt cậu ta chẳng ăn mấy, chỉ gắp đôi ba miếng rau ăn qua loa cho xong. Gương mặt Tô Ngự vẫn giữ nguyên làn da trắng lạnh như thường ngày, không nhiễm chút sắc đỏ nào.
Tiếu Mông Mông cũng nhận ra mình nói hớ, vội vàng bổ sung: “Sớm muộn gì cũng nổi! Cậu phải tin tưởng tài tiên tri của tôi chứ! Hay để tôi buff kỹ năng cho cậu nổi tiếng nhé? Cậu cười lên đi, để bản thân vui vẻ một chút. Tuy tôi chưa thấy cậu cười bao giờ nhưng tôi chắc chắn một điều cậu cười sẽ rất đẹp.”
Tô Ngự im lặng một lúc rồi cũng nể mặt ngẩng lên nhếch miệng cười nhẹ, nhìn Nguyễn Tri Vi nói: “Chúc mừng chị, tôi cũng mừng thay cho chị.”
Nguyễn Tri Vi nâng ly rượu lên kính Tô Ngự: “Sau này nếu gặp kịch bản thích hợp với cậu, tôi sẽ tiến cử cậu.”
Phải có nâng đỡ mới có cơ hội nổi tiếng, nhưng để kéo dài sự nổi tiếng đó thì phải dựa vào mệnh. Vấn đề người này có thể nổi, người kia có thể tiến xa hơn trong giới giải trí không là một phạm trù rất huyền bí. Nguyễn Tri Vi không thể biết được trong tương lai Tô Ngự có nổi tiếng không, nhưng cô hi vọng cậu ta có thể đạt được một số thành tích nhỏ.
“Cảm ơn.” Tô Ngự cụp mắt, thu hồi biểu cảm, làm người khác nhìn không ra tâm trạng hiện tại của cậu ta.
Đã ăn lẩu thì thường ăn rất lâu, bọn họ vui vẻ ăn tới nửa đêm mới sung sướng ra về.
Bọn họ ai cũng uống ít rượu nên hơi chuếnh choáng, chuẩn bị rời khỏi phòng bao, ai về nhà nấy.
Không hiểu sao hôm nay Tiếu Mông Mông trông rất hưng phấn, thậm chí còn vui vẻ hơn cả Nguyễn Tri Vi. Cô ấy ngâm nga hát rồi lại cười ngây ngô, trong một thoáng vô tình liếc mắt ra ngoài cửa sổ, cô ấy chợt ngạc nhiên hô lên: “Tuyết rơi rồi! Đây là trận tuyết rơi đầu tiên trong năm đó! Tuyết đầu mùa đó!”
Tiếng Tiếu Mông Mông thu hút sự chú ý của mọi người, ai cũng nhanh nhanh chóng chóng chạy về phía cửa sổ ngắm những bông tuyết phiêu du trong gió.
Từng bông tuyết trong suốt phiêu đãng trên không trung, hòa cùng ánh đèn của muôn nhà tạo nên cảnh tượng hoa lệ như trong thế giới cổ tích. Chúng cứ thế chầm chậm rơi xuống, tựa như sợ quấy nhiễu dòng chảy thời gian.
Nguyễn Tri Vi lẳng lặng ngắm những bông tuyết ngoài cửa sổ. Hai mắt cô long lanh như đang rung động trước cảnh tượng tuyệt đẹp ấy.
Cô thầm nghĩ, tuyết rơi đúng lúc như điềm báo một năm bội thu. Năm nay, tuyết rơi đúng lúc cô nhận tin trúng vai nữ chính <Vòng xoáy vương triều>, ấy là một tín hiệu tốt lành.
“Mọi người từng xem tuyết đầu mùa trong phim Hàn chưa?” Khuôn mặt Tiếu Mông Mông đỏ ửng vì uống nhiều, cô nàng cười nói: “Gần như phim nào cũng sẽ chọn ngày tỏ tình là ngày tuyết đầu mùa rơi, bởi vì bên họ có truyền thuyết rằng, chỉ cần thành tâm cầu nguyện vào ngày ấy, tâm nguyện của bạn sẽ được thực hiện. Nghe có phải rất lãng mạn không?”
Nói đoạn, Tiếu Mông Mông vô thức nhìn về phía Tô Ngự, và cũng chính trong lúc đó, cô nàng phát hiện Tô Ngự đang nhìn Nguyễn Tri Vi.
Nguyễn Tri Vi thôi nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, gật đầu hưởng ứng: “Đúng là rất lãng mạn, tuyết đầu mùa cũng rất đẹp.”
Nói đến đây, Nguyễn Tri Vi quay lại nhìn Tiếu Mông Mông và Tô Ngự, mà lúc này hai người họ đều đã dời mắt sang hướng khác, vẻ mặt Tiếu Mông Mông khi ngắm tuyết cũng không còn hào hứng như ban đầu nữa. Cô nàng mệt mỏi dụi mắt: “Tự dưng tớ thấy hơi mệt. Muộn quá rồi, chúng ta về thôi.”
“Ừm, đi thôi.”
Nhóm người của Nguyễn Tri Vi xuống tầng. Bọn họ tiễn Tô Ngự và Tiếu Mông Mông đi trước, sau đấy là Trương Văn Văn đỡ chị quản lý Tôn đã say bí tỉ lên xe, Nguyễn Tri Vi thì chầm chậm đi phía sau hai người.
Khi chỉ còn cách xe bảo mẫu một khoảng, Nguyễn Tri Vi lại thấy Trương Văn Văn dừng chân.
“Sao thế?” Nguyễn Tri Vi tiến lên hai bước, nhẹ giọng hỏi.
Chờ đến khi cô đứng song song với Trương Văn Văn, cô cũng dừng chân.
Bởi vì bọn họ trông thấy Thẩm Yến đang đứng cạnh xe bảo mẫu.
Thẩm Yến khoác áo vest đứng cạnh xe, toàn thân anh từ trên xuống dưới là một màu đen thuần như muốn hòa mình cùng màn đêm. Anh ngẩng đầu nhìn hoa tuyết bay tá lả khắp không trung, đưa tay hứng lấy chúng, không biết đang suy nghĩ gì.
Bông tuyết rơi xuống đậu trên mặt, trên người anh, tan ra tạo cảm giác dính ướt nhớp nháp. Đôi mắt đào hoa của anh như nhiễm hơi lạnh của tuyết, tạo nên khung cảnh cô đơn lạnh lẽo.
Thấy Nguyễn Tri Vi tới, con ngươi đen láy của Thẩm Yến khẽ chuyển. Dưới bầu trời tuyết bay phiêu lãng, anh và Nguyễn Tri Vi chạm mắt.
Không biết sao ngay lúc này đây, Nguyễn Tri Vi lại cảm thấy Thẩm Yến rất cô độc, thê lương đến cùng cực.
Làm cô cũng thấy buồn lây.
“Khụ khụ.” Trương Văn Văn hắng giọng ho cắt ngang giây phút đối mắt của hai người, cô nàng đỡ chị quản lý, nói với Nguyễn Tri Vi rằng: “Chị Vi Vi, em đưa chị quản lý lên xe trước, hai người có gì cần nói thì cứ đứng đây nói chuyện với nhau nha.”
Dứt câu, Trương Văn Văn cất bước toan rời đi, Nguyễn Tri Vi giơ tay níu tay áo cô nàng: “Chẳng có gì để nói với anh ta cả. Chúng ta vào xe thôi.”
Trương Văn Văn: “…”
Muốn làm thần trợ công cũng khó quá đi.
Nguyễn Tri Vi cúi đầu, không muốn tiếp tục đối mặt với Thẩm Yến nữa. Và chính trong khoảnh khắc hai người đi lướt qua nhau, vai cô bỗng trùng xuống vì sức nặng của quần áo.
Nguyễn Tri Vi ngẩn ra mất mấy giây mới phản ứng lại, Thẩm Yến vừa choàng áo vest của mình lên người cô.
Tiết trời đã vào đông nên đêm xuống rất lạnh. Đa số các nữ minh tinh chỉ mặc đồ đủ để giữ nhiệt độ cơ thể ổn định, Nguyễn Tri Vi hôm nay cũng mặc không nhiều, bên ngoài chỉ khoác đúng một chiếc áo khoác màu nâu. Ăn xong nồi lẩu nóng ra ngoài đụng ngay khí lạnh ban đêm, sự tương phản ấy khiến cô không kiềm được rùng mình một cái. Giờ xem ra, Thẩm Yến đã chú ý tới nó rồi.
“Chúc mừng em.” Thẩm Yến nói một cách ngắn gọn nguyên nhân mình đứng đây chờ cô.
Anh khựng lại trong giây lát rồi nói tiếp: “Anh sẽ mang vòng ngọc em ném vỡ đi sửa.”
Lần này anh đến tìm Nguyễn Tri Vi, đầu tiên là để tặng cô món quà chúc mừng cô bắt được vai nữ chính trong <Vòng xoáy vương triều>, hai là để nói lời tạm biệt. Chuyên gia phục chế đồ cổ bên Myanmar đã phản hồi anh nên anh muốn qua đó một chuyến, tạm thời không ở trong nước.
Trùng hợp ngày anh đến lại là ngày tuyết đầu mùa rơi. Thẩm Yến không hiểu hàm nghĩa sâu xa liên quan đến tuyết đầu mùa, nhưng tâm trạng anh cũng rất vui vì gặp được Nguyễn Tri Vi trong ngày như này.
Nãy khi cô mới bước ra khỏi nhà hàng, đôi môi đỏ mọng nhếch lên nở nụ cười tươi tắn, hai mắt sáng lấp lánh, làn da trắng nõn xinh đẹp, lòng Thẩm Yến cũng thấy ấm áp theo.
Có thể nói, khoảnh khắc nhìn thấy cô là khoảnh khắc vui vẻ nhất trong ngày hôm nay của anh.
“Trả anh áo khoác này.” Nguyễn Tri Vi lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của Thẩm Yến. Cô không tin Thẩm Yến có thể sửa được vòng ngọc nhưng cô cũng không nói ý nghĩ đó của mình ra miệng. Nếu anh liều chết không quay đầu thì cứ để anh thử xem.
Mùi thuốc lá nồng nặc trên áo Thẩm Yến làm Nguyễn Tri Vi thấy khó chịu. Ngay lúc cô định cởi áo khoác ra trả thì anh đè tay lên vai cô, ngăn lại: “Đừng đưa anh. Em có thể không mặc, nhưng đợi anh đi hẵng vứt.”
Đây cũng chẳng phải lần đầu tiên cô vứt đồ của anh đi, muốn vứt cứ vứt thôi, anh đã sớm quen rồi.
“À phải rồi, còn chuyện này nữa.” Thẩm Yến lại mở miệng nói, ánh mắt sa sầm: “Anh cũng mới biết chuyện em không giành được chiến thắng vì Bạch Khởi giở trò trong <Diễn viên phái thực lực>. Anh mới rót tiền đầu tư cho chương trình, thay đổi quy tắc thi, chuẩn bị quay tiếp rồi, thư mời tham gia chương trình cũng đã gửi cho quản lý của em, em vẫn chưa đồng ý à?”
Thì ra quy tắc thi đấu thay đổi là do có Thẩm Yến nhúng tay vào. Trước đấy cô còn lấy làm lạ, không hiểu sao lại thay đổi đột ngột như thế, đúng là cô có nhận được lời mời tiếp tục tham gia của tổ chế tác nhưng cô từ chối rồi.
“Không có thời gian. Tôi phải chuẩn bị cho bộ điện ảnh sắp tới.” Nguyễn Tri Vi nói rõ nguyên do.
Thẩm Yến lặng thinh trước lời nói của cô.
Có vẻ như, anh luôn tới chậm một bước, không kịp thời xuất hiện lúc cô cần nhất, mọi sự bù đắp về sau đều là vô nghĩa.
Trong khoảnh khắc yên lặng đó, Nguyễn Tri Vi lại muốn cởi áo khoác trả Thẩm Yến. Cô không có ý gì cả, chỉ đơn giản là muốn trả lại anh, dù sao hai người cũng đã chia tay, không nhất thiết phải dây dưa quấn quýt nhau như này.
Và ngay trong giây phút biết được hành động tiếp theo của cô, Thẩm Yến quả quyết quay người rời đi, như là không muốn thấy cảnh tượng cô ném áo. Chiếc Bugatti của anh đậu cách đó không xa.
Nguyễn Tri Vi cũng nhận ra ý anh, lập tức khựng lại.
Cô thừa nhận, lúc này mình có hơi mềm lòng.
Cô đứng đó nhìn theo bóng lưng Thẩm Yến rời đi. Trời lạnh buốt, nhưng ngoài chiếc áo khoác vừa rồi ra bên trong Thẩm Yến mặc rất ít. Áo sơ mi đen làm bằng vải tơ lụa trơn bóng mỏng tang, giữ nhiệt còn chả giữ nổi chứ đừng nói tới làm ấm. Tuyết rơi xuống áo sơ mi của anh rồi nhanh chóng hòa tan cùng lớp vải, như thấm hẳn vào trong cơ thể.
“Chị Vi Vi, lên xe thôi! Anh ấy đi rồi, chị cũng đừng ném áo, anh ấy chỉ tốt bụng muốn chị đỡ lạnh thôi. Điều hòa trên xe mới mở nên vẫn hơi lạnh, chị cứ khoác tạm cái áo đó đi, chờ lần sau gặp lại em sẽ giúp chị trả áo cho anh Thẩm.” Trương Văn Văn đỡ được chị quản lý say rượu ngồi ngay ngắn vào xe xong đúng lúc thò đầu ra khuyên nhủ.
“Cũng được.” Nguyễn Tri Vi quyết định nghe theo lời đề nghị của Trương Văn Văn, quay người lên xe.
Sau khi ngồi ổn định trên xe, chiếc áo khoác kia vây lấy Nguyễn Tri Vi bằng mùi hương quen thuộc của Thẩm Yến, nó mãnh liệt đến mức tạo được cả cảm giác thân mật như có như không trong không gian xe.
Nguyễn Tri Vi cau mày, cuối cùng vẫn vì không quen mà xoay người muốn cởi áo khoác ra. Nhưng lúc kéo áo cô lại vô tình đụng phải túi áo khoác phía trước, có thứ gì đó cồm cộm bên trong.
Bên trong có một chiếc hộp đựng trang sức bằng nhung đỏ, cạnh đó có tờ ghi chú với nét chữ rồng bay phượng múa của Thẩm Yến: “Quà chúc mừng. Không thích thì vứt đi.”
Khi đem tặng, anh đã nghĩ tới kết quả xấu nhất.
Nguyễn Tri Vi mím môi, mở hộp trang sức ra xem. Bên trong hộp là một viên kim cương được đẽo gọt hình ngôi sao, mặt nào cũng bóng mịn sáng loáng, nhìn trông vô cùng tinh xảo, ngay cả góc nghiêng tạo cạnh cũng được tính toán tỉ mỉ đến từng milimet.
Phút chốc, Nguyễn Tri Vi hiểu ra ý nghĩa của món quà…
Sao có thể tỏa sáng.
Em cũng vậy.