Editor: Mứt Chanh
Người đàn ông dồn dập thở hổn hển, người phụ nữ líu ríu khóc nỉ non.
Bùi Dực đưa tay vén mái tóc rối của Thẩm Diên trên vầng trán mướt mồ hôi lên, thay nàng lau mồ hôi trên trán rồi khàn giọng dỗ dàng: “Ngoan, đừng khóc, mua trang sức cho nàng.”
Cơ thể nhỏ xinh của Thẩm Diên còn đang hơi run, nửa người dưới nhức mỏi một trận. Đôi mắt ướt át của nàng ngưng thần ai oán trừng mắt nhìn Bùi Dực một cái.
Cái tên đàn ông không biết tiết chế này, qua mấy năm nữa, xem hắn còn có thể ra vẻ ta đây nữa hay không?
Mỗi lần làm là không dứt, khiến nàng có loại ảo giác sắp bị hắn chơi chết ở trên giường.
Bùi Dực chống người từ trên người Thẩm Diên lên. Lúc rút cây hàng đã mềm đi một nửa ra, tinh dịch trắng đục ào ạt chảy ra từ cửa động chưa khép lại.
Hai chân Thẩm Diên đang giang rộng ra, nụ hoa đỏ bừng co rúm lại run rẩy, hai cánh hoa ở viền ngoài bị làm cho sưng đỏ không thể khép lại được, nơi đáy chậu cũng bị dập đỏ cả một mảng.
Trên mặt Bùi Dực lộ ra vẻ áy náy, dường như hắn đã làm quá tàn nhẫn. Đều do cơ thể này của nàng quá mức hấp dẫn, hắn cắm vào trong cơ thể nàng thì không dừng được nữa.
Bùi Dực xoay người đi ra sau bình phong, bưng bồn nước lại đây rồi cầm lấy khăn vải nhẹ nhàng chà lau người dưới cho Thẩm Diên.
Thay Thẩm Diên nhẹ nhàng rửa sạch sẽ, Bùi Dực dặn dò hạ nhân làm chút cháo mang lại đây, hắn chỉ đơn giản dùng đồ ăn sáng với Thẩm Diên xong mới đi thỉnh an lão phu nhân.
Lúc Thẩm Diên bước xuống, nơi riêng tư đau đớn, tư thế nhìn hơi quái dị.
Nàng đi không được nhanh, phá lệ, Bùi Dực vậy mà không lên tiếng thúc giục nàng, mà cùng nàng đi từ từ.
Khi hai người tới Tây Uyển đã là mười lăm phút sau.
Tiến vào phòng, Bùi Dực hành lễ vấn an lão phu nhân: “Bà nội mạnh khỏe, đêm qua con bận chuyện quan trọng, sáng nay đến chậm, con nhận lỗi với nội.”
Ánh mắt của Bùi lão phu nhân đảo quanh ở hai người họ một vòng, nghi hoặc hỏi: “Vội chuyện gì thế? Cũng đã giữa trưa rồi mới đến.”
Mặt Bùi Dực không đổi sắc, nghiêm trang nói: “Chuyện lớn trong đời người.”
Hắn cố ý tăng thêm âm lượng ở chữ “người”.
Bùi lão phu nhân nhìn qua đôi mắt hơi đỏ bừng của Thẩm Diên cùng với tư thế đi đứng quái dị vừa rồi của nàng, còn có dáng vẻ thằng cháu nhà mình mặt mày hớn hở.
Thoáng chốc, bà đã hiểu.
Cái thằng quỷ này, vậy mà còn học được trêu ghẹo.
Quan hệ giữa Bùi Dực và Thẩm Diên có chuyển biến tốt khiến Bùi lão phu nhân mừng rỡ.
Bà cũng không trách cứ hai người bọn họ, nói với giọng ân cần: “Chuyện đời người rất quan trọng, đã muộn thì muộn thôi, không đáng ngại.”
Lão phu nhân nghĩ cái thân thể nhỏ bé kia của Thẩm Diên kia có lẽ không chịu nổi thẳng cháu nhà mình, bà nói với Xuân Nguyệt hầu hạ bên cạnh: “Di nương hầu hạ tướng gia vất vả, đi nhà kho lấy chút đồ bổ tẩm bổ khí huyết thưởng cho di nương.”
“Vâng ạ.” Xuân Nguyệt cung kính hành lễ rồi sau đó lui ra.
“Thiếp thân cảm tạ lão phu nhân.” Thẩm Diên cúi người lạy ta lão phu nhân.
Chỉ lát sau, Xuân Nguyệt mang theo thuốc bổ trở lại.
Thẩm Diên nhận thuốc bổ, thỉnh an cũng kết thúc.
Lúc trở về, mới ra đến cửa Tây Uyển thì Bùi Dực đã vươn tay lấy thuốc bổ lại đây.
“Tướng gia?” Thẩm Diên khó hiểu nhìn Bùi Dực.
Bùi Dực cầm hộp thuốc bổ nặng chừng bốn năm lạng nhìn thẳng về phía trước: “Nàng đi đường xiêu xiêu vẹo vẹo, đợi lát nữa làm rớt thuốc bổ bà nội ban thưởng, ta sẽ đau lòng thay bà nội, trước để ta cầm giúp nàng.”
“À.” Thẩm Diên không nghĩ nữa, nàng cho rằng Bùi Dực thật sự đau lòng cho thuốc bổ.
Nhưng nàng thoải mái hơn nhiều khi không cầm lấy thuốc bổ.
Hai người im lặng đi trở về thiên viện, chờ sau khi Bùi Dực đặt thuốc bổ xuống rồi rời đi, Thẩm Diên lập tức lấy thuốc tránh thai lén đi nấu.
Ngoài sân nàng, dưới mái hiên phía đông có một cái bếp nhỏ đơn sơ.
Căn bếp vừa lúc ở chỗ ngoặt, dễ khuất tầm nhìn, người bình thường cũng không nhìn thấy.
Nếu thấy được thì nàng sẽ nói sức khoẻ của bản thân có chút bệnh vặt, ngẫu nhiên đun chút thảo dược để trị bệnh.
Thẩm Diên đuổi nha hoàn đi xong thì bản thân đi nấu canh tránh thai.
Sau khi đun xong, nàng trở về phòng rồi đặt lên bàn để cho nguội, muốn đợi lát nữa nguội sẽ uống.
Tuy rằng từ đêm qua đến nay, đã qua một quãng thời gian khá dài, cũng không biết cách lâu như vậy mới uống canh tránh thai này có tác dụng không?
Nhưng để ngừa vạn nhất, uống trước mới nói sau.
Canh tránh thai kia đã nguội được một lúc, hơi lạnh, Thẩm Diên bưng lên miệng uống nhâm nhi.
Món canh tránh thai này có vị đắng khó nuốt, Thẩm Diên cau mày uống từng hớp từng hớp.
Nàng uống quá nghiêm túc nên không chú ý tới cánh cửa đã bị người ta đẩy ra từ bên ngoài.
Mùi của canh tránh thai rất nồng. Lúc tiến vào phòng, hắn đã ngửi được mùi thuốc bắc nồng nặc. Tay chân hắn nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Thẩm Diên, nhìn chén thuốc đen sì lì kia thì nhíu mày hỏi: “Nàng đang uống cái gì?”
Trong lòng Thẩm Diên sợ hãi, “Loảng xoảng” một tiếng, chén sứ trong tay vừa trơn rớt xuống mặt đất, theo tiếng mà nứt, nước thuốc đen sì lì cũng đổ đầy đất.