Bốp!!!
James bị tát nghiêng mặt sang một bên, trên má in hằn năm ngón tay rõ rệt.
Anh mím môi, im lặng không dám phản kháng, cúi đầu có chút e sợ.
Mina đứng ở một bên thấy anh mình bị đánh thì có chút mâu thuẫn, cảm thấy anh phải bị như vậy mới biết chừa, nhưng lại cũng thương xót cho anh.
“Mày hay lắm! Bình thường đa tình lăng nhăng tao với mẹ mày nói không nghe tao cũng đành chịu.
Giờ thì giỏi rồi, còn dám đi cướp người yêu của người ta!! Lại còn dám cưỡng ép con gái nhà người ta!! Là ai dạy mày làm như thế hả?! Là ai!!!”
“Ba, ba bình tĩnh một chút đi,” Thấy ông giận dữ quát mắng James, Mina vội nhẹ giọng khuyên nhủ.
Nghe cô nói, ông Rick liền chuyển hướng sang cô, “Còn con nữa! Biết nó như thế còn để yên cho nó làm!”
Mina bị ông mắng thì có chút sợ sệt, ấp úng giải thích, “Tại…!anh ấy bảo anh ấy nghiêm túc…!Con thấy đây là cơ hội hiếm có, biết đâu…”
James thấy cô nói hộ mình thì cũng nhân lúc này giải thích, “Đúng đấy ba! Lần này là con nghiêm túc mà.
Con thực sự thích cô ấy, muốn tiến đến với cô ấy.
Không phải ba mẹ luôn bảo con quá đa tình sao? Lần này con thực sự nghiêm túc muốn thay đổi mà.”
“Mày còn dám nói!” Ông Rick chỉ tay vào mặt James, “Mày nghiêm túc là tốt, thay đổi là tốt, nhưng đó là khi đối phương là người độc thân!!”
“Đã có bạn trai thì sao chứ? Cũng không phải là đã kết hôn! Không phải ba đã dạy con khi muốn một thứ gì đó thì phải dùng hết sức mình để đoạt lấy sao?”
“Nhưng tao không có dạy mày đi cưỡng ép con nhà người ta!!!” Ông Rick tức giận gào lên, muốn xông lên đánh anh nhưng lại bị Mina ngăn lại, “Mày làm thế có khác gì lưu manh không hả?!”
Mina vuốt ngực ông giúp ông xuôi cơn tức, “Ba, bình tĩnh một chút.”
James đứng yên cúi đầu, không dám nói gì nữa, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, không phải chỉ định hôn một cái thôi sao, anh có định đè người ta ra đâu!
Ông Rick tức giận thở hổn hển mấy cái, đến khi khống chế được cảm xúc của mình rồi thì sắc lạnh lườm con trai mình, “Hiện tại mày cứ ngoan ngoãn ở trong nhà đi, không được đi đâu hết.
Thẻ ngân hàng của mày tao tạm thời tịch thu.”
Dứt lời, ông hất tay bỏ đi.
Mina nhìn anh mang vẻ mặt đau khổ nhìn theo ông, cuối cùng thở dài, tiến đến cầm hết thẻ ngân hàng của anh rồi đi ra ngoài.
James đau lòng nhìn tài sản của mình bị cướp đi, uể oải nằm xuống giường, tay vắt ngang trán, thở hắt ra một hơi bực bội.
Sáng hôm sau, Trường Phong tỉnh dậy theo đồng hồ sinh học, nhìn người con gái đang ngủ ngoan trong lòng mình, anh nở một nụ cười dịu dàng, hôn nhẹ lên trên trán cô.
Thục Mây ngủ rất say, được anh hôn cũng không bị tỉnh giấc.
Thấy thế, ánh mắt anh bỗng lóe lên vẻ tinh nghịch, anh đưa tay vuốt dọc theo các đường nét trên khuôn mặt cô, từ lông mày, khóe mắt, gò má đến cánh mũi, cuối cùng dừng lại ở môi cô.
Thấy cô vẫn không hay biết gì, anh cười cười, áp môi lên môi cô, triền miên hôn.
Động tác anh rất dịu dàng, như đang thưởng thức món ngon nhất trên đời này vậy, từ tốn chậm rãi hôn cô.
Thục Mây bị anh hôn đến tỉnh.
Lông mày cô hơi nhíu lại, hai hàng lông mi hơi run lên, đôi mắt chớp chớp chậm rãi mở ra.
Vì mới tỉnh ngủ nên ánh mắt cô hơi ướt, có chút mơ màng, phải vài giây sau mới nhận thức được hoàn cảnh xung quanh.
Điều đầu tiên cô nhận ra, chính là đôi mắt đen thẳm tràn đầy ý cười của Trường Phong đang được phóng đại trước mặt cô.
Tiếp đến chính là cảm giác ẩm ướt ấm nóng trên đôi môi truyền đến đại não, khiến tâm trí cô trong phút chốc liền thanh tỉnh, cô trợn to mắt nhìn anh, hai gò má cũng dần đỏ lên.
Trường Phong thích ý rời khỏi môi cô, khóe miệng cong lên, ánh mắt lấp lánh nói, “Chào buổi sáng.”
“…Chào buổi sáng,” Thục Mây suy nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định không hỏi anh tại sao lại lén hôn cô.
“Chừng nào em phải đi học?”
“Ưm…!mười giờ sáng em có lớp,” Cô thêm vào, “Ở tòa MacMillan.”
“Vậy lát chín giờ mười lăm anh chở em đi học.”
“Ah? Nếu vậy anh sẽ đi làm muộn mất.”
“Không sao,” Anh nhéo má cô, “Anh đưa em đến tận nơi mới yên tâm.”
Thục Mây cười khúc khích, rúc vào trong lòng anh cọ cọ vài cái ở trước ngực anh.
Anh để yên cho cô thích làm gì thì làm, sau đó mới vỗ nhẹ đầu cô bảo, “Dậy đi.
Em có muốn đi tắm không?”
Anh vẫn nhớ cô có thói quen tắm sáng.
“Dạ,” Cô gật đầu, ngồi dậy, “Anh có khăn tắm dư không?”
“Có, để anh lấy cho em.”
Từ sau lần trước, anh đã mua một loạt các đồ dùng vệ sinh cá nhân cần thiết để phòng hờ trước.
Anh đứng dậy, đi đến bên ngăn tủ mở ra, lấy ra một chiếc khăn tắm màu kem.
Thục Mây cũng bước xuống giường tiến lại chỗ anh, đón lấy khăn tắm.
Cảm xúc mềm mại êm ái như lông từ bàn tay truyền đến, khiến cô không khỏi ngạc nhiên thốt lên, “Êm quá!”
“Thích không?” Anh nhìn cô cười.
“Dạ thích! Thế em đi tắm trước nhé.”
Cô nói rồi ôm lấy khăn tắm đi ra ngoài, trở lại phòng mình, cầm lấy quần áo mới rồi bước vào phòng tắm.
Chỉ có một phòng tắm nên Trường Phong đành tạm thời chờ ở bên ngoài.
Nhân lúc này, anh lấy điện thoại ra gọi điện cho Minh Huy.
“Alo.”
“Hôm nay gần trưa tớ mới đến công ty.”
“Hả? Ok.
Tài liệu về James Huang tớ đã chuẩn bị xong rồi, muốn tớ gửi qua email cho cậu luôn không hay đợi cậu đến công ty rồi đưa?”
“Không cần, bây giờ cậu nói luôn đi.
Nói điểm chính thôi.”
Hôm qua đột ngột Trường Phong bảo anh điều tra thông tin về một người, khiến anh không khỏi có chút ngạc nhiên, bởi vì người này không có liên quan gì đến đối tác làm ăn của công ty bọn họ cả.
Trường Phong lại không đưa ra gợi ý gì, chỉ nói điều tra, anh đành phải bảo người tìm kiếm thông tin chung chung của anh ta.
“James Huang, 26 tuổi, con trai đầu và cũng là con trai duy nhất của Rick Huang, chủ tịch tập đoàn H.
Tốt nghiệp cử nhân tại trường SFU*, sau đó nhậm chức giám đốc tại tập đoàn H, không có thành tích gì xuất sắc, là người đa tình…”
(*) SFU = Simon Fraser University
“Được rồi,” Trường Phong cắt ngang lời anh, “Tập đoàn H?”
“Ừ, sao vậy?”
Tập đoàn H cũng tập trung vào thị trường thực phẩm hàng tiêu dùng như tập đoàn A, nhưng hầu hết các sản phẩm của họ đều thuộc mảng khác nên cạnh tranh không quá gay gắt.
Tuy vậy, ở những mặt hàng cùng thị trường, tập đoàn H chính là đối thủ lớn nhất của tập đoàn A.
Trường Phong nghĩ một chút, liền nói, “Điều tra thử xem bọn họ có scandal gì không.”
“Hả? Tại sao vậy?” Minh Huy ngạc nhiên thốt lên, sau đó lập tức hỏi đúng trọng điểm, “Rốt cuộc James Huang này đã làm gì cậu vậy?”
Trường Phong im lặng một lúc mới đáp lời, “Hắn suýt cưỡng hôn Mây.”
Nghe được tin tức này, Minh Huy lập tức bị dọa kinh ngạc, lập tức hỏi han, “Em ấy có sao không?”
“Hiện tại thì không sao rồi,” Trường Phong mím môi, nghĩ đến đôi mắt đỏ hoe và thái độ bám dính lấy anh của cô ngày hôm qua, đáy mắt anh lóe lên tia sắc lạnh.
Mà Minh Huy cũng tinh ý nhận ra được điểm đáng chú ý trong lời Trường Phong nói.
Hiện tại không sao, chứng tỏ lúc chuyện xảy ra Thục Mây có sao rồi.
Sắc mặt Minh Huy lập tức trở lạnh, nghiêm túc nói, “Giao cho tớ.”
“Ok,” Trường Phong trả lời, lúc này từ xa lại truyền đến tiếng cánh cửa phòng tắm được mở ra, anh liền cúp máy.
Thục Mây ôm quần áo bẩn đi vào phòng mình, lúc đi ngang qua cửa phòng anh thì ngó đầu vào nói, “Anh đi tắm đi, để em đi chuẩn bị đồ ăn sáng.”
“Ừ,” Trường Phong mỉm cười, cầm theo quần áo của mình đi vào phòng tắm.
Sau khi Thục Mây cất dọn quần áo xong xuôi, cô đi vào phòng bếp bắt tay vào chuẩn bị bữa sáng.
Trường Phong tắm không lâu, khi anh ra ngoài thì bữa sáng cũng được chuẩn bị xong.
Hai người nhàn nhã ăn sáng, dọn dẹp bát đũa rồi Trường Phong chở cô đi học.
Trên đường đến trường, anh ghé qua nhà cô trước để cô cất bớt đồ cho đỡ nặng cặp.
Sau khi nhìn cô bước vào tòa nhà học, anh mới trở lại xe lái thẳng đến công ty.
Minh Huy ngồi ở bàn làm việc, thông qua cửa kính thủy tinh thấy Trường Phong đã tới thì liền đứng lên, mang theo tập tài liệu đi theo anh vào trong phòng làm việc.
“Có chuyện gì cần xử lý gấp không?” Trường Phong vừa mới ngồi xuống đã hỏi anh.
Minh Huy đưa cho anh hai phần tài liệu, “Có hai cái này cần cậu xem qua và ký,” Anh lại đưa tập tài liệu còn lại ra, đặt lên trên hai phần tài liệu kia, “Scandal của tập đoàn H.”
Trường Phong nhướng mày, “Nhanh thế?”
Minh Huy hừ mũi, “Dám động vào em ấy, hừ!”
Trường Phong hơi nhếch môi, nhưng sau đó ánh mắt đã lãnh đạm trở lại, cầm lấy tài liệu đấy xem trước tiên.
Bên trong tập tài liệu liệt kê các scandal mới xảy ra gần đây của tập đoàn H nhưng đã bị bọn họ kịp che giấu trước khi bị tung ra, hoặc là bị bọn họ nhanh chóng ém đi nên hiện giờ không ai biết về các vấn đề này.
Trường Phong xem hết các scandal được liệt kê, chỉ vào một cái trong đó, “Tung cái này trước đi,” Sau đó anh lại chỉ vào một cái khác, “Rồi đến cái này.”
Minh Huy nhìn sự kiện thứ hai anh chỉ, hơi nhíu mày nói, “Cái đó chúng ta không tra được nhiều, có khả năng cao chỉ là lời đồn chứ không phải là thật.”
“Đợi đến thời điểm thích hợp.”
“Ok, tớ hiểu rồi,” Minh Huy nhận lại tập tài liệu, “Để tớ giao xuống bên dưới.”
“Không cần giấu diếm.”
Minh Huy hơi ngẩn người một chút, nhưng rất nhanh liền hiểu ý của anh, liền gật đầu đáp ứng.
Trường Phong lại cầm hai phần tài liệu kia lên, vừa xem vừa hỏi Minh Huy về những điều cần chú ý trong tài liệu này.
Sau khi xem xong, anh ký tên rồi đưa cho Minh Huy để anh cầm đi giao.
*
Tập đoàn H.
“Chủ tịch, không ổn rồi! Chuyện nguyên liệu không biết sao bị truyền ra ngoài rồi!”
Trợ lý hốt hoảng chạy vào phòng chủ tịch, trên tay cầm mấy tờ báo và giấy in, không để cho ông Rick kịp tức giận đã để toàn bộ giấy tờ lên trên bàn làm việc.
Nhìn vẻ hốt hoảng của anh, ông Rick nhịn xuống lời trách móc, nhíu mày nhìn đống giấy tờ đang được để trước mặt mình.
Mới nhìn lướt qua, nét mặt ông lập tức tái đi, “Không phải bảo đã xử lý xong xuôi hết rồi sao?”
“Dạ đúng là như vậy! Nhưng sáng hôm nay trên một loạt các báo in và báo mạng đều đăng bài về việc này,” Anh hơi ngừng một chút, nói tiếp, “Tôi nghĩ có người cố tình truyền ra.”
“Nói thừa!! Không cố tình chẳng lẽ còn vô ý?!” Ông Rick tức giận ném đống giấy báo về phía anh.
Trên các mặt báo, hàng loạt các tiêu đề và thông tin về việc tập đoàn H sử dụng nguyên liệu kém chất lượng và quá hạn để chế biến thành sản phẩm bán cho người tiêu dùng đầy rẫy khắp mọi nơi, lời lẽ hùng hồn rõ ràng như thể bọn họ tận mắt nhìn thấy vậy.
Các tờ giấy in khác là về giá cổ phiếu của tập đoàn H, mới có một buổi sáng trôi qua mà đã sụt giảm rất nhiều.
“Mau tra xem là do ai làm, cũng nhanh giải quyết vấn đề đi.
Tiền quyền danh tiếng cần dùng cái gì thì dùng cái đó.
Tôi cho các anh một ngày!”
“Dạ dạ, chủ tịch!”
Anh trợ lý hốt hoảng gom vội các giấy tờ rồi chạy ra ngoài, phân phó nhiệm vụ ông giao xuống bên dưới..