“Đầu nhỏ đụng vào côn thịt của Tô Dĩ Nam. Cách quần trộm liếm côn thịt của hắn!”
Sau khi Khương Điềm uống xong một bình sữa bò, cửa phòng lại mở ra.
Cô công chúa trước tròn sau vểnh, dáng người tinh tế giống như chỉ cần một ngọn gió thổi qua liền bay mất cầm theo một cái rương mang đến trước mặt Tô Dĩ Nam.
“Quý khách, cả một rương sữa bò mà ngài gọi đây ạ.”
Công chúa cố tình ép hai tay lại cho bộ ngực như sắp lòi khỏi áo lót chảy ra bên ngoài, đôi mắt rưng rưng nhìn hắn. Khách VIP của quán bar Thiên Đường này cô ta đều đã gặp qua. Tô Dĩ Nam chính là người thừa kế tương lai của Tô gia. Đừng nói là dụ dỗ được Tô Dĩ Nam để được gả vào hào môn, mà chỉ cần làm bạn giường của hắn thôi chắc chắn cuộc đời sau này không phải lo chỗ ăn chỗ ở.
Kết quả Tô Dĩ Nam nhìn cũng không thèm nhìn cô công chúa kia một cái, đem một rương sữa bò đặt cạnh chân Khương Điềm. Bình thủy tinh ở rương lao xao rung động.
“Mít Ướt lại đây uống sữa bò.”
Phốc!
Khương Điềm trực tiếp phun thẳng sữa bò cào mặt Tô Dĩ Nam.
Chỉ thấy khuôn mặt của Tô Dĩ Nam vốn đã lạnh lẽo, giờ phút này càng giống như một khối băng toát ra cái lạnh thấm người.
“Cậu dám phun vào mặt tôi?!” Tô Dĩ Nam hung hăng trừng mắt lườm Khương Điềm một cái.
“Tôi, tôi sai rồi sao?”
Khương Điềm liếm liếm sữa bò dính trên khóe miệng.
“Thôi bỏ đi.” Tô Dĩ Nam cầm lấy khăn giấy trên bàn trà lau lung tung vài cái trên mặt. Thật con mẹ nó đúng là trúng tà, hoả khí ngày trước của hắn đều chạy đến nơi nào rồi?
Tại sao hắn lại không thể tức giận với Khương Điềm được? Cả người giống như bị ngâm ở trong nước vậy.
Đúng lúc này ngoài cửa truyền đến thanh âm ồn ào, chỉ nghe được một cô công chúa khác run rẩy nói: “Tôi, tôi không biết Tô Dĩ Nam ở đâu cả.”
Lúc này ánh mắt của Tưởng Dương cùng Trương Thước đều trở nên nghiêm túc, “Lão đại, tên Lôi Tử của Cửu Trung cách vách đến đây.”
“Lần trước tao đá đứt hai căn xương sườn của thằng đó mà nó còn chưa biết sợ đúng không? Lần này ông đây trực tiếp đi phế thằng ranh đó!”
Tô Dĩ Nam cầm lấy bình rượu chuẩn bị đứng dậy.
Khương Điềm biết Tô Dĩ Nam đi ra ngoài đánh nhau sẽ không xảy ra chuyện gì. Nhưng mà Tô Dĩ Nam cũng không biết trong hai người Trương Thước cùng Tưởng Dương, có một người nhận tiền của mẹ kế Tô Dĩ Nam, nhân lúc rối loạn mà từ sau lưng thọc Tô Dĩ Nam một dao. Tô Dĩ Nam ăn đau liền bị người khác chém đứt một ngón tay.
Mấy chuyện này đều là đời trước Khương Điềm ở trước mộ nghe Tô Dĩ Nam nói cho cô. Hắn đem tất cả những chuyện khổ sở nhất trên cuộc đời này kể cho cô.
Nếu cô cứ mặc kệ Tô Dĩ Nam đi ra ngoài, nhất định hắn sẽ xảy ra chuyện. Khương Điềm trực tiếp đem sữa bò hất vào quần của Tô Dĩ Nam.
Không nghiêng không lệch vừa vặn hất trúng vào giưac hai chân của hắn. Sữa bò từ giữa hai chân chậm rãi nhỏ giọt. Giống hệt như tinh dịch.
Hình ảnh này thoạt nhìn giống như là Tô Dĩ Nam vừa mới ở trong phòng tự an ủi. Còn đem tinh dịch bắn đầy quần.
“Khương Điềm, cậu muốn chết?”
Tô Dĩ Nam cắn răng quát. Hiện tại đũng quần của hắn đã ướt sạch, làm gì còn mặt mũi ra ngoài đánh nhau với đám Cửu Trung kia?
Chỉ sợ hắn còn chưa ra tay đã bị mấy tên đó cười chết.
“Tôi, tôi sai rồi.” Khương Điềm cúi đầu cầm lấy khăn giấy tính toán muốn lau khô cho hắn. Kết quả cô vừa đi một bước liền dẫm phải bãi sữa bò trên mặt đất.
Nháy mắt cả người nhào về phía Tô Dĩ Nam.
Mà đầu của cô vừa vặn đụng vào giữa hai chân của hắn. Miệng Khương Điềm ở giữa háng của hắn hơi xẹt qua liền phát hiện côn thịt của người nào đó đã cứng giống như hòn đá.
Lúc đầu của Khương Điềm xẹt qua đũng quần của hắn, cách hai lớp quần cô trộm liếm một chút. Nháy mắt côn thịt của Tô Dĩ Nam càng cứng hơn!