*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dư Trừ đi theo Trình Khuynh vào: “Cô Trình…”
“Hữm?” Trình Khuynh tiếp tục bước đi, “Đã đến giờ vào lớp rồi. Nếu em có việc gì thì chúng ta sẽ nói sau.”
Dư Trừ: “Dạ, vâng.”
Cô suy nghĩ rồi quyết định vào lớp phải cẩn thận một chút, tránh để người khác hiểu lầm.
Dư Trừ quay lại chỗ ngồi của mình, vẫn ở giữa hàng đầu tiên. Cô nhận ra rằng so với quở trách thì kỳ vọng còn nặng nề hơn – Ít nhất cô sợ nhìn thấy vẻ thất vọng trong mắt Trình Khuynh.
Cô vừa ngồi xuống liền nhìn thấy Đồng Gia đi vào, vội vẫy tay với cô ấy: “Gia Gia, ngồi đây nè.”
Đồng Gia vốn định xuống hàng sau, lại bị cô kéo lên hàng trước ngồi: “Ê ê ê, lát nữa lại bị hỏi thì sao.”
Dư Trừ: “Thì cậu cứ tập trung nghe giảng là được, cũng đã tới học rồi.”
Đồng Gia thở dài: “Thôi được, tới cũng tới rồi.”
Dư Trừ kéo được một người ngồi cùng hàng ghế đầu với mình, hai bên không còn ai khác… Thôi thì muốn hỏi thì cứ hỏi.
Khi chuông vào lớp vang lên, Trình Khuynh mở micro: “Được rồi, bắt đầu vào lớp.”
Giọng nói của cô rất trong trẻo, Dư Trừ đang nói chuyện thì bỗng ngẩng đầu lên nhìn cô, hôm nay sau khi cởi áo gió ra, cô mặc một bộ đồ màu be, màu sắc lạnh lùng ôn hòa.
Dư Trừ không khỏi liếc nhìn thêm lần nữa rồi mới cúi đầu mở sách ra.
Cô vào trạng thái học tập, đã chuẩn bị bài từ trước, thỉnh thoảng nghe thấy chỗ nào không hiểu sẽ đánh dấu để đọc lại.
Nhưng dù thế, thỉnh thoảng trong giờ học cô cũng mất tập trung, đôi khi lơ đãng.
Cô sẽ không nhịn được nhìn Trình Khuynh thất thần, chờ đến khi cô nhận ra mình đang thất thần, bèn lắc đầu thật mạnh tự nhủ mình phải tập trung.
Những động tác nhỏ của cô đều bị người đứng trên bục nhìn thấy, khi tiết học đầu tiên sắp kết thúc, Trình Khuynh bắt đầu đặt câu hỏi, người đầu tiên bị gọi chính là: “Dư Trừ, trả lời câu hỏi.”
Những người khác vẫn còn nhớ lần trước Dư đồng học đã bừng tỉnh sau giấc ngủ gật rồi hét lớn “Dạ có”, họ tức cái mình là tại sao cô gái ấy đã biết còn cố phạm mà ngồi vào hàng ghế đầu như thế, rồi lại nhìn cô với tâm thái sẵn sàng buôn dưa lê.
Dư Trừ phớt lờ những ánh mắt người khác đang nhìn cô, bắt đầu trả lời câu hỏi tiểu luận: “Sự phục hưng cổ điển bắt đầu từ những năm 1760, bao gồm cả sự phục hưng của La Mã, và quốc gia tiêu biểu là Pháp… Sự phục hưng của Hy Lạp…”
Cô trả lời trôi chảy, Trình Khuynh gật đầu: “Tốt lắm, em ngồi đi.”
Dư Trừ ngẩng đầu mỉm cười với Trình Khuynh, giờ phút này đuôi mắt cong cong, đôi mắt rất sáng.
Cô rất vui, rất rất vui khi được nghe Trình Khuynh khen.
Đến khi chuông tan học vang lên, Đồng Gia mới hỏi cô: “Cậu cười ngây ngô gì vậy?”
Dư Trừ mím môi nói: “Tớ rất vui vì trả lời đúng câu hỏi.”
Đồng Gia cười nói: “Không đến mức vậy chứ.”
Dư Trừ cố nén cười: “Được rồi được rồi, tạm thời đừng nói chuyện này nữa. Cậu tính làm bài tập nhóm với ai vậy?”
Khóa học này yêu cầu các sinh viên phải độc lập hoàn thành một thiết kế kiến trúc nhỏ, dù là cải tạo khu vườn của mình hay là những nơi khác thì đều phải thực hành thiết kế kiến trúc, điểm này cũng chiếm 50% điểm cuối kỳ.
Dư Trừ không lấy tín chỉ hay phải thi, nhưng cô rất hứng thú với bài tập nhóm này, Trình Khuynh có nói là những sinh viên dự thính cũng có thể tham gia.
Đồng Gia vỗ vai cô: “Đừng lo, đã có bạn học cấp ba giỏi siêu cấp vip pro của tớ ở lớp này.”
Nói xong cô quay lại gọi cô gái ở hàng thứ hai: “Thẩm Đăng Khinh, vào nhóm không cô gái?”
Người được gọi ngẩng đầu lên: “Được. Bạn cùng phòng của tớ cũng học lớp này. Úc Miên, vào nhóm luôn không?”
Cô gái ngồi bên cạnh cũng nhìn sang: “Được đó, chúng ta cùng lập một nhóm đi!”
Dư Trừ nhìn thấy cô gái kia tình cờ lại là cô gái lúc trước đã chỉ cho cô biết phòng học ở đâu, cô mỉm cười chào hỏi: “Chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Thế là bọn họ nhanh chóng làm quen với nhau rồi lập thành một nhóm.
Sau đó có người tới hỏi về việc lập nhóm, và rồi thêm vào một nam sinh tên Lục Vũ, cũng là bạn học cấp ba của Đồng Gia, cộng thêm lớp trưởng hôm nay xin nghỉ không đến, vừa đúng sáu người.
Danh sách nhóm nhanh chóng được quyết định, Đồng Gia tiến cử Thẩm Đăng Khinh làm nhóm trưởng – Cô ấy vừa biết Đồng Gia của Minh Đại lại quen biết các sinh viên ở Vĩnh Đại nên rất phù hợp với vai trò trung gian.
Đang trò chuyện thì chuông vào lớp vang lên.
Vừa nhìn thấy Trình Khuynh đi vào, Dư Trừ lập tức ngồi thẳng, ưỡn ngực ngẩng đầu lên.
Nhưng Trình Khuynh lại không nhìn đến cô lần nào, hai tiết học sau đó cũng không gọi đến cô nữa.
Sau tiết thứ ba, Dư Trừ muốn nói chuyện với Trình Khuynh, nhưng nhìn thấy cô bị vây quanh bởi các sinh viên khác đang đặt câu hỏi, cô đành dừng lại.
Cô ngóng nhìn cô ấy từ khoảng cách hai ba mét.
Cho đến khi Trình Khuynh rời đi, cô vẫn chưa tìm được cơ hội tiến tới nói chuyện, cô lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn… Sau đó cô mới nhớ ra mình và Trình Khuynh còn chưa thêm WeChat, chỉ có số điện thoại.
Gửi tin nhắn giải thích chuyện nhỏ vừa rồi thì có hơi quá, có lẽ cô Trình cũng không coi trọng chuyện đó.
Dư Trừ đành phải tự an ủi mình: “Không sao không sao, chỉ cần mình không xấu hổ thì người xấu hổ sẽ là người khác.”
“Hả, cậu nói gì vậy?”
Đồng Gia tính cách hướng ngoại đang trò chuyện sôi nổi với những người khác, nghe thấy cô nói nên quay người lại hỏi.
“Không có gì, tớ đi đây, tạm biệt.”
Dư Trừ vẫy tay với Đồng Gia rồi xách túi đi xuống tầng dưới, cô mở điện thoại lên thì thấy Dư Đình Thu đã trả lời lượt thích và bình luận của cô: “Dì ra ngoài chơi, con nít đừng hỏi chuyện người lớn.”
Dư Trừ bất mãn lẩm bẩm: “Dì mới là con nít ấy…”.
*
Đối với bài tập nhóm này, Thẩm Đăng Khinh chịu trách nhiệm liên hệ với giảng viên hướng dẫn, vào tối thứ Năm, cô ấy gửi tin vào nhóm nói là đã có ý tưởng ban đầu, hỏi mọi người xem thứ Bảy này có đi thực địa được không.
Dư Trừ: “Thực địa, ở đâu vậy?”
Thẩm Đăng Khinh: “Ngoại ô, đợi một chút, tớ sẽ gửi địa chỉ cho các cậu.”
Lục Vũ: “Dữ vậy sao Thẩm học thần, mới đó mà tìm được địa điểm rồi.”
Nhóm trưởng trình bày rằng bài tập nhóm này sẽ được gửi đến Cuộc thi Thiết kế Kiến trúc Đại học Quốc tế UIA. Địa điểm là một trại trẻ mồ côi cũ cần được cải tạo và họ không đủ khả năng thuê một kiến trúc sư để vẽ các bản vẽ, thế nên đã tạo cơ hội cho nhóm sinh viên trẻ bọn họ có chỗ để làm bài.
Ý tưởng này vừa được đưa ra, không ai phản đối, ai cũng đồng tình.
Cô nhi viện này ở ngoại ô, từ trung tâm thành phố đi xe buýt mất một tiếng rưỡi, lúc Dư Trừ tới nơi, vừa đúng 9 giờ 30 sáng thứ Bảy.
Vừa xuống xe, Dư Trừ đã gặp phải một người quen – Lớp trưởng đã cùng Trình Khuynh điểm danh lần trước.
Hy vọng là cậu ta sẽ không nhớ ra cô!
Nhưng trời không chiều lòng người, anh chàng mập mạp ngây thơ chất phác liền đi tới chào hỏi cô: “Chào cậu, tôi là Giang Thác… Ủa? Là cậu hả, Nghiêm đồng học?”
Dư Trừ nghiêm túc nói: “Tôi tên Dư Trừ, Dư, Trừ.”
Lớp trưởng lộ vẻ khó hiểu: “Ơ? Cậu không phải là Nghiêm, Nghiêm Duyệt sao?”
Ánh mắt Dư Trừ kiên định: “Không, tôi là Dư Trừ mà.”
Lớp trưởng bán tín bán nghi: “Thật á? Chẳng lẽ tôi lú rồi?”
Dư Trừ vẻ mặt chân thành: “Đúng rồi, càng lớn tuổi người ta càng có xu hướng lú lẫn. Tốt nhất là nên đối mặt trực tiếp với vấn đề càng sớm càng tốt, dũng cảm giải quyết vấn đề là cơ trí nhất. Cậu tuyệt lắm đó.”
“Ồ, cảm ơn.” Lớp trưởng dừng lại… Chợt nhận ra, sao câu này nghe không giống như đang khen nhỉ?!
Dư Trừ mím môi, quay đi trộm cười khúc khích.
Đang nói chuyện, Thẩm Đăng Khinh bỗng nói: “Cô Trình, bên này ạ.”
Dư Trừ sửng sốt: “…Cô Trình?”
Trình Khuynh đi về phía này, nhìn thấy cô, ánh mắt cô ấy chuyển động, gật đầu với cô.
“Cô Trình là giảng viên hướng dẫn của bọn em ạ?”
“Vậy thì cô Trình sẽ chấm điểm bài tập về nhà của bọn em sao.”
“Vậy thì không phải kết quả sẽ…”
Trình Khuynh vẻ mặt ‘bọn em suy nghĩ nhiều rồi’ bình tĩnh nói: “Điểm bài tập sẽ do trợ giảng chấm.”
Đồng Gia sờ mũi: “À… Vâng, em hiểu rồi. Cám ơn cô.”
Đã đến giờ hẹn, Thẩm Đăng Khinh nói: “Thưa cô, bạn cùng phòng của em có việc nên không đến được. Những người khác đều đã đến cả rồi.”
Trình Khuynh gật đầu: “Chúng ta tới đó trước đi.”
Theo sự sắp xếp ban đầu, hôm nay đầu tiên bọn họ sẽ đến thăm trại trẻ mồ côi và quan sát môi trường xung quanh cũng như phong cách kiến trúc để thuận tiện cho việc thiết kế bản vẽ sau này.
Dư Trừ rất vui khi nhìn thấy Trình Khuynh, muốn nói chuyện với cô ấy nhưng cô không dám đến gần, cô cố tình đứng xa, mỗi khi Trình Khuynh nhìn qua, cô lại mỉm cười với cô ấy.
Thẩm Đăng Khinh để Lục Vũ liên lạc với viện trưởng, Trình Khuynh cố ý lùi về phía sau một bước, hạ giọng: “Tâm trạng em tốt nhỉ?”
Các thành viên phía trước vẫn đang nói chuyện sôi nổi, nhưng cô ấy lại tranh thủ nói chuyện một mình với cô, Dư Trừ nói: “Dạ, rất tốt.”
Trình Khuynh không hỏi thêm câu nào nữa: “Đi thôi.”
Cô nhi viện này được xây dựng từ những năm 1990. Viện trưởng họ Quách, vợ chồng ông là một cặp vợ chồng già mất con trai, mười mấy năm phí tâm phí lực, nhưng vì không tìm được người quyên góp nên phải bỏ ra tất cả tiền tiết kiệm của mình để đắp vào.
Dư Trừ vừa đi vừa quan sát đặc điểm của các tòa nhà, viết nguệch ngoạc vào sổ tay, bỗng có giọt nước từ cành lá nhỏ xuống, rơi xuống lông mi cô, cô kêu lên một tiếng, nhảy dựng lên dưới tàng cây.
Cách đó không xa, Trình Khuynh đang trò chuyện cùng vợ chồng viện trưởng, nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại nhìn cô gái đứng dưới tàng cây, dùng tay che đỉnh đầu, tránh đi những giọt nước đang rơi xuống, bóng dáng nhẹ nhàng.
“À…” Bác gái mặc đồ trắng bệch cười nói: “Sáng nay ở ngoại ô có mưa nhỏ, ở trung tâm thành phố có mưa không cháu?”
“Thưa, không ạ,” Trình Khuynh quay mặt đi, tiếp tục hỏi: “Viện trưởng Quách, lần này ngân sách của các bác là bao nhiêu?”
Người đàn ông tóc hoa râm trầm mặc ít lời, nói: “Năm trăm nghìn. Nếu vượt quá, chúng ta lại tính tiếp.”
Trình Khuynh gật đầu: “Được rồi, cháu hiểu rồi, nếu quá số đó cháu sẽ báo cho bác biết.”
“Viện trưởng Quách, nếu không có việc gì thì cháu xin phép đi trước.”
“Vâng vâng, cảm ơn cô, cô Trình.”
Trình Khuynh nhẹ nhàng nói không có gì, bước vào trong sân.
Đi một đoạn, Lục Vũ nhìn thấy cô liền dừng lại: “Cô Trình.”
Các bạn trong lớp đều biết cô nghiêm khắc nên rất kính trọng cô, Đồng Gia nhìn thấy cô đến, lập tức cúi đầu tiếp tục phác thảo, không nói lời nào.
Chỉ có Dư Trừ từ dưới tàng cây đi ra, đang ngồi xổm nói chuyện với một cô bé thắt bím tóc.
Giọng nói của cô bé rất trẻ con: “Chị ơi, kẹo chị cho em ngon quá à.”
“Ừm,” Dư Trừ cười kéo bím tóc của cô bé, “Vị dứa, đương nhiên là ngon rồi.”
Nói xong, cô ngẩng đầu liền nhìn thấy Trình Khuynh đang đứng cách đó không xa.
Chắc hẳn cô ấy đã nghe thấy những gì cô vừa nói… Kẹo vị dứa rất ngon.
Dư Trừ đỏ mặt, lập tức đứng dậy: “Cô Trình.”
Trình Khuynh ừm: “Tất cả số liệu và môi trường đã được quan sát ghi lại hết chưa?”
Dư Trừ đưa cuốn sổ về phía trước: “Cô muốn kiểm tra không ạ?”
Trình Khuynh lắc đầu: “Trở về tôi sẽ xem.”
Đang lúc nói chuyện, Đồng Gia đi tới gọi bọn họ: “Cô Trình, đến giờ ăn trưa rồi ạ.”
Đây là vùng ngoại ô, gần đó chỉ có một quán mì bò nhỏ, có hai bàn, một trong một ngoài, mùa xuân lúc nào cũng lành lạnh, mấy ngày nay nhiệt độ vừa giảm xuống, bàn ngoài rất lạnh.
Các bạn học đều ngầm đồng ý nhường bàn phía trong cho Trình Khuynh rồi ngồi hết ở cạnh cửa. Suy cho cùng, ngồi cùng bàn với giảng viên sẽ hơi ngại ngùng, nhất là đối với một giảng viên đã ít nói còn luôn nghiêm khắc như Trình Khuynh.
Dư Trừ cũng ngồi bên ngoài, bị gió lạnh thổi ho hai lần.
Trình Khuynh không động đũa: “Trên người tôi có virus sao?”
Đồng Gia phản ứng nhanh nhất: “Dạ? Không có ạ.”
Trình Khuynh gật đầu: “Ồ, vậy bọn em ngồi bên ngoài làm gì?”
Bị hỏi câu này có chút xấu hổ, Đồng Gia hối hận vì vừa mới trả lời: “Dạ thì…”
Trình Khuynh: “Các em không muốn vào đây à?”
Trên mặt các bạn học đều viết bốn chữ: Không không không không.
“Được rồi,” Trình Khuynh vui vẻ gật đầu, “Dư Trừ, lại đây.”
Đột nhiên bị gọi tên, Dư Trừ sửng sốt không nhúc nhích, dưới ánh nhìn chằm chằm của mấy bạn cùng lớp, chóp tai cô đỏ bừng: “Vậy… Để em qua đó nhé?”
Cô có chút xấu hổ, ngồi xuống đối diện Trình Khuynh.
Ơ, đang yên đang lành cô ấy lại bảo cô sang đây làm gì nhỉ?
Trình Khuynh đang ăn: “Bên đó không lạnh sao?”
Dư Trừ xoa xoa tay: “Lạnh ạ.”
Thấy Trình Khuynh không có ý nói thêm gì, Dư Trừ cúi đầu bắt đầu ăn mì, món mì bò này làm rất ngon, sợi mì rất dai, nước súp đậm đà.
Trình Khuynh ăn xong trước, đứng lên thanh toán: “Các em ăn nhé, cô đi trước.”
Cô lái xe đến đây và không có ý định bắt xe buýt về cùng họ.
Cô vừa rời đi, cả bọn đều thở phào nhẹ nhõm, nhanh như chớp ngồi vào bàn bên trong.
Lục Vũ ngồi xuống trước: “Trời đấc ơi, tui lạnh muốn chớt.”
Đồng Gia hắt hơi một cái: “Bên trong đúng là thoải mái hơn.”
Lúc này, ông chủ từ sau bếp đi ra: “Tới đây, trứng chần tới đây.”
“Trứng chần? Chúng cháu có gọi món đó đâu ạ?”
“Là cô khách vừa rồi gọi. Nào nào. Để tôi múc vào tô cho, còn nóng hổi luôn.”
“Cô Trình gọi ạ?”
“Ừ, cô ấy đã trả tiền rồi.”
Mọi người im lặng một lúc, sau đó Đồng Gia mới nói: “Cô Trình cũng khá tốt mà.”
Thẩm Đăng Khinh hiếm khi mở miệng: “Dù sao cũng không tệ như các cậu nghĩ.”
Dư Trừ cắn một miếng trứng lòng đào, nghiêm túc nói: “Từ ‘tệ’ không hề liên quan gì tới cô Trình luôn á.”
Lục Vũ bật cười: “Xem cậu kìa, chỉ với một quả trứng chần mà đã mua được cậu rồi, bị giảng viên gọi đến văn phòng hai tuần liền còn chưa đủ sao?”
Dư Trừ khịt mũi, cũng không tranh cãi, quay người khen: “Ông chủ ơi, trứng chần của chú ngon thật đấy.”
Ông chủ mỉm cười nhìn cô: “Chứ sao, cháu gái ăn nhiều vào, nhiều vào nhé.”
Dư Trừ không hiểu tại sao, liền gắp lên một cái, phát hiện bên dưới còn một trứng nữa, bởi vì nhỏ hơn một chút nên lúc đầu cô không nhìn thấy.
Cô mở to mắt ngạc nhiên: “Ơ?”
Ông chủ lặng lẽ ra hiệu cho cô nói: “Được thêm một cái nữa đó.”
Những người khác đều không chú ý đến họ, chỉ có Dư Trừ nghe hiểu.
Là… Trình Khuynh gọi thêm một cái nữa cho cô sao?
Cô mím môi cố nhịn cười, cúi đầu ăn thêm một trứng nữa.
°° vote đi bé °°
Mấy đứa nhỏ hiểu chuyện quá, nhường bàn cho sư phụ kêu sư mẫu qua ngồi chung cho ấm người ấm cả lòng 🤭.
Sau chương này Sâu bắt đầu nghỉ Tết nha mn, chúc mn ăn Tết vui vẻ 💕💕💕🎇🎇🎇.