Hắc Liên Hoa Mỹ Nhân Đùa Bỡn

Chương 12: [VƯỜN TRƯỜNG] Giáo hoa đùa bỡn



Trận tuyết cuối cùng của mùa đông đã đi qua, thời điểm tuyết hòa tan mới là lúc lạnh nhất.

Dư Ổ nằm trong phòng học đầy ấm áp mơ màng sắp ngủ, liên tiếp mấy ngày nay chuyện giường chiếu sướng thì sướng nhưng giấc ngủ cũng vì thế mà ít đi, cho nên sau khi kết thúc trận chiến cậu thường xuyên lười biếng không muốn đi xuống, cả ngày như người không xương dán trên người Dư Hàng, khiến hắn sợ tới mức cho rằng cậu sinh bệnh, muốn dẫn cậu tới bệnh viện, cuối cùng bị cậu đẩy ngã dùng lỗ đít ăn lấy cặc bự hắn mới từ bỏ ý định.

Hệ thống nhắc nhở Dư Ổ: [Bạch liên hoa tới.]

Dư Ổ ngước ngước mắt, nam sinh gầy yếu rũ đầu từ bên ngoài tiến vào, áo khoác mỏng bọc lấy thân hình gầy gò, quần áo này không hợp với mùa đông rét lạnh thế này.

[Thì sao?]

Hệ thống tâm tình tốt cười hắc hắc: [Do ngươi hoàn thành công lược một khí vận SSR nên hào quang bạch liên hoa giảm xuống không ít, hiện tại tư liệu ta có thể nhìn thấy cũng rất nhiều.]

Dư Ổ: [Ừ.]

Sau hai ngày kể từ lúc rời nhà họ Lục trở về, hệ thống không thấy cậu làm ra nhiều hành động gì, nhịn không được hỏi: [Cậu không làm gì sao? Nhân lúc bạch liên hoa bị bệnh mà lấy mạng hắn hay chủ động xuất kích làm các khí vận SSR đều trở thành quần hạ chi thần của ngươi.]

Dư Ổ nhịn không được cười ra tiếng, đại nam hài xoa bóp mặt cậu, đôi mắt sáng lên: “Ổ Ổ cười gì thế?”

“Không có gì nha…” Ổ Ổ giật giật, nửa người trên dựa xuống dưới, cong eo ghé vào đùi nam sinh, áo lông vạt ngắn bị cuốn lên, lộ ra hôn ngân ở eo chưa kịp biến mất, Dư Hàng vội vàng giơ tay kéo lại, lại nhịn không được đem bàn tay to với vào, từng chút từng chút vuốt ve da thịt của mỹ nhân trong lòng.

Bọn họ đã đổi vị trí xuống ngồi bàn cuối cùng cạnh cửa sổ, Dư Hàng vừa cao vừa lớn ngồi ở phía ngoài, ý muốn che lại những ánh mắt nhìn trộm sang người nào đó.

Dư Ổ vươn ra ngón tay mảnh khảnh ấn vào đũng quần phồng lên của nam sinh, như có như không mà xoa nắn, không được vài phút gậy thịt bên trong đã đứng lên, chọc vào tay Dư Ổ.

Chuông vào tiết reo lên, Dư Hàng lấy tay mình đè lại bàn tay mềm mại không xương đang không ngừng trêu chọc bản thân, mở miệng phát ra thanh âm khàn khàn: “Ổ Ổ…”

Hệ thống: [Ngươi có phải đang chê cười ta không? Ta rất giận đó.”

Dư Ổ vươn tay kéo xuống khóa kéo của quần đồng phục, cách một tầng quần lót liền cúi đầu liếm láp. Dư Hàng nhìn thầy giáo đang lấy ra giáo án trên bục giảng mà cả người cứng lại, cơ bắp căng thẳng, bàn tay gắt gao nắm lấy eo cậu, cặc lớn ngày càng cương lớn hơn.

[Ta không có chê cười ngươi nha.]

Kéo xuống khóa quần lót, con cặc đỏ tím thô to bắn ra đập vào mặt Dư Ổ, dâm dịch chảy ra từ lỗ đỉnh dính vào mặt cậu, bàn tay trắng nõn đỡ lấy thân cặc, Dư Ổ điểu chỉnh tư thế một chút rồi há miệng trực tiếp ngậm vào con cá chà bặc đó. [Ngô… không cần làm gì ta cũng có thể lấy mạng hắn ta.]

Hệ thống: […..Hay là chờ ngươi ăn xong chúng ta lại tính tiếp?]

Vừa nói xong hệ thống lại đổi ý ngay: [Không được, chờ ngươi ăn xong thì đến tận bao giờ, lúc đó ta chắc chắn đã quên đề tài này rồi. Chúng ta hiện tại liền bàn luận, vì sao ngươi lại nói ngươi không làm gì cũng có thể lấy mạng hắn ta?]

Vươn lưỡi ra liếm láp thân cặc, dâm dịch từ quy đầu chảy ra đều được Dư Ổ nuốt vào, Dư Ổ nắm lấy ngón tay thô to của nam sinh, kéo về phía sau bản thân, [Bạch liên hoa để ý nhất cái gì?]

Dư Hàng thuần thục đem bàn tay với vào trong quần mỹ nhân, đặt tay lên bờ mông mềm mượt chậm rãi xoa nắn, sau đó ngón tay dễ dàng tìm tới lỗ đít đang chảy nước dầm dề, từng chút từng chút chui vào moi đào chọc ngoáy.

Hệ thống một bên xem hiện trường kích tình, một bên nói: [Thứ bạch liên hoa để ý nhất đương nhiên là khí vận SSR.]

Dư Ổ: [Vậy không phải đã rõ rồi sao, cách để làm cho một người rơi vào tuyệt vọng nhất chính là làm cho hắn mất đi đồ mà hắn để ý nhất.]

Hệ thống: [Ân…. Ta cảm thấy lời ngươi nói hình như cũng có chút đạo lý, nhưng mà chúng ta vẫn còn hai khí vận SSR chưa công lược thành công đấy, hắn ta vẫn còn hy vọng thành công nha, nếu ngươi không chịu nỗ lực, hai khí vận SSR khác bị hắn ta công lược thì phải làm sao?]

Nuốt vào trong miệng con cặc to lớn, đôi mắt hồ ly trước nay luôn câu nhân chợt hiện ra một tia lạnh lẽo, [Hy vọng được dùng để làm gì?]

Mắt hồ ly một lần nữa lại câu lên: [Hy vọng chính là dùng để đánh nát, lần lượt nhìn thấy hy vọng rồi lại tuyệt vọng, vừa nghĩ đã cảm thấy hưng phấn.]

Mọi sự đả kích đều không thể làm người ta triệt để tuyệt vọng bằng hy vọng rồi mới tuyệt vọng, hắn ta nếu đã muốn trở thành người đứng trên mọi người, lấy thân phận bùn đất khác nhau một trời một vực đem thiên chi kiêu tử đạp dưới lòng bàn chân thì cậu sẽ khiến hắn ta nhận rõ được sự thật, mơ tưởng hão huyền cuối cùng sẽ phải theo mây gió tan đi, dưới lòng bàn chân của bùn đất vĩnh viễn là bùn đất, dù cho hắn ta có làm cách nào để thay đổi thì nó vẫn sẽ là bùn.

Hệ thống: [Vậy ngươi mau đi công lược nhóm khí vận SSR!]

Dư Ổ: [Ngô…. gấp cái gì, trò chơi nếu kết thúc quá nhanh thì sẽ không còn gì thú vị.]

Cậu muốn cho hy vọng của hắn ta phải sáng lên, chứ nếu không có hy vọng thì lấy đâu ra thất vọng.

[Thật lớn, ăn thật ngon.]

Hệ thống: […. Vậy, vậy ta không quấy rầy ngươi nữa.]

“Dư Hàng!” Giáo viên dạy toán trên bục giảng đột nhiên đi xuống dưới, nhìn về phía vị trí không có ai bên cạnh hắn: “Bạn học Dư Ổ đâu?”

“Ô…” Dư Ổ phun ra cặc lớn lấp đầy khoang miệng, hỗn hợp dâm dịch trong suốt cùng với nước miếng chảy xuống kéo thành sợi chỉ bạc. Cậu chống cánh tay đứng dậy, lời còn chưa kịp nói ra đã thấy tiểu bạch liên nhu nhu nhược nhược phát biểu: “Thầy giáo, bạn học Dư Ổ vẫn còn ở đó đó.”

“Đúng vậy.” Dư Ổ chống cánh tay chậm rãi từ dưới bàn nâng gương mặt lên, đôi mắt hồ ly hơi nhướng lên, nốt ruồi đỏ sẫm ở đuôi mắt như biến thành nốt chu sa trong lòng mọi người, bờ môi nhiễm dâm dịch hơi cong lên:

“Thưa thầy em vẫn luôn ở đây nha. Chỉ là em cảm thấy có chút không thoải mái, cho nên nằm ghé trên đùi Dư Hàng nghỉ ngơi một lát.” Dư Hàng chậm rãi thêm hai ngón tay vào trong lỗ nhỏ của cậu, thân thể cậu ngay tức khắc trở nên mềm nhũn, toàn thân dựa vào cánh tay rắn chắc của nam sinh thở dốc.

Ánh mắt thầy giáo dạy toán vốn đang dâng lên sự thương xót cho Tô Nguyên An đột nhiên thay đổi, không những mất đi sự thương xót mà còn có chút chán ghét, vốn là học sinh nghèo vượt khó được đặc cách tiến vào học, vậy mà giờ lại quậy chung với đám con nhà giàu không học vấn không nghề nghiệp. Ông đột nhiên nhớ tới cuối tuần trước ở phòng bảo vệ ông còn thấy đứa nhỏ này bị bảo vệ ôm trong ngực, ông có chút không nhớ rõ phản ứng của bản thân ngay lúc đó là gì, hiện tại nghĩ lại trong lòng liền nảy lên chút bài xích.

Đem tầm mắt dời về khuôn mặt vì bệnh mà ửng hồng lên của cậu học sinh bàn dưới, cảm giác chán ghét ở đáy lòng nhanh chóng biến mất, lại bị thần sắc của mỹ nhân làm cho tim đập loạn mất một nhịp: “Bạn học Dư Ổ nếu cảm thấy không khỏe thì có thể tới phòng y tế xem một chút.”

“Sao vậy, Dư Ổ, cậu không thoải mái sao?”

“Để tớ đưa cậu tới phòng y tế, cậu có chỗ nào không thoải mái?”

Tiếng quan tâm của bạn học từ bốn phương tám hướng truyền tới. Cảm nhận được ánh mắt âm lãnh của Tô Nguyên An , Dư Ổ cười cười, sóng mắt lưu chuyển, “Cảm ơn mọi người quan tâm, tớ chỉ là không ăn cơm sáng nên tụt huyết áp một chút, nghỉ ngơi một chút là được.”

Ăn một lần cặc lớn của em trai là tốt ngay.

Tô Nguyên An nhìn tầm mắt của mọi người trong lớp đều bị Dư Ổ hấp dẫn đi mất, ngay cả bạn ngồi cùng bàn mỗi ngày đều hỏi han ân cần hắn ta giờ đây cũng không thèm xem hắn ta, Tô Nguyên An ghen ghét nắm tay mình thật chặt, rũ mắt ác độc gọi hệ thống: [Ta thực sự không muốn gặp lại cái đồ kỹ nữ này, cậu ta vừa rồi đang ăn côn thịt của Dư Hàng đi, em trai của chính mình mà cũng câu dẫn được, đúng là không biết xấu hổ, đê tiện!]

Sau đó hắn ta lại nói: [Trước kia ngươi không phải có thể trực tiếp giúp ta đem người làm chết mà thần không biết quỷ không hay sao, giúp ta đem cậu ta giết chết, nếu có cậu ta ở đây thì ta không thể chuyên tâm công lược được.]

Hệ thống bạch liên hoa thở dài: [Cũng không phải không được, chỉ là trước mắt xem ra khí vận Dư Hàng đã bị cậu ta công lược, cứ như vậy nếu chúng ta không thành công sẽ bị thế giới này phản phệ….]

Hệ thống còn chưa dứt lời, Tô Nguyên An đã cắt ngang lời của nó: [Giết chết cậu ta, trước kia ngươi có thể làm, giờ chắc chắn cũng có thể.]

Hệ thống bạch liên hoa: […..]

Dư Ổ lại một lần nữa cúi người xuống phía dưới, đem cặc lớn nóng bỏng thâm hầu, Dư Hàng thoải mái tới mức gân xanh ở tán đều đã hiện lên, trong lớp có mấy chục người, làm loại sự tình này trước công chúng, dưới mí mắt giáo viên bạn học yêu đương vụng trộm quá mức kích thích, làm hắn cương cứng tới muốn nổ mạnh.

“Ngô….” Dư Ổ kẹp chặt ngón tay trong lỗ thịt, miệng liếm láp căn cặc lớn mỹ vị bên trong, bốn ngón tay trong lỗ đít chợt đẩy nhanh tốc độ, kịch liệt ra vào, ngón tay ra vào khiến dâm thủy chảy ra phát ra tiếng “òm ọp òm ọp” bên tai, lớn đến mức phảng phất có thể khiến tất cả mọi người trong gian phòng học đều nghe được, mỹ nhân sung sướng khiến mắt hồ ly mê man, đột nhiên có một bàn tay nắm lấy ót cậu dùng sức ấn xuống, cặc lớn cắm vào yết hầu, một trận tinh dịch đậm đặc phun vào bên trong, “Ô ô ô…”

Dư Ổ đồng thời cao trào, lỗ dâm phun ra từng luồng dâm thủy, tẩm ướt toàn bộ bàn tay to của Dư Hàng, quần đồng phục cũng ướt dầm dề dán trên cánh mông, hương vị dâm ngọt phát tán trong phòng học, các bạn học đều nghiêng đầu nhìn qua, nhịn không được còn nuốt nuốt nước bọt.

Nuốt xuống nùng tinh, Dư Ổ còn đang trong dư vị cao trào mở ra cánh môi bị đụ cho đỏ lên, triển lãm cho nam sinh thấy tinh dịch đậm đặc của hắn trong miệng cậu, chiếc lưỡi hương diễm liếm liếm, cướp đoạt nốt chút tinh dịch còn sót lại trong miệng, làm trò trước mặt Dư Hàng mà nuốt xuống.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.