Lô Vãn yên tĩnh không được mấy ngày, còn có cung nhân lén lút báo lại, nói rằng Lý Cảnh Hòa mời nàng đến biệt viện Vân Sơn ở một thời gian, trong cung có rất ít người biết hành trình, nương nương cứ việc yên tâm.
Sắc mặt Lô Vãn tối sầm lại, nàng muốn lợi dụng khoảng thời gian này để trực tiếp xúi giục Thịnh Tuyết Tản, nhưng ai biết Lý Cảnh Hòa lại nảy ra ý tưởng tồi tệ như vậy trong bốn năm ngày ở Ngự thư phòng.
Khi Thịnh Tuyết Tản trở về, hắn cũng biết chuyện này, nhưng hắn lại đi theo thay cho hộ vệ. Ngoài đội ngũ ban đầu, Lý Cảnh Hòa còn yêu cầu hắn điều thêm ba đội ngũ nữa để thay phiên nhau làm nhiệm vụ.
Lô Vãn sững sờ ngồi trên ghế phi tần, trong tay cầm một đóa hoa khô, Lê Nô thấy nàng chán nản thì đưa bông hoa đó cho nàng giải sầu, nàng cầm bông hoa trong tay rà qua rà lại khiến nó không còn hình dạng ban đầu nữa.
“Thịnh đốc chủ.” Lô Vãn thấy hắn đi vào, giọng điệu oán hận.
Thịnh Tuyết Tản cũng không muốn để Lô Vãn đi, nhưng Lý Cảnh Hòa đã quyết định, mặc kệ quan viên bên dưới quỳ rạp xuống khuyên ông ta hãy suy nghĩ lại, đừng vì yêu phi mà hại quốc.
Yêu phi, Thịnh Tuyết Tản nhớ tới mỗi một cái cau mày, mỗi một nụ cười của nữ nhân trong cung, hình dung như vậy cũng rất chính xác.
Đặc biệt là khi nàng yếu ớt gọi hắn là Thịnh đốc chủ, mỗi lần như vậy đều làm cho xương cốt của hắn cảm thấy hơi tê dại.
“Không sao đâu, thần sẽ đi cùng người.” Thịnh Tuyết Tản nắm lấy tay nàng an ủi.
“Ông ta đúng là tự tìm phiền toái, bỏ lại cả triều văn võ để đi đến biệt viện.” Sự bất mãn của Lô Vãn thể hiện hết trong lời nói, nhưng Lý Cảnh Hòa sắp xếp thời gian rất gần, ngày mai đã khởi hành, khiến nàng không có thời gian tìm cách ứng phó: “Có phi tần nào khác đi cùng không?”
Thịnh Tuyết Tản tối sầm mặt: “Không có.”
Lô Vãn dựa vào Thịnh Tuyết Tản nói: “Thịnh đốc chủ, vậy đến lúc đó ngài phải giúp người ta đó.”
Đốt hương và kê thuốc trong tẩm cung của mình còn dễ, khi đến biệt viện bên kia thì không biết hành trình cụ thể, hơn nữa Lý Cảnh Hòa còn tham sống sợ chết để hơn mười thị vệ canh giữ chặt chẽ bên cạnh, vậy thì nàng thật sự không có cách nào khác. Hơn nữa, nếu Lý Cảnh Hòa chết ở biệt viện khi đi cùng nàng, vậy nàng cũng không thể thoát khỏi số phận bị tuẫn táng cùng ông ta.
Thịnh Tuyết Tản không biết mỗi lần thị tẩm Lô Vãn lừa gạt cho qua như thế nào, nhưng hắn vẫn đồng ý. Chỉ cần nghĩ đến việc Lô Vãn nắm tay Lý Cảnh Hòa làm nũng là lại khiến hắn sinh ra tâm tư giết vua, chứ đừng nói đến việc Lô Vãn thị tẩm hầu hạ Lý Cảnh Hòa. Ngón trỏ của hắn khẽ cử động, muốn chơi đùa với hạt Phật châu mà hắn vẫn thường nghịch, nhưng hắn nhớ ra chúng đã bị Lô Vãn lấy đi từ lâu.
“Đừng lo lắng.” Thịnh Tuyết Tản ôm nàng, hứa hẹn nói.
Khi bình minh ló dạng vào ngày hôm sau, Lê Nô gõ cửa phòng để nhắc nhở Lô Vãn thức dậy.
Cả người Lô Vãn uể oải, gần như một đêm không ngủ. Dường như Thịnh Tuyết Tản rất phấn khích, hắn ôm nàng làm cả đêm, tỉ mỉ hôn khắp cơ thể nàng, giày vò nàng hết lần này đến lần khác khiến nàng khàn giọng không kêu lên được gì nữa. Nàng cũng chỉ mới vừa chợp mắt một lát đã phải thức dậy.
Thân thể nàng mềm nhũn, mí mắt nặng trĩu không nhấc được lên, nàng để Thịnh Tuyết Tản giúp mình mặc y phục. Người lúc đầu không dám mở mắt giúp nàng mặc yếm, vậy mà bây giờ đã có thể đứng trước tủ y phục đa dạng để chọn yếm cho nàng, Thịnh Tuyết Tản thật sự thích ứng rất nhanh.
Lúc Lê Nô giúp Lô Vãn lên xe ngựa, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lô Vãn trắng như tuyết, Lê Nô vội vàng tạ lỗi với Lý Cảnh Hòa, nói Dao phi bị nhiễm phong hàn.
Thấy Lô Vãn ho khan không kiềm chế được, Lý Cảnh Hòa cũng có chút đau lòng, ông ta muốn vươn tay dìu nàng lên xe ngựa, nhưng Thịnh Tuyết Tản lại kịp thời khuyên nhủ: “Hoàng thượng, Dao phi bị nhiễm phong hàn nghiêm trọng, nếu lây bệnh cho long thể thì không tốt đâu. Chi bằng đợi đến biệt viện mời thái y khám chữa trị rồi ở cùng phòng với Hoàng thượng.”
Bàn tay Lý Cảnh Hòa chạm vào tay Lô Vãn hơi nóng, thật sự là bệnh không nhẹ, thêm bản thân Lô Vãn cũng kể khổ, nói vẫn chưa bắt được kẻ xấu khiến ban đêm không thể ngủ ngon, bị gió thổi một chút là nhiễm bệnh.
Lý Cảnh Hòa không ép buộc, ông ta để Lô Vãn đi đến một chiếc xe ngựa phía sau, đồng thời cũng ra lệnh cho Thịnh Tuyết Tản mời thái y đi cùng.
Thịnh Tuyết Tản tuân lệnh rồi rời đi, Lý Cảnh Hòa nhìn Lô Vãn ốm yếu leo lên xe ngựa phía sau, ông ta có chút sốt ruột, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, xoay người đi về phía xe ngựa.
Lô Vãn bước vào xe ngựa, rèm cửa được hạ xuống, nàng dựa vào Lê Nô để ngủ. Lê Nô giúp nàng điều chỉnh tư thế để nàng có thể ngủ thoải mái hơn. Đồng thời cũng chuẩn bị thuốc để nàng có thể tiếp tục giả vờ bị bệnh sau khi đến biệt viện.
Lúc nghỉ giữa đường, Lý Cảnh Hòa sai Thịnh Tuyết Tản đi đưa một đĩa điểm tâm cho Lô Vãn. Thịnh Tuyết Tản nhân lúc không ai chú ý leo lên xe ngựa, bị Lô Vãn ôm rồi lại hôn, sau khi lau sạch cặn điểm tâm ở khóe miệng, hắn mới quay về bẩm báo, nói Dao phi vẫn còn bệnh ngủ chưa tỉnh.
Lý Cảnh Hòa thấy Lô Vãn như vậy thì có chút cụt hứng, nhưng khi ông ta đích thân xuống xe ngựa nhìn nàng qua cửa sổ xe ngựa, thì lại thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Lô Vãn nép mình trong chăn bông mỏng thật sự rất xinh, cuối cùng ông ta vẫn thu lại cơn giận, chờ đến biệt viện bên kia rồi chuẩn đoán và điều trị tốt.
Xe ngựa chạy được nửa ngày, lúc đến biệt viện đã gần xế chiều.
Lô Vãn mới vừa đi đến biệt viện, thì thái y đã theo tới đây.
Thái y tóc hoa râm, râu ria xồm xoàm bắt mặt cho nàng, cuối cùng nói là do nghỉ ngơi không tốt, trong ngươi có chút suy kiệt cho nên mới dẫn tới phong hàn, chỉ cần uống thuốc và tĩnh dưỡng là có thể hồi phục.
Lý Cảnh Hòa ngồi cách rèm hỏi thái y: “Có dễ lây không?”
Thái y sững sờ, nhưng vẫn thành thật nói: “Phong hàn quả thật rất dễ lây, vì thân thể và sức khỏe của Hoàng thượng, tốt hơn hết là chờ nương nương khỏe lại rồi mới hầu hạ Hoàng thượng.”
Lý Cảnh Hòa nhận được đáp án không phải mình mong muốn, ông ta an ủi Lô Vãn qua bức rèm thêm vài câu, sau đó rời đi trong ánh mắt quyến luyến của Lô Vãn.
Thịnh Tuyết Tản đi theo phía sau Lý Cảnh Hòa, hắn ngập ngừng hỏi: “Hoàng thượng, trong viện vẫn còn người đẹp, người có muốn…”
Lý Cảnh Hòa xua tay, bảo hắn mang người tới. Biệt viện này không phải trong cung, ông ta cũng không sợ sẽ bị đủ loại quan lại dâng tấu mắng mỏ vì hành vi rượu thịt trì hoãn việc triều chính. Sau khi nghĩ lại thấy Lý Cảnh Hòa không nói mang tới bao nhiêu người, Thịnh Tuyết Tản quyết định sai người dẫn hết người tới.
Sau khi Lý Cảnh Hòa bên kia đèn đuốc sáng trưng, ca múa mừng cảnh thái bình, Thịnh Tuyết Tản thay phiên trực lui xuống, tránh tai mắt của người hầu, lặng lẽ rẽ vào viện của Lô Vãn.
Bên ngoài cửa lớn, chỉ có một mình Lê Nô đang đứng canh gác, khi thấy hắn trèo tường vào nàng ấy không nói gì, chỉ mở cửa cho hắn vào.
Bên trong, Lô Vãn đã mất đi vẻ ốm yếu từ lâu, nàng nửa dựa vào giường, lật sách dưới ánh nến.
“Thịnh đốc chủ.” Lô Vãn ngẩng đầu nhìn hắn, đặt quyển sách sang một bên.
Thịnh Tuyết Tản đi tới, đặt tay lên trán nàng. Mặc dù biết nàng đang giả vờ, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt ban ngày vẫn khiến trái tim hắn đột nhiên nhảy lên.
Lô Vãn cọ mặt vào tay hắn, nhiệt độ của nàng vẫn bình thường.
“Không sao, ăn chút thuốc cho nên mới nóng lên vậy thôi.” Lô Vãn an ủi, mỉm cười hỏi: “Nhưng bên trong suy kiệt là sao vậy? Trước kia ta chưa từng bị như vậy.”
Thịnh Tuyết Tản cố gắng tránh trả lời, nhưng Lô Vãn không chịu buông tha cho hắn, nàng nắm lấy tay hắn, vẽ vòng tròn vào lòng bàn tay hắn: “Là lỗi của ta.” Thịnh Tuyết Tản bất lực, hắn luôn thiếu định lực, mà cũng bởi có lẽ hắn đã nếm được vị cho nên mới quấn lấy Lô Vãn không chịu buông tay.
“Nhưng ta nghĩ tâm trạng vui vẻ mới quan trọng hơn. Đốc chủ nghĩ gì?” Lô Vãn đứng lên, rất gần Thịnh Tuyết Tản.
“Không nên phóng túng quá độ.” Thịnh Tuyết Tản không nhìn nàng.
“Sau viện có suối nước nóng chảy từ núi xuống” Lô Vãn nắm lấy tay hắn: “Ngài dẫn ta đi tắm, ta cam đoan sẽ không phóng túng, được không?”