Còn 51 ngày đếm ngược nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học.
Một nữ sinh ban 9 lớp 12 đã nhảy lầu tự sát.
Tô Nhuyễn chỉ nghe thấy những tiếng thét chói tai, màng nhĩ ong ong như bị xé toạc ra, cô cảm giác như đã có chuyện gì đó xảy ra, những tiếng bước chân kinh thiên động địa, giống như toàn bộ học sinh trong trường đều chạy ra ngoài.
Cô cực kì sợ hãi, lo sợ tới mức không yên lo lắng kêu lên “Kha Tùng Ứng!”
Kha Tùng Ứng vừa bước vào bằng cửa sau, lập tức nắm lấy tay cô “Anh ở đây.”
“Chuyện gì đã xảy ra?” Giọng cô run run “Em nghe thấy…”
Rất nhiều rất nhiều tiếng la hét chói tai.
Có người hét lên “Có người nhảy lầu!”
Tô Nhuyễn kịch liệt run rẩy “Ai đã nhảy lầu?”
“Em không quen biết.” Kha Tùng Ứng vỗ vỗ lưng trấn an cô “Một nữ sinh.”
Nhảy lầu vào thời điểm quan trọng của kỳ thi tuyển sinh đại học, trừ khi bị một cú đả kích cùng với kích thích quá lớn, bằng không… Một người lớn bình thường không thể làm ra quyết định như vậy.
Vào lúc chạng vạng, tin tức đều được lan khắp các lớp.
Người ta nói rằng bị phát hiện trộm tiền, nhưng nữ sinh kia thật sự không có ăn cắp tiền, lớp trưởng đã làm chứng ngay sau đó, sự hiểu lầm đã được giải quyết, nữ sinh quay trở lại lớp học.
Một bạn khác trong lớp không biết đã nghe tin đồn ở đâu, khi quay lại đã nói với người khác trong lớp, một truyền lên mười từ mười truyền lên trăm, toàn bộ người trong lớp đều bàn tán cho rằng nữ sinh kia là tên ăn trộm, do đó cả lớp bắt đầu cười nhạo cô ấy và tấn công công kích nhân cách của cô ấy.
Sau khi giáo viên phát hiện ra, đã giáo huấn một vài học sinh.
Càng về sau, nhóm nữ sinh trong lớp càng càng thêm quá đáng hơn, lúc ăn cơm ở nhà ăn, nữ sinh làm trò đóng giả kể việc trộm tiền của lớp mình cho các bạn học khác lớp nghe, còn cười ha hả nói muốn cho toàn trường đều biết.
Nữ sinh kia đã van xin họ đừng lan truyền tin đồn, bởi vì cô ấy căn bản không có ăn cắp tiền, nhưng nhóm nữ sinh đó lại lấy việc này để đe doạ, uy hiếp cô ấy sẽ làm việc này việc kia.
Chuyện này giống như cơn hồng thủy, một khi đã mở một miệng cống, rốt cuộc cũng không thể đóng lại được.
Nữ sinh bị ép làm nhiều việc mình không muốn, cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, quỳ xuống van xin họ buông tha cho mình.
Ai dè, nhóm nữ sinh đó lại chụp hình lúc cô đang quỳ xuống xin tha, rồi tung lên mạng, nữ sinh sau khi nhìn thấy, đã lặng lẽ ngồi bệt xuống đất một lúc.
Cuối cùng leo lên đỉnh của tòa nhà, từ trên sân thượng nhảy xuống.
Sau khi Tô Nhuyễn tan học, ngồi ở yên sau xe Kha Tùng Ứng cô vẫn luôn khóc không ngừng.
“Thật ra… Nhịn một chút, lại nhịn thêm chút nữa, chỉ còn có 51 ngày…” Cô khóc đến nghẹn ngào “Còn có 51 ngày nữa thôi, sẽ không có việc gì nữa…”
Cô từ khi còn rất nhỏ đã trải qua đủ loại tính người đầy ô uế và bẩn thỉu, cô bị lừa uống nước lau nhà, bị lừa dẫm phải hố phân, bị bạn học cố ý đưa đến đường lộ trung tâm, cô cái gì cũng không nhìn thấy, sợ hãi đến mức khóc lớn.
Những người bạn học đó, đã đứng đối diện cô, vừa nhìn cô vừa khóc, vừa cười ha ha.
Kỳ thật nhịn một chút.
Nhịn một chút sẽ trôi qua.
Nhiều năm như vậy, cô chính là làm như thế để vượt qua.
Cô vẫn luôn nghĩ, chỉ cần lớn thêm một chút, mọi thứ sẽ tốt hơn.
Mọi thứ rồi sẽ ổn.
Sẽ nhìn thấy ánh sáng.
Nhưng khi nữ sinh vì bị đe dọa cùng với sự cười nhạo khi bị cô lập đến mức phải nhảy lầu tự sát kia, tia sáng trong trái tim Tô Nhuyễn cũng vụt tắt theo.
“Kha Tùng Ứng.” Cô nhẹ giọng hỏi “Chúng tôi cái gì cũng không làm sai, vì sao luôn phải gặp những chuyện như vậy?”
Nước mắt chảy dài trên gương mặt ccô
“Cậu ấy có mắt, không giống như em là người mù, nhưng là vì cái gì…” Đôi mắt cô đỏ hoe hỏi “Vì cái gì các nữ sinh đó còn muốn bắt nạt cậu ấy?”
“Rốt cuộc là vì cái gì?”
“Ai có thể tới nói cho tôi biết?”
“Cậu ấy đã làm sai cái gì?”
Kha Tùng Ứng ôm cô vào lòng “Không có sai, các em đều không có làm gì sai, là thế giới này sai.”
“Thế giới làm sao có thể sai?” Tô Nhuyễn khóc nấc lên nói “Thế giới làm sao có thể sai? Là chúng tôi đã sai! Bằng không cậu ấy vì sao có thể chết? Tại sao người chết lại không phải là bọn họ!”
Kha Tùng Ứng gắt gao ôm chặt lấy cô “Là thế giời này sai, vì thế chúng ta phải thay đổi nó.”
Anh một lần rồi lại một lần ở bên tai Tô Nhuyễn lặp đi lặp lại “Là thế giới này sai.”
Tô Nhuyễn khóc lớn trong vòng tay anh.