Kiều Kiều Vô Song

Chương 24: Trả thù



Suốt cả đêm Cơ Tự cứ trằn trọc không ngon giấc, nàng dự tính có lẽ phải rời xa huyện Kinh ngay thôi. Nhưng mộ phần sáu đời tổ tông của nàng đều ở đây, muốn vứt bỏ nào có dễ như thế? Cơ Tự đi đến thư phòng, cầm lên một quyển sách, tỉ mỉ dùng vải trắng lau đi bụi bặm trên đó, nhìn hàng chữ Giản nho nhỏ quen thuộc của phụ thân để lại, bất giác mắt nàng ươn ướt.

Nếu nói về kiến thức, phụ thân thua xa nàng hiện giờ, cho nên kể từ khi bị chứng đau đầu, nhớ lại chuyện kiếp trước, Cơ Tự chưa từng để ý đến số sách mà phụ thân để lại. Bây giờ nhìn vật nhớ người, nàng lại nghiêm túc lật xem từng quyển.

Lật giở liên tiếp qua bốn năm quyển sách, Cơ Tự cầm đến quyển Sơn Hải Kinh, quyển sách này nàng đã thuộc lòng từ lâu, nên tốc độ lật xem rất nhanh. Lúc nàng lật đến trang viết về dị thú Luy Ngư, bỗng thấy dưới góc phải có để lại một hàng chữ của tổ phụ nàng: Lúc hơn mười tuổi, từng thấy tổ phụ ngày đêm xem một bản đồ, hỏi thăm thì người bảo rằng đây là bản đồ bảo tàng gia tộc ta.”

Bản đồ bảo tàng ư? Gia tộc nàng có bảo tàng sao? Phút chốc tim Cơ Tự đập như trống dồn, lời đồn về Trịnh gia kia lập tức hiện lên trong đầu. Nguyên một ngày hôm đó Cơ Tự đều ru rú trong thư phòng, nhưng điều khiến nàng thất vọng là, dù nàng đã lật hết cả nghìn quyển sách còn lại, cũng không tìm được những dòng chữ tương tự, càng không hề thấy bức bản đồ nào.

Đến chập tối, Cơ Tự tức giận buông quyển sách cuối cùng xuống, thầm nghĩ: Có lẽ đây chỉ là truyền thuyết thôi. Có điều, dù nghĩ như thế, nhưng nàng vẫn lưu tâm đến việc này.

Thấm thoắt một ngày nữa trôi qua. Ngày thứ ba, Cơ Tự vừa mới dùng điểm tâm thì Dữ Trầm đã đến bẩm: “Nữ lang, tiểu cô và lang quân Trịnh gia đều đến đây, họ nói đã lâu không gặp nữ lang, nên rất nhớ người.”

Họ mà nhớ ta sao? Cơ Tự cười khẩy đứng dậy: “Vậy thì đi gặp họ thôi.”

Lúc Cơ Tự ra đến cổng, xe lừa của anh em Trịnh thị đang ung dung đỗ ở đó, thấy Cơ Tự đi đến, Trịnh Mật mím môi trừng mắt nhìn nàng, còn Trịnh Huống thì vẫy tay luôn miệng gọi: “A Tự, A Tự, bên này, bên này!”

Cơ Tự đi đến, cười nói: “Hiếm khi A Mật và Trịnh huynh đến đây, A Tự vô cùng vinh hạnh.” Nàng leo lên xe lừa, giống như chưa từng lời qua tiếng lại với Trịnh Mật, cười tít mắt nói với nàng ta, “A Mật, mấy ngày không gặp, ngươi càng lúc càng đẹp rạng rỡ.”

Trịnh Mật hừ khẩy khinh thường. Cơ Tự không buồn đoái hoài, hỏi tiếp: “A Mật, chúng ta chuẩn bị đi đâu chơi thế?”

Trịnh Mật không trả lời, Trịnh Huống bên cạnh đã cười hềnh hệch nói: “Đi Túy Tiên Lâu. A Tự, mấy tháng nay muội không chịu qua lại với bọn ta gì cả, mọi người rất nhớ muội đấy.”

Cơ Tự thoáng ngơ ngác, hơi chần chờ nói: “Vậy Trang Thập Tam…”

Trịnh Huống ngắt lời nàng: “Trang Thập Tam cái gì? Hôm qua hắn đã rời khỏi huyện Kinh rồi. Hì hì, ngày hôm nay Túy Tiên Lâu đã là sản nghiệp của Trịnh Huống ta.”

Gì cơ? Cơ Tự khẽ giật mình, nàng nhìn Trịnh Huống, nghĩ thầm: trước kia Trịnh Huống luôn như hình với bóng với Trang Thập Tam, ta còn tưởng rằng họ là bạn tốt, nào ngờ Trang Thập Tam vừa xảy ra chuyện, Trịnh Huống lại có vẻ hả hê như thế.

Thấy Cơ Tự sững sờ, Trịnh Mật bên cạnh cười khẩy: “Ngươi hại mẫu thân hắn, khiến hắn mất hết mặt mũi, bây giờ còn giả vờ vô tội nữa à?”

Trịnh Huống vội quay đầu lại, lạnh lùng quát: “A Mật!”

Trịnh Mật lại hừ khẩy rồi quay đầu đi. Trịnh Huống đành cười làm lành với Cơ Tự: “Cơ Tự, muội đừng phiền lòng, A Mật không có ý gì đâu.”

Cơ Tự cúi đầu, khe khẽ thở dài: “Muội biết mà.” Nói thì nói thế, nhưng rốt cuộc nàng không còn hứng thú chuyện trò gì nữa.

Xe lừa chạy trên phố huyện Kinh náo nhiệt, Cơ Tự vừa ngắm cảnh bên ngoài vừa suy nghĩ: Hóa ra Trang Thập Tam đã bán sản nghiệp rồi rời khỏi huyện Kinh. Nhưng hắn làm như vậy lại khiến nàng càng sợ hơn. Mím môi chốc lát, nàng quyết định: Vẫn nên mau mau rời khỏi huyện Kinh thôi. Trước khi rời đi cũng phải tìm kiếm hết cả trong lẫn ngoài trang viên mới được. Nếu tổ phụ đã để lại câu kia, không chừng gia tộc ta đúng là có bảo tàng gì thật.

Đúng lúc này giọng Trịnh Mật vang lên bên cạnh: “Chuyện gì thế nhỉ? Sao huyện Kinh lại đông người vậy?”

Cơ Tự giật mình, quay đầu lại nhìn, quả nhiên thấy trên phố huyện Kinh đầy những người ăn xin đầu bù tóc rối, chân không nhem nhuốc.

Lúc này Trịnh Huống nói: “Họ đến từ huyện Chương Thủy lân cận, nghe nói ở đó có một huyện lệnh mới đến, vừa nhậm chức đã tăng thuế rất cao, khiến dân chúng thu hoạch lương thực xong cũng không đủ giao nộp.”

Huyện Chương Thủy? Gần như vừa nghe thấy ba chữ kia, đầu óc Cơ Tự bỗng lóe sáng. Thấy nàng thất thần, Trịnh Huống quay đầu lại, ân cần hỏi thăm: “A Tự, muội đang nghĩ gì thế, sao lại thừ người ra như vậy?”

Cơ Tự hoàn hồn lại, nàng nhìn Trịnh Huống rồi nhanh chóng cúi đầu, nhăn mày nói: “Mấy hôm trước muội ở trong tửu lâu thành Kinh Châu có nghe thấy hai người trò chuyện, họ bảo hang ổ của bọn cướp lớn nhất vùng chúng ta nằm ở huyện Chương Thủy. Bây giờ huyện lệnh mới kia làm như vậy chẳng phải là tiếp tay cho bọn cướp sao?”

Trịnh Huống nghe đến đây thì tim giật thót, thoáng chốc y cười ha ha nói: “Không đến nỗi thế đâu.” Tuy nhiên trong lòng lại nghĩ: Sao ta thấy lời này của A Tự có điều gì ấy nhỉ?

Đến tận khi vào Túy Tiên Lâu, trong suốt thời gian tán gẫu với mấy người bạn hữu, Trịnh Huống vẫn mải nghĩ đến việc này. Vừa đưa Cơ Tự về nhà xong xuôi, y đã vội vàng chạy đến thư phòng phụ thân, bẩm báo: “Phụ thân, hôm nay con nghe A Tự nói một chuyện, vẫn mơ hồ không rõ, nên đặc biệt đến bẩm với phụ thân.”

Trịnh lão gia rất để tâm đến đứa con trai thông minh này, ông ta quay người, mỉm cười hỏi: “Ồ? Nó nói cái gì?”

Trịnh Huống bẩm: “A Tự nói, mấy hôm trước ở tửu lâu Kinh Châu có nghe thấy hai người tán gẫu với nhau, bảo hang ổ của bọn cướp lớn nhất vùng này nằm ở huyện Chương Thủy.”

Trịnh Huống vừa dứt lời, Trịnh lão gia liền đứng bật dậy. Thấy phụ thân phấn chấn đến mức mặt đỏ gay, Trịnh Huống hơi giật mình, vội hỏi: “Phụ thân nghĩ ra gì sao?”

Trịnh lão gia đi vài bước, rồi hạ giọng nói với Trịnh Huống: “Ta cũng từng nghe nói đến chuyện của huyện lệnh Chương Thủy. Hắn đến Chương Thủy không chỉ tăng thuế lên chót vót, còn dẫn theo cả nghìn quân lính riêng. Nghe nói, từ nửa tháng trước, bọn cướp ở huyện Chương Thủy đã bị tiêu diệt sạch, ngay cả mấy gã lưu manh ở thôn làng nho nhỏ cũng trốn bằng hết.”

Trịnh Huống nghĩ ngợi một hồi, đột nhiên hai mắt sáng rực, ngẩng đầu, đầy vẻ kích động nói với phụ thân: “Phụ thân, nói như vậy, nếu chúng ta may mắn, có lẽ sẽ dễ dàng moi được ổ của bọn cướp sao?”

Trịnh thị phất lên vốn là nhờ trộm được bảo tàng của Cơ thị, chỉ trong vòng một đêm đã trở thành phú hộ. Quay đầu còn vờ rộng lượng, vứt vài lượng vàng cho cha con Cơ thị, thế là nghiễm nhiên mang danh lương thiện tri ân, cái cảm giác vui sướng khi ấy đến giờ ông ta vẫn nhớ mãi không quên. Vì thế, khi Trịnh Huống vừa nói đến “moi ổ bọn cướp”, Trịnh lão gia đã kích động đến mức môi run run.

Đúng lúc này, bỗng Trịnh Huống nhíu mày, lắc đầu liên tục: “Không đúng, không đúng, một sự kiện lớn như thế làm sao mà mấy người không đâu ấy lại biết được. Nói không chừng huyện lệnh Chương Thủy kia đã tỏ tường, chỗ vàng bạc ấy đã sớm rơi vào tay gã rồi.”

Trịnh lão gia cũng nghĩ như thế, nhưng vẫn không muốn từ bỏ ý định: “Như vậy đi, con dẫn theo mấy chục người đến huyện Chương Thủy mang danh nghĩa là thu mua ruộng đất rồi dò la thử xem sao, nhớ phải thăm dò được chuyện của huyện nha đấy.”

“Vâng ạ.”

Huyện Chương Thủy cách huyện Kinh chưa đến trăm dặm, không đến sáu ngày, Trịnh Huống đã phái người mang thư về báo, huyện lệnh Chương Thủy hoàn toàn không biết chuyện hang ổ bọn cướp, tất cả chú ý của gã chỉ nhắm vào việc đất đai mà thôi. Theo Trịnh Huống suy đoán, huyện lệnh kia muốn thông qua chiêu này, khiến dân chúng phải bán tháo ruộng đất, cuối cùng gã sẽ tiện tay thu mua, biến ruộng của dân làng trở thành tư sản của gã. Trịnh Huống còn nói, một nghìn lính riêng của huyện lệnh Chương Thủy kia chỉ có mỗi một nhiệm vụ là bảo vệ bản thân gã thôi.

Tin tức ấy khiến Trịnh lão gia mừng như điên. Thế là ông ta liền dẫn theo trăm hộ vệ còn lại trong trang viên, vội vàng đi đến huyện Chương Thủy. Việc mười ba năm trước đã dạy Trịnh lão gia biết, phú quý ở đời xưa nay đều phải trải qua nguy hiểm mà có được. Tuy lời Cơ Tự nói chưa chắc là thật, huyện Chương Thủy cũng không nhất định có hang ổ của bọn cướp, mà cho dù có thật đi chăng nữa thì cũng chưa chắc ông ta sẽ tìm ra được. Nhưng trong mắt Trịnh lão gia, khó khăn cỏn con này quả thật không đáng gì, dù không có thì cha con họ chỉ coi như đi một chuyến tay không thôi. Còn lỡ như có, thì đây chính là khoản đại phú kéo dài cả trăm năm của Trịnh thị đấy.

Nhưng điều khiến cha con Trịnh thị không ngờ là việc họ dẫn theo hộ vệ nhà mình không ngừng lén lén lút lút, loanh quanh trên đất huyện Chương Thủy suốt vài ngày đã truyền đến tai huyện lệnh. Thế là, trong lúc cha con Trịnh thị đang mải lục tung cả dãy núi liền bị mấy trăm binh lính vây bắt. Đến tận khi hai cha con họ bị áp tải đến trước mặt huyện lệnh, Trịnh lão gia vẫn còn hoang mang, ông ta suy tính, nếu tình huống không ổn thì sẽ tiết lộ tin tức kia cho huyện lệnh Chương Thủy biết là xong. Nhưng ông ta cũng không liệu được rằng, vừa mới bẩm báo tin tức kia ra, huyện lệnh Chương Thủy liền chẳng nói chẳng rằng, sắc mặt hầm hầm dữ tợn, sai người giết chết cha con họ ngay lập tức.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.