Editor: Gấc.
Sau ngày hôm đó, Trình Phù giúp cô xin nghỉ vài ngày, mấy ngày nay anh vẫn luôn chăm sóc Nghê Ưu.
Nghê Ưu vốn định từ chối, nhưng Tề Thiên Du lại bảo Trình Phù chăm sóc cô, nên cô cũng ngại từ chối.
“Hôm nay mình phải đi làm thêm.” Nghê Ưu nói: “Cậu không cần phải chăm sóc mình nữa đâu, nhiều ngày như thế, làm phiền cậu rồi.”
Trình Phù cụp mắt nói: “Mình không thấy phiền.” Là mình cam tâm tình nguyện chăm sóc cậu mà.
“Mình đi cùng cậu nhé.”
Nghê Ưu ngẩn cả người: “Hả?”
Ý của Trình Phù là muốn đi làm thêm cùng cô?!
Việc này không được đâu!
Nghê Ưu từ chối: “Không được, sao có thể làm chậm trễ thời gian của cậu chứ.”
“Mình rảnh mà.” Giọng điệu của Trình Phù thản nhiên: “Vậy nên mình sẽ đi cùng cậu.”
Nói xong, Trình Phù giơ tay xoa đầu Nghê Ưu.
“A…”
Nghê Ưu lại cảm thấy tim mình đập nhanh hơn rồi, kỳ lạ quá, quá kỳ lạ.
Tại sao lần nào bị Trình Phù xoa đầu, nhịp tim cô cũng đập nhanh hơn thế.
Chẳng lẽ cô rất thích được Trình Phù xoa đầu sao?
Nhưng quả thực cô cũng không bài xích việc Trình Phù xoa đầu mình, vậy chính là thích rồi.
Nghê Ưu đồng ý: “Được thôi.”
Trong khoảng thời gian này, tình cảm của cô và Trình Phù cũng tăng lên nhanh chóng, càng ngày Nghê Ưu càng thích người bạn Trình Phù này, anh tốt giống hệt như Nam Chi vậy.
Có lẽ là vì cảm giác hai người họ mang đến cho cô là giống nhau, nên Nghê Ưu rất thích Trình Phù.
…
Tại cửa hàng hoa nhỏ.
“Có rất nhiều cây và hoa, những bông hoa này đều được chăm sóc rất tốt.” Trình Phù đi theo Nghê Ưu vào cửa hàng hoa nhỏ, sắc mặt lộ ra vẻ khen ngợi.
Nghê Ưu thay quần áo xong thì tưới nước cho một số cây hoa: “Đây là mấy cây mà mình chăm sóc, còn có cả cây xanh nhỏ này, có phải lá cây rất xanh không?”
Trình Phù cầm lấy lá cây và nói: “Ừm.”
“Lát nữa cậu lấy kéo cắt cỏ dại nhé, mình đi gói hoa.”
Nghê Ưu búi tóc thành búi củ tỏi, sau đó cô cầm lấy một bọc giấy gói và bắt đầu gói hoa.
Hôm nay lượng khách tới nhiều hơn bình thường gấp mấy lần, cho nên tạm thời Nghê Ưu không thể xử lý được hết.
Bà chủ còn phải gọi thêm mấy người tới để giúp đỡ nữa.
Bận rộn đến 5 giờ chiều, rốt cuộc Nghê Ưu cũng chuẩn bị tan làm.
Nhưng sau đó lại có một cô gái bước vào, Nghê Ưu dịu dàng nói: “Vị khách này, tiệm hoa sắp đóng cửa rồi, cô có thể quay lại vào ngày mai.”
Cô gái trông rất xinh đẹp, nhưng cô ta lại không để ý đến Nghê Ưu, ánh mắt vẫn luôn tập trung vào Trình Phù ở phía sau cô, sắc mặt cô ta rất tệ: “Trình Phù!”
Cô ta lạnh giọng hỏi: “Đây là việc mà cậu nói sao?! Ở cùng cô gái khác?”
Trình Phù thờ ơ bảo: “Đây là quyền tự do của tôi, cậu không có quyền quản lý tôi.”
Cô gái nhanh chóng cãi cọ với Trình Phù, so với Trình Phù bình tĩnh thì cô ta có vẻ khá nóng nảy.
Nghê Ưu nhìn thấy thế thì không biết nên làm gì, trong đầu bỗng nảy ra một suy nghĩ, cô khẽ hỏi Trình Phù: “Trình Phù, đây là bạn gái cậu à?”
Trình Phù biết Nghê Ưu đang hiểu lầm nên lập tức giải thích: “Không phải, mình không thân với cô ta.”
Cô gái bị chọc giận, nghẹn ngào nói: “Trình Phù, cậu quá đáng lắm, mình tốt bụng hẹn cậu, cậu bảo với mình là cậu có việc, kết quả là cậu lại lén lút đi gặp cô gái khác.”
Cô ta trút giận xong thì đóng sầm cửa lại và rời đi.
Vẻ mặt Nghê Ưu đầy dấu chấm hỏi. Trình Phù cảm thấy rất bất lực với việc này, anh ôm trán rồi lần lượt giải thích.
“Cô ta học ở trường bên cạnh, khá thích đi theo mình, nhưng mình không có tình cảm với cô ta.”
“Mình không thích cô ta, cô ta cũng không phải bạn gái mình, cậu hiểu không?”
Ánh mắt Trình Phù hơi lo lắng, đầu ngón tay anh gãi gãi lòng bàn tay, toát ra một lớp mồ hôi.
Anh không muốn khiến Nghê Ưu hiểu lầm.
Nghê Ưu phản ứng chậm nửa nhịp, sau đó cô mới gật đầu và nói: “Ừm, mình biết rồi.”
“Công việc hôm nay kết thúc rồi, đói quá đi mất.”
Trình Phù vội vàng nói: “Mình mời cậu nhé! Mình mời cậu ăn món ngon!”
Nghê Ưu chớp chớp mắt, nở nụ cười như ánh nắng ấm áp: “Thật sao? Vậy cậu thực sự rất tốt.”
Được Nghê Ưu khen như vậy, trong lòng Trình Phù cảm thấy cực kỳ vui vẻ đến mức hoa đều sắp nở rộ luôn rồi.
Điều này khiến anh khao khát được mời Nghê Ưu ăn cơm mỗi ngày, vậy thì ngày nào Nghê Ưu cũng sẽ khen anh nhỉ.
“Cậu muốn ăn gì?” Trình Phù ra khỏi cửa hàng cùng Nghê Ưu: “Đừng khách sáo.”
“Muốn ăn tôm hùm to quá!” Nghê Ưu nhìn Trình Phù với ánh mắt mong chờ: “Được không?”
Trình Phù bị ánh mắt đáng yêu này tấn công, anh không hề nghĩ ngợi mà lập tức nói luôn: “Không thành vấn đề!”
Nghê Ưu mỉm cười, nụ cười ấy trực tiếp đánh vào trong lòng Trình Phù.
“Cảm ơn cậu nhé! Lâu lắm rồi mình không gặp được người tốt như cậu! Rất vui khi có thể làm bạn với cậu.”
Nghe cô nói như vậy, mặc dù Trình Phù có hơi thất vọng, nhưng cũng thấy may mắn vì Nghê Ưu thật sự coi anh là bạn.
Cứ từ từ, không cần vội, anh vẫn còn cơ hội.
“Chờ tới khi mình nhận lương thì mình cũng sẽ mời cậu ăn một bữa thịnh soạn!” Nghê Ưu tính tiền lương tháng này rồi nói.
Trình Phù cười thỏa mãn: “Ừ, được.”
Dưới sự chiếu rọi của ánh nắng chiều, bóng của hai người kéo dài đến vô tận.