28. [Muốn chơi trò sắm vai]
Edit: Yu Xin
=============================
Lúc Cố Lạc tỉnh lại, Tạ Nhung đã nấu cơm xong.
Vẫn là những món ăn Cố Lạc yêu thích như bình thường, anh cực kỳ hài lòng thưởng thức, nếu như không phát hiện ra cái người ngày thường vẫn luôn chuyên tâm ăn cơm như Tạ Nhung hôm nay lại cứ cắm mặt vào điện thoại, có lẽ bữa cơm này cũng sẽ trôi qua thuận lợi như mọi ngày.
Trước giờ tần suất sử dụng điện thoại của Tạ Nhung không cao bằng Cố Lạc, mỗi lần ăn cơm luôn là Cố Lạc cúi đầu chơi điện thoại, lần đầu tiên anh nhìn thấy chuyện lạ này, điều đó làm Cố Lạc nổi lên sự tò mò.
Ngó một cái, không nhìn thấy… Dịch qua một tẹo, lại ngó thử…
Nhìn tổng giám đốc Miêu Miêu sắp sửa dính sát vào người mình, Tạ Nhung có muốn giả vờ không biết cũng không có cách nào xem như không thấy được, hắn bất đắc dĩ vừa cười vừa ngẩng đầu hỏi: “Đang nhìn anh à?”
Ồ, bị phát hiện rồi.
Đã tới bước này, Cố Lạc dứt khoát hùng hồn ghé mặt sát vào xem: “Anh đang xem cái gì mà cười miết như thế hả?”
Tạ Nhung cũng không định giấu, thoải mái cho anh xem: “Xem wechat, anh đang nói chuyện phiếm.”
Hả? Chỉ là nói chuyện phiếm thôi mà vui vẻ đến thế á?
Từ từ, hình như nó là một nhóm chat, tên là “địa cầu” gì đó thì phải?
Dòng họ meo meo ở Trái Đất!
Không phải là nhóm chat mà anh đang nghĩ đến đó chứ? Vừa nghĩ đến đây Cố Lạc liền vội vàng cầm điện thoại lên xem, lúc anh mở nhóm chat của gia tộc ra thì vừa hay nhìn thấy tin nhắn của Tạ Nhung gửi vào.
[Tạ Nhung: Đáng yêu quá.]
Cố Lạc sửng sốt một hồi mới kinh ngạc thốt lên: “Sao anh cũng có trong đây vậy?”
Tạ Nhung thành thật khai báo: “Bọn họ thêm anh vào đấy.”
“Bọn họ?” Cố Lạc nhạy bén tìm được từ mấu chốt: “Là ai? Người nhà tôi đã đến đây sao?”
“Ừm, họ đến lúc em đang ngủ.”
Tạ Nhung kể rõ đầu đuôi mọi chuyện xảy ra trong lúc Cố Lạc ngủ cho anh biết.
Hắn đã chia hết số dưa muối và đồ ăn nhẹ mà mình mang đến đây cho bọn họ, người nhà họ Cố đều dành lời khen với mấy món ăn nhẹ mà hắn tặng, sau đó hào hứng vô cùng add hắn vào trong nhóm chat “Dòng họ meo meo Cố thị ở Trái Đất”.
“Chỉ có vậy thôi?” Cố Lạc nhíu mày, dựa trên sự hiểu biết của anh với người nhà thì rõ ràng chuyện này không thể chỉ có thế thôi.
Cố Lạc không hề ngạc nhiên với việc họ đến đây hóng chuyện, dù sao Cố Triệt cũng là một tên lắm chuyện. Nhưng họ lại lén lút đến đây trong lúc anh ngủ, chuyện này khiến anh cảm thấy bên trong còn có chuyện gì đó.
Đừng nói là… Trong lòng Cố Lạc khẽ động, ngón tay lướt trên màn hình.
Trong khoảng thời gian anh đang ngủ, số lượng tin nhắn ở trong nhóm đã rất nhiều, song Cố Lạc vẫn kéo được tới ảnh chụp mà Cố Triệt gửi vào nhóm.
Trong bức ảnh full HD có thể thấy rõ hình dáng hai người đàn ông đang nắm chặt tay nhau, gió nhẹ khẽ thổi qua, cuốn lấy sợi tóc của Cố Lạc bay bay, chỉ nhìn bóng lưng cũng thấy cả hai rất xứng đôi.
Trừ cái này ra, sau khi bọn họ add Tạ Nhung vào trong nhóm chat thì nội dung nói chuyện càng lúc càng trôi đi xa.
Còn gửi cả ảnh chụp của Cố Lạc lúc còn là mèo con, thế nên Tạ Nhung mới trả lời là “Đáng yêu quá”.
Miêu Miêu muốn chửi thề.
“Sao vậy? Em không vui à? Vậy để anh rời nhóm.”
“Không sao, không phải do anh.” Cố Lạc cũng không phải là người giận chó đánh mèo, bây giờ cảm xúc của anh đối với Tạ Nhung rất phúc tạp.
Vốn dĩ anh định đợi qua đợt nghỉ lễ này sẽ nghiêm túc xem lại mối quan hệ giữa mình và Tạ Nhung, nhưng bây giờ anh lại có cảm giác mình bị đẩy vào tình thế bị động, buộc phải come out với mọi người.
Mặc dù việc công khai với gia đình anh mà nói cũng không có gì là lạ, chẳng qua điều bất ngờ là anh lại không có cảm thấy phản cảm như đã nghĩ.
Cố Lạc thở dài: “Anh không cần phải rời nhóm, cứ để vậy đi.”
Vừa nói anh vừa gõ một hàng chữ gửi vào trong nhóm:
[Meo: Anh ấy không phải bạn trai con.]
Vừa nhấn gửi vài giây sau đã có người trả lời ngay.
[Hai đứa đều nắm tay nhau rồi mà con vẫn nói không phải hả?]
[Sốt bò cay ăn ngon lắm, chú nhỏ, cháu không cho phép chú chia tay đâu đó!]
[Lạc Lạc đừng có ngại, đã lớn như thế rồi, quen bạn trai cũng là chuyện bình thường thôi.]
Ai ngại ngùng chứ? Quy định nào nói nắm tay nhau thì nhất định là bạn trai hả? Cố Lạc mắng thầm trong lòng.
Còn nữa, chỉ vì một miếng ăn mà dám bán luôn cả anh, đúng là cháu gái tốt của anh mà.
Rất rõ ràng: Đối với việc Cố Lạc “come out”, người nhà họ Cố không có quá nhiều phản ứng. Bọn họ chỉ quan tâm người đàn ông kia có dáng vẻ như thế nào? Có xứng đôi với với Lạc Lạc nhà họ hay không?
Hiển nhiên chuyện giải thích không có tác dụng gì, hiện giờ toàn bộ người trong dòng tộc đều cho là Cố Lạc đã có bạn trai… Cố Lạc quy hết mọi tội lỗi này lên đầu Cố Triệt, nếu không phải tại tên nhóc này, thì anh cũng đâu cần phải phiền não như thế.
Cố Triệt! Cháu chờ đó cho chú!
“Bọn họ, có phải đã nói gì với em hay không?”
Cố Lạc quả nhiên hiểu rất rõ người nhà của mình, trong đầu Tạ Nhung hiện lên lời mà dì anh đã nói với hắn ——
“Đây là lần đầu tiên Lạc Lạc dẫn bạn về nhà chơi, vị trí của cháu trong lòng nó nhất định rất đặc biệt.”
Người phụ nữ vừa xinh đẹp vừa uy nghiêm, nhìn bề ngoài thì tuổi tác không chênh lệch quá nhiều so với Tạ Nhung, nhưng bà là dì ruột của Cố Lạc, vậy ít nhất cũng sẽ lớn hơn hắn mười mấy tuổi.
Tạ Nhung mới vừa nghe như thế thì không khỏi mừng thầm trong bụng, sau đó hắn lại hỏi: “Chu Lâm chưa từng đến sao ạ?”
“Tên nhóc đó hả… Nó không biết Lạc Lạc là mèo, làm sao có thể dắt về đây được?”
Nghe đến đây Cố Lạc không nhịn được phải xen vào: “Dì của tôi đã nói thế à?”
“Ừ.” Tạ Nhung nhớ lại lời những người khác nói, phần lớn đều giống như thế này.
Cố Lạc im lặng nhéo mi tâm, “Bọn họ lừa anh đấy, Chu Lâm cũng biết. Cậu ta chưa từng đến đây là bởi vì sau khi tốt nghiệp cấp ba, cậu ta đã ra nước ngoài, không có dịp ghé qua.”
Thế nên Tạ Nhung mới trở thành người đầu tiên đến đây, nhưng không có nghĩa là Cố Lạc sẽ chỉ đồng ý mang mỗi mình hắn về nhà.
“Vậy anh đúng là may mắn quá rồi.” Giọng điệu của Tạ Nhung rất chua, mùi dấm thoang thoảng đâu đây.
Mặc dù người nhà Cố Lạc tỏ ra rất thân thiện với hắn, nhưng Tạ Nhung nhạy bén phát hiện ra rằng họ đối xử tốt với hắn, cũng chỉ là vì hy vọng hắn cũng sẽ đối xử tốt với Cố Lạc.
Miêu Miêu có một gia đình hạnh phúc cực kỳ yêu thương anh.
Không phải Tạ Nhung hâm mộ Cố Lạc, trái lại hắn rất vui. Trước đó hắn còn lo lắng cho Cố Lạc, một người song tính liệu có thể vì vậy mà nhận phải sự kỳ thị nào hay không? Hiện tai xem ra cái tính tình đó của anh rất có thể là do được người nhà chiều chuộng mà ra, dường như không có gì bất ngờ, mọi chuyện đều rất tự nhiên.
Nghĩ đến đây, lại nhớ đến việc Cố Lạc nguyện ý ngủ trong căn nhà nát đó của hắn, đúng là uất ức cho anh.
Trong lòng em ấy quả nhiên có mình. Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Tạ Nhung cho ra kết luận như sau.
“Nghĩ gì đấy? Bới cơm cho tôi đi.”
Bàn chân trắng nõn đạp lên đùi Tạ Nhung giục hắn, Tạ Nhung hoàn hồn nắm lấy cổ chân Cố Lạc, thuận thế sờ soạng một cái rồi mới đứng dậy.
Trên đường đến phòng bếp lấy cơm cho Cố Lạc, Tạ Nhung cố ý dừng lại một chút, quả nhiên nghe được Cố Lạc nhỏ giọng mắng: “Tên lưu manh.”
Nghe được lời này, Tạ Nhung rất hài lòng.
Không thể không nói, hắn quả thật có tố chất của một M.
*
Buổi chiều có người mang theo các loại câu đối xuân, chữ phúc đến nhà.
Tạ Nhung sờ Miêu Miêu đang buồn ngủ làm ổ trong ngực hắn, hỏi anh có muốn dán câu đối xuân cùng hắn hay không?
Cố Lạc giật giật hai tai mèo, hiển nhiên là nghe thấy nhưng vẫn nằm im như cũ.
Muốn để anh làm việc á? Còn lâu.
Cuối cùng khung cảnh biến thành, trên đầu Tạ Nhung có thêm một con mèo nằm giám sát, hắn thì bận trước bận sau làm việc. Mà mèo tam thể xinh đẹp, thỉnh thoảng sẽ dùng đệm thịt giúp hắn ấn một cái, cũng coi như là hai người cùng nhau hoàn thành. (=)))))))))))))) cưng)
Vừa dán xong câu đối xuân thì quản gia dẫn người mang quần áo đến. Mà đi theo còn có người nhà họ Cố.
Người của mấy nhãn hiệu nổi tiếng cầm theo quần áo đứng xếp thành một hàng, đời này Tạ Nhung chưa từng nhìn thấy cảnh tượng nào rầm rộ đến như thế này, còn chỉ là lựa quần áo mà thôi.
Thời gian tiếp theo Tạ Nhung giống như một con rối bị quay vòng vòng, nghe lời đi thử hết bộ này đến bộ khác. Người họ Cố lâu lâu sẽ nhận xét một hai câu gì đó, còn Cố Lạc ngồi yên một bên chơi điện thoại, thỉnh thoảng mới ngẩng đầu lên ngó một cái, không biết cuối cùng là thích hắn mặc như thế, hay là không thích hắn mặc vậy?
Mãi đến khi Tạ Nhung thử một bộ đồng phục.
Lấy hai màu xanh trắng làm chủ đạo, vừa đơn giản lại phóng khoáng, cơ ngực căng đầy như ẩn như hiện, cực kỳ quyến rũ.
Hắn thay đồ xong bước ra, quần chúng ăn dưa lập tức nhao nhao hết cả lên.
“Lạc Lạc, nhìn xem kìa.”
Cố Lạc bị cô nhỏ của mình đẩy, bấy giờ mới ngước mắt nhìn.
“Thấy sao?”
Tạ Nhung vừa cao, chân lại dài nên mặc cái gì cũng đẹp, bộ đồ này lại vô cùng vừa vặn, không khỏi tôn lên dáng người cân đối của hắn, thiết kế rỗng[1] phía trên càng như là một nét chấm phá hoàn thiện.
[1] Thiết kế rỗng được sử dụng để tạo thành các sọc, kẻ sọc và hoa văn hình học cục bộ. Thông qua các vị trí và vật liệu rỗng khác nhau, các giác quan nghệ thuật tối giản khác nhau được diễn giải, đầy cá tính.
Đến cả Cố Lạc nhìn thấy mà hai mắt cũng sáng rực lên, anh ho nhẹ một tiếng: “Khụ, bộ này được đó.”
Quả nhiên bảo an vẫn thích hợp mặc đồng phục hơn, mặc đồng phục loại nào cũng đẹp hết.
Sau đó anh không cẩn thận chọn cho Tạ Nhung thêm vài bộ đồng phục giống thế nữa. Trừ những cái đó ra thì cũng lấy hết những bộ đã thử trước đó.
“Những bộ mà anh ấy đã thử, gói lại hết cho tôi.”
Tổng giám đốc Miêu Miêu lười biếng lúc này bỗng hóa thân thành tổng tài bá đạo, anh gật đầu một cái, nhân viên của mấy nhãn hiệu thời trang đều cười không khép được miệng. Tổng giám đốc Cố thật hào phóng, không uổng công bọn họ ở lại tăng ca trong ngày giao thừa thế này.
Giờ phút này trong đầu Cố Lạc lại đang có một suy nghĩ, kế tiếp có phải nên chơi chút trò đóng vai nhân vật không nhỉ?
Ừm, với dáng vẻ này của Tạ Nhung, có thể để anh ta diễn vai một vị sĩ quan không may trúng thuốc kích dục nhưng thề sống thề chết cũng không chịu khuất phục, sh~, vừa nghĩ thôi đã thấy kích thích rồi.
=====================
Lời tác giả:
Tổng giám đốc Miêu Miêu rất là chịu chơi. (◔◡◔)
Yu Xin: Cái khung cảnh kích thích này Miêu Miêu nhà chúng ta đã tưởng tượng ra rất nhiều lần rồi, không biết có ngày nào Miêu Miêu làm được không nữa 🤣