Cả đoạn đường về nhà, Quý Kỳ An đều im lặng.
Trên xe, anh nhắm mắt ngủ, nhưng mí mắt lại không ngừng giật giật.
Về đến nhà, anh lại coi như chưa có chuyện gì xảy ra, vèo một cái chui vào phòng tắm tắm rửa.
Mãi cho đến khi từ phòng tắm ra, anh mới đụng phải tôi đang chặn ở cửa.
Tôi túm lấy cánh tay Quý Kỳ An không cho anh đi.
Anh không vùng vẫy, chỉ cúi đầu, ngược lại trông anh giống như người làm sai.
Sau một hồi im lặng, cuối cùng Quý Kỳ An cũng lên tiếng trước.
“Mộ Mộ, em và anh Hành Tri, là quen nhau từ hồi cấp 3 sao?”
“Ừm.”
“Là vì anh ấy ra nước ngoài nên mới chia tay, đúng không?”
“Coi như vậy đi.”
Quý Kỳ An khẽ hắng giọng: “Anh biết rồi.”
?
Biết rồi cái gì mà anh…
“Kỳ An, em và Tạ Hành Tri…”
“Mộ Mộ, em có muốn suy nghĩ lại chuyện ly hôn không?”
Quý Kỳ An nhẹ nhàng cắt ngang lời tôi.
Tôi hơi nghẹn lời: “Anh muốn ly hôn với em sao?”
Không khí đột nhiên chìm vào im lặng.
An An, từ lúc về nhà vẫn chưa được mát xa, nhảy xuống khỏi cây mèo, nằm ngửa ra giữa chân tôi và Quý Kỳ An.
An An là cái tên Quý Kỳ An đặt.
Lúc đó tôi còn nghĩ, ai lại lấy tên mình đặt cho mèo, rồi còn đem tặng người khác chứ?
Tôi nhìn Quý Kỳ An mím chặt môi không nói, trái tim đã chìm xuống.
“Không phải anh đã nói, không thể để An An trở thành gia đình đơn thân sao?”
Quý Kỳ An cúi đầu, im lặng hồi lâu.
Anh chưa bao giờ như vậy.
“Quý Kỳ An, em không thích anh như vậy, khó giao tiếp.” Tôi nhíu mày. “Em và Tạ Hành Tri đã từng ở bên nhau, em chỉ là chưa tìm được thời điểm thích hợp để nói với anh, hơn nữa đó đã là chuyện quá khứ, ai cũng có quá khứ, em cũng chưa từng yêu cầu anh phải kể hết mọi chuyện tình cảm của anh cho em nghe.”
Nhắc đến Tạ Hành Tri, tôi cảm thấy hơi bực bội, giọng điệu nói chuyện cũng trở nên cứng rắn hơn một chút.
Nhưng tôi không muốn cãi nhau với Quý Kỳ An.
Tôi hít sâu một hơi, không nhìn Quý Kỳ An.
“Nếu bây giờ anh không muốn nói chuyện, chúng ta hãy bình tĩnh lại một chút.”
Tôi lấy khăn tắm, xoay người đi vào phòng tắm.
Tắm nước lạnh một cái, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Nhưng rất nhanh tôi lại không bình tĩnh được nữa.
Căn nhà yên ắng đến mức kỳ lạ, như thể chưa từng có ai ở đây.
Tìm khắp các phòng, cũng không thấy bóng dáng Quý Kỳ An đâu.
Tên này vậy mà bỏ nhà ra đi!