Chu Việt Sơn chống tay lên đầu, nhìn ta đầy hứng thú, rồi lại khẽ cười.
Hắn kéo tay ta, nhúng ngón trỏ ta vào chén trà hắn vừa uống, rồi nắm lấy tay ta, tỉ mỉ viết tên mới của ta lên bàn đá.
“Thực ra ta cũng lấy làm lạ, chốn nào lại có thể tốn bao tâm sức tiền của để dạy nữ nhi chữ nghĩa lễ nghi, mà lại không dạy họ viết chữ cho đẹp?”
Hơi thở hắn phả bên tai, tựa sấm rền giữa trời quang.
“Hay là, ngươi nói cho ta biết?”
Chu Việt Sơn không nói cho ta biết, ta rốt cuộc giống ai.
Nhưng ta dường như đã mường tượng ra một phần đáp án.
Hôm sau, ta bị nhét vào một chiếc xe la bình thường không có bất kỳ dấu hiệu nào, đi qua con đường dài hun hút, chạm đến góc cạnh của trung tâm quyền lực của thế giới này.
Chu Việt Sơn tiễn ta một đoạn đường ngắn.
Nhưng chỉ nói với ta một câu.
“Sống cho tốt.”
Hắn dường như đặc biệt biết cách nắm bắt lòng người, đặc biệt là nắm bắt những gì trong lòng ta.
Mấy tháng nay ta đã vô số lần do dự, có nên dùng một dải lụa trắng kết liễu để bắt đầu lại hay không.
Chỉ cần có thể làm lại, ta vẫn có thể tìm đến Chu Việt Sơn, mượn sức mạnh của hắn để thoát khỏi Hầu phủ, rồi tìm một con đường sống mới.
Nhưng Chu Việt Sơn luôn biết cách nắm thóp ta, mỗi khi ta gần như tuyệt vọng, hắn lại tung ra một chút sự thật mới, thứ mà ta khao khát tìm kiếm, như củ cà rốt trước mặt con lừa, treo lơ lửng trước mắt ta.
Rồi hắn thản nhiên bảo ta, muốn sống tốt, phải làm rõ mọi chuyện.
Nếu không tích lũy đủ vốn liếng cho mình, dù có sống lại ngàn lần, ngươi vẫn sẽ c.h.ế.t không toàn thây.
Ếch đâu có quyền lựa chọn nhảy ra khỏi nước ấm.
Ta cũng như vậy.
Hắn dùng một chút hy vọng nhỏ bé không đáng kể đối với hắn để treo lơ lửng trước mặt ta, khiến ta đi trên con đường c.h.ế.t mà hắn đã vẽ sẵn.
Rồi khi ta sắp bị nuốt chửng, hắn lại ban cho ta một chút ân tình, khiến ta uống thuốc độc để tạm thỏa cơn khát.
Đê tiện, nhưng lại vô cùng hiệu quả.
Có lẽ Thái tử đã sai người dặn dò trước, nên ta được phân thẳng đến Sùng Văn Quán.
Cung nhân vừa dẫn đường vừa đọc cho ta nghe những quy tắc, vừa buôn chuyện: “Nghe nói Sùng Văn Quán trước giờ vẫn luôn đóng cửa, sao lần này lại mở ra, còn điều nhiều người vào thế nhỉ?”
Có gì lạ đâu, thánh thượng quyết định ắt có lý của người.
Nếu không mở Sùng Văn Quán, làm sao lại đột ngột triệu kiến nhiều nữ sử đến thế?” Vị cung nhân lớn tuổi khẽ hất hàm về phía chúng ta, vừa như nhắc nhở, vừa như cảm thán. “Các ngươi thật may mắn. Bao năm nay, nữ sử đã chẳng còn được triệu vào cung, huống hồ lại còn tuyển từ lương tịch.”
Ta rụt rè nép mình giữa đám đông, cố gắng thu nhỏ sự hiện diện của bản thân.
Từ sau lần đó, Thái tử không còn triệu kiến ta, Chu Việt Sơn cũng chưa từng đề cập đến việc ta nên làm gì, phải làm thế nào.
Dường như họ có một sự ăn ý ngầm: ta không biết đầu đuôi câu chuyện ngược lại sẽ làm tốt hơn.
Đương nhiên, có lẽ họ còn có một cân nhắc khác: người không biết gì mới không để lộ quá nhiều tin tức.
Sùng Văn Quán là một trong những nơi hẻo lánh nhất trong Ngự Hoa Viên.
Sùng Văn Quán ẩn mình sau một rừng trúc rậm rạp, nhìn từ bên ngoài, chỉ có thể lờ mờ thấy một góc mái nhô ra giữa những tán lá xanh.
Và công việc đầu tiên ta được giao cho, chính là đưa những cuốn kinh đã sao chép xong đến cung của Hoàng hậu.
Những người cùng vào cung với ta, mắt ai nấy đều đỏ lên vì ghen tị.
Xét cho cùng, đâu phải ai cũng có phúc lớn như vậy, vừa vào cung đã được giao ngay một công việc béo bở như thế này, có thể diện kiến chủ nhân và được ban thưởng.
Sau đó ta được “thưởng” ba cái tát.
Nữ quan trong cung Hoàng hậu đích thân cầm một thanh gỗ rộng bằng bàn tay, đánh thật mạnh vào miệng ta, đánh xong còn cố tình dẫn ta vào để tạ ơn Hoàng hậu.
Ta quỳ trên tấm thảm dệt hoa Ba Tư dày cộm giữa điện, nhìn m.á.u hòa lẫn nước bọt, từng giọt từng giọt rơi vào lòng hoa mẫu đơn, rồi biến mất.
Hoàng hậu tựa mình trên chiếc giường mỹ nhân, xung quanh tĩnh lặng đến đáng sợ.
Nữ quan đã đánh ta bước đến bên cạnh Hoàng hậu, cung kính đứng hầu.
Ở đây không có Chu Việt Sơn, cũng sẽ không còn ai nhắc nhở bên tai ta, nên nói gì, không nên nói gì nữa.
Vào khoảnh khắc đó, ta thậm chí còn cảm thấy, Chu Việt Sơn hình như cũng không tệ.
Mặc dù hắn muốn lợi dụng ta, nhưng cũng coi như là thẳng thắn, rõ ràng.
Ta dập đầu thật mạnh xuống đất. “Nô tỳ xin tạ ơn nương nương ban thưởng.”
Ánh mắt Hoàng hậu rơi xuống ta. “Lần này lại là một kẻ biết điều?”
Có lẽ nàng ấy đã uống một ngụm trà, ngừng một chút rồi mới tiếp tục hỏi ta. “Đã thông minh như vậy, vậy ngươi thử đoán xem, tại sao bổn cung lại ban thưởng cho ngươi?”
Cảm giác tê tê trên môi ban đầu dần biến mất, thay vào đó là cơn đau nhức ngày càng rõ rệt, mỗi lần mở miệng đều như xé toạc thêm vết thương mới.
Ta lại dập đầu một cái. “Nô tỳ không hiểu quy củ, đã mạo phạm nương nương, nương nương khoan hồng tha cho nô tỳ khỏi chết, đó là ân thưởng lớn nhất.”
Hoàng hậu dường như khẽ cười khẩy một tiếng, đặt chén trà xuống bàn. “Được rồi, lui ra đi.”
Nàng ấy lại tựa vào giường mỹ nhân, nhắm mắt lại, dường như nhìn ta thêm một lần nữa cũng làm bẩn mắt nàng ấy.
Khi sắp ra khỏi cửa, ta nghe thấy giọng Hoàng hậu lại vang lên, giống như đang nói hôm nay thời tiết thật tốt, rất đỗi bình thường.
Nàng ấy nói: “Đã biết mình không hiểu quy củ rồi, vậy bổn cung sẽ ban thưởng cho ngươi thêm một lần nữa, tối nay đi xách chuông đi, không cần đến tạ ơn nữa.”
Mãi cho đến khi đi về Sùng Văn Quán, ta mới nhận ra chân mình đã mềm nhũn.
Cuối cùng ta cũng hiểu, trước khi vào cung, Chu Việt Sơn nói với ta, sống cho tốt là có ý gì.
Nếu Hầu phu nhân muốn g.i.ế.c ta, còn cần phải bịa ra một lý do thích hợp.
Trong cung, ta thậm chí còn không xứng đáng có được một lý do như vậy.
Cũng không đúng.
Nếu Trung cung muốn g.i.ế.c ta, ta thậm chí còn phải nghĩ ra một lý do cho nàng ta, rồi ca ngợi việc nàng ta g.i.ế.c ta là lòng nhân từ lớn nhất của nàng ta đối với ta.
Mạng người còn chẳng bằng loài kiến.