“Anh hai, làm sao vậy?”
Vân Tú thấy anh ôm Tô Tình tới, vẻ mặt bình tĩnh, khẩn trương chạy tới hỏi:“Xảy ra chuyện gì?”
“Không có việc gì.” Lý Quân liếc nhìn cô một cái, lại nói:“Em trở về đi, lát nữa anh bận, không có thời gian mang em đi chơi.”
“Được.” Vân Tú ngoan ngoãn trả lời.
Khi Lý Quân ôm Tô Tình đi lên phía trước, Vân Tú lại nhìn Tô Tình liếc mắt một cái.
Cô dường như đã khóc, đôi mắt khóc đến đỏ bừng, nhưng là… Gương mặt kia xinh đẹp đến mức Vân Tú không biết nên hình dung như thế nào, người phụ nữ trước mặt so với những minh tinh trên TV tựa hồ còn đẹp hơn.
Lý Quân ôm Tô Tình trở về phòng.
Đem người ôm đến trên giường, nhớ tới bác sĩ dặn dò, liền lật người đặt cô xuống.
Cô không nói lời nào, anh cũng trầm mặc im lặng.
Thật lâu sau, anh lại nói “Thực xin lỗi.”
Tô Tình nhàn nhạt nói, “Đi ra ngoài.”
Lý Quân đem thuốc đặt lên bàn, mở cửa đi ra ngoài.
Lúc ăn trưa, anh thấy Vệ Tiểu Kiệt đi ra từ thang máy, trong tay bưng một phần cơm trưa, bảng số viết chính là phòng của Tô Tình.
Lý Quân nhíu mày, “Cô ấy không ăn?”
Vệ Tiểu Kiệt gật đầu.
Lý Quân không nói gì, xoay người rời đi.
Buổi chiều là thời gian tiếp đãi hội viên cưỡi ngựa,chăm sóc ngựa,còn buổi tối là màn biểu diễn cưỡi ngựa.
Tắm rửa xong đã là hơn 10 giờ tối, trước khi ngủ,Lý Quân theo thường lệ đến chuồng ngựa xem xét một chút, khi trở về, thuận miệng hỏi Vệ Tiểu Kiệt một câu, “Buổi tối cô ấy có ăn cơm không?”
“Ai?” Vệ Tiểu Kiệt sửng sốt một chút.
Lý Quân nhìn hắn, sau một lúc lâu mới nhíu mày nói câu:“Tô Tình.”
“A, chị ấy, không.” Vệ Tiểu Kiệt buồn rầu cực kỳ: “Đưa ba lần, có phải chị ý muốn làm khó chúng ta không?”
“Em chuẩn bị bữa tối, anh đi đưa.” Lý Quân nói.
“Được.”
Không bao lâu, Vệ Tiểu Kiệt bưng tới một phần bữa tối, là thịt nướng cùng sữa dê, còn có bánh mì cùng nước chấm.
Lý Quân bưng bữa tối đi lên phía trước, lại đi đến quầy lễ tân, cầm chìa khóa dự phòng.
Vệ Tiểu Kiệt há mồm muốn nói gì đó, Lý Quân đã đi vào thang máy.
Anh đi đến phòng Tô Tình, gõ cửa ba lần, không ai trả lời, không chút do dự, anh liền cầm chìa khóa dự phòng mở cửa.
Tô Tình nằm ở trên giường.
Ánh đèn ấm áp chiếu lên làn da trắng nõn của cô, vòng eo thon thả.
Cô không có mặc quần áo.
Một cái cũng không mặc.
Nháy mắt cửa mở ra, cô tựa hồ bừng tỉnh, quay đầu nhìn sang, ánh mắt lại không hề hoảng sợ, chỉ không vui khi bị quấy rầy.
Lý Quân bưng khay, nhìn cơ thể trần truồng của cô.
“Hóa ra các anh có thể tùy ý ra vào phòng của khách hàng?” Một lát sau, cô nhẹ nhàng trào phúng, “Khách hàng bị nhìn thấy hết, phải làm sao bây giờ?”
“Thực xin lỗi.” Lý Quân xin lỗi.
“Ách, lại là thực xin lỗi?” Tô Tình nhướng mày:“Tôi đây cùng anh nói tiếng thực xin lỗi, anh cũng cởi hết cho tôi xem?”
Khuôn mặt Lý Quân trầm tĩnh không nói chuyện.
Thật lâu sau, anh đem khay đặt ở trên bàn, cúi đầu không nhìn cô: ” Xin lỗi, tôi không biết cô không có mặc quần áo, thực xin lỗi, tôi không biết cô vì cái gì không ăn cơm, nếu là nguyên nhân do tôi, tôi xin lỗi, nếu cô không hài lòng, tôi có thể bồi thường.”
“Bồi thường cái gì?” Cô nhấc cái cổ mệt mỏi, nằm sấp lên cái gối, quay đầu nhìn anh, đôi mắt còn có chút hồng, ánh đèn chiếu xuống vô cùng dụ hoặc.
“Cô muốn cái gì?” Lý Quân muốn đền tiền, nhưng nghĩ dến thân phận của cô, khẳng định không thiếu nhất chính là tiền.
Tô Tình nhìn anh một hồi, lười nhác mà nói:“Tôi muốn tắm rửa.”
Lý Quân yên lặng nhìn cô hồi lâu, mới hỏi:“Cô muốn tôi làm cái gì?”
“Ôm tôi qua đó.” Cô nhướng mày nhìn anh:“Tắm cho tôi.”
Cô nghĩ chắc chắn rằng anh sẽ cự tuyệt, khuôn mặt cười mang theo vài phần khiêu khích.
Lại không ngờ.
Giây tiếp theo, Lý Quân đi tới, cúi người đem cô ôm lên.