Ở cô nhi viện nói chuyện với bọn nhỏ một chút,lúc cô trở về trời đã tối rồi.
Tô Tình thanh toán tiền xuống xe, đang đi đến chung cư phía trước, bỗng thấy một người đứng dưới gốc cây.
Người đàn ông vẫn mặc trang phục cưỡi ngựa màu đen như cũ, vai rộng eo hẹp, dáng người thẳng, anh đứng ở dưới gốc cây,đôi mắt đen kịt nhìn cô từ phía xa.
Tô Tình bị ánh mắt kia làm cho giật mình một chút.
Tim lập tức liền đập nhanh vài phần.
“Tới tìm em?” Cô cong môi cười đến gần, “Sao lại không đi lên?”
Ở trại nuôi ngựa,cô mỗi ngày đều mặc đủ loại kiểu dáng sườn xám, xẻ tà chạy đến đùi, lộ ra đôi chân trắng nõn thon dài, đây là lần đầu tiên Lý Quân thấy cô mặc quần áo bình thường.
Tuy chỉ là một bộ đồ thể thao đơn giản hết sức bình thường nhưng trên người cô vẫn hiện ra vài phần mềm mại cùng thanh tú.
Khuôn mặt phong tình của cô bị vành mũ che đi, chỉ để lộ một khuôn mặt xinh đẹp động lòng người,cảm giác vô cùng linh động mị hoặc.
“Anh đợi lát nữa liền đi.” Không biết có phải bởi vì đang là đêm khuya hay không,giọng nói của Lý Quân trầm thấp hơn ngày thường rất nhiều, âm cuối mang theo hơi thở, lọt vào lỗ tai, ngoài ý muốn lại vô cùng dễ nghe.
“Vậy anh là nhớ em sao?” Tô Tình cúi người,đôi mắt xinh đẹp lấp lánh.
Ánh mắt Lý Quân dừng ở trên mặt cô, sau một lúc lâu mới đáp, “Ừ.”
Tô Tình dừng lại,vẻ mặt vô cùng sinh động,có chút sửng sốt, kinh ngạc, còn có mơ hồ, cuối cùng hóa thành một nụ cười.
Cô không tin.
Cô vươn ngón trỏ cùng ngón cái, nhẹ nhàng đặt ở trên mặt Lý Quân,hơi hơi dùng sức nhéo.
“Này, thật sự không đeo mặt nạ a.” Cô nhe răng cười, cơ thể lại sát vào vài phần, cơ hồ dựa vào ngực anh, “Thật sự nhớ em?”
Dưới vành mũ đôi mắt cô sáng đến kinh người.
Lý Quân không nghĩ tới,cô ngẫu nhiên lộ ra một mặt khác lại hấp dẫn anh đến vậy, cơ hồ là theo bản năng,anh duỗi tay chế trụ đầu cô, nghiêng đầu tránh đi vành nón, hôn lên môi cô.
Tô Tình nhón chân ôm cổ anh, nhiệt tình đáp lại nụ hôn.
Cô cho rằng anh sẽ không đến tìm cô nữa.
Thậm chí tính toán đem ký ức tối hôm qua phong ấn ở trong trí nhớ, lại không nghĩ, hôm nay còn có thể gặp lại.
“Thứ hai anh được nghỉ.” Lý Quân buông cô ra,giọng nói khàn khàn, “Nếu em có việc cần đi ra ngoài,thì nói cho anh.”
Tô Tình đặt ngón tay ở sau cổ anh, vẽ một vòng tròn,giọng nói nhẹ nhàng:“Anh định đem em thành tình nhân nuôi dưỡng hay muốn quan tâm em như một người bạn?”
“Anh đã hủy bỏ hôn sự với Vân Tú.” Lý Quân nói.
Tô Tình ngơ ngẩn.
“Bởi vì em?” Cô ngước mắt nhìn về phía anh.
“Ừ bởi vì em.”Ánh mắt anh dán chặt trên mặt cô, ngũ quan đoan chính làm anh khi nói chuyện biểu tình luôn ở trạng thái nghiêm túc cùng lạnh lùng.
Nhưng không lý do vẫn khiến người ta rung động.
Buổi tối khi Tô Tình đánh răng, nghĩ đến biểu tình của người đàn ông, lại không kìm được mà bật cười một lát.
Đây là thổ lộ đi?
Thứ hai được nghỉ gì đó,là đang báo cáo với mình sao?
Cô lại nhịn không được nở nụ cười, nhìn chính mình trong gương,lúc này cô mới hơi ngơ ngẩn.(truyện cập nhật duy nhất trên wp @MinSeoyi)
Trong gương người phụ nữ đuôi mắt hàm ý cười, cười giống như một nữ sinh trung học đang điên cuồng vì tình yêu.
Một chút đều không giống cô.
Khi ném chính mình lên giường,cô lại nghĩ tới lời Lý Quân nói trước khi rời đi.
“Ở bên anh rồi em không được đi tìm người khác.”
Cô không nhịn được lại nở nụ cười.
Cười cười,cô cầm lấy di động, tìm số điện thoại của anh gọi đi.
Điện thoại bắt máy, hai người không ai nói gì.
Một lúc lâu sau, Tô Tình mới mở miệng, “Anh đang làm gì?”
“Đánh ngựa.” Anh nói.
“Sao anh không hỏi em đang làm gì?” Trong giọng nói của không tự giác mang theo ý cười.
Anh hỏi, “Em đang làm gì?”
Cô dùng ngữ khí vừa nói, “Em đang nghĩ về anh.”
Âm thanh nhè nhẹ từng đợt từng đợt mà quấn quanh bên tai,phát ra khiến lòng người ngứa ngáy.
Lý Quân cầm bàn chải, đứng trong khoang ngựa, bị tiếng thở của cô hấp dẫn làm cho bụng dưới bốc cháy.
Ngọn lửa thiêu đốt cổ họng anh đến chết lặng.
“Tô Tình.” Anh mở miệng,giọng nói bốc hỏa, “Đừng trêu chọc anh.”
____________
Vì quan hệ của hai người đã thay đổi nên mình đổi sang xưng bằng “anh-em” thay vì “tôi- cô/anh” như trước.