Trong chớp mắt Giang Tế Xuyên rõ ràng có một sự hoảng hốt, nhưng đã bị anh giấu đi rất nhanh chóng, khôi phục lại gương mặt hờ hững thường ngày: “A, Ỷ Mộng em tỉnh dậy rồi?” Đôi mày kiếm nghĩ tới ly sữa được bưng lên lầu: “Anh đã đoán rồi sẽ có một ngày bị em phát hiện, chỉ là không ngờ vậy mà lại bị phát hiện nhanh như vậy.”
Giọng nói của anh trong trẻo lạnh lùng không chút gợn sóng, như thể đang kể lể ra chuyện không hề liên quan đến mình.
Hàn Ỷ Mộng thì lại không làm ra vẻ bình tĩnh như vậy được, nước mắt của cô vẫn còn dính trên mặt, một tay ôm lấy tấm chăn che chở cho mình, một bàn tay đẩy Giang Tế Xuyên: “Anh đi ra ngoài, anh cút ra khỏi phòng tôi ngay!” Tâm trạng của cô cực kỳ kích động, nhưng cũng vì quá kích động mà cố sức đè nén âm lượng, dáng vẻ kia tựa như con thú nhỏ bị thương, sức yếu đuối nhưng vẫn giả vờ tỏ ra thanh thế.
Vóc dáng thân thể hai người cách nhau quá xa, Hàn Ỷ Mộng thấy căn bản là không đẩy nổi bèn uy hiếp: “Nếu như anh còn không ra ngoài, tôi sẽ kêu cho bố mẹ đến, tôi sẽ to tiếng, kêu tất cả mọi người đến đây! Tôi có bằng chứng, có video, tôi có thể tố cáo anh tội cưỡng dâm, để anh thân bại danh liệt, anh mau ra ngoài, cút ra khỏi phòng của tôi!” Trong tâm trí cô không ngừng xẹt lên những hình ảnh khó coi không thể chịu nổi kia, cảm xúc cũng càng lúc càng kích động.
“Ha ha, tôi cút ra ngoài? Hàn Ỷ Mộng, em sống trong nhà tôi, tiêu tiền của tôi, còn chiếm luôn cả bố của tôi, em thấy em có tư cách nói những lời bốc đồng này sao?”
Một câu nói nhẹ bẫng, giống như một chậu nước lạnh hắt lên đầu, khiến cho Hàn Ỷ Mộng lạnh toát toàn thân, rốt cuộc cô cũng rùng mình trở nên yên tĩnh lại, Giang Tế Xuyên duỗi cánh tay một cái, kéo cơ thể cứng ngắc của cô gái vào trong lòng mình.
Anh cúi đầu, dán đôi môi mỏng sát bên vành tai của Ỷ Mộng và nói: “Thật ra trong video được quay lại đâu chỉ có mỗi mình tôi, vì để ghi chép lại chúng ta đã yêu thương lẫn nhau như thế nào, anh còn nghiêm túc lưu lại, gọi là nhật ký loạn luân của anh trai em gái, em thấy sao?”
Không biết người đàn ông đã lấy điện thoại từ đâu, tùy ý bấm một cái thì đã có một đoạn hình ảnh nam nữ đang làm tình, mà trong loa còn phát ra tiếng rên rỉ của cô gái, không phải Hàn Ỷ Mộng cô thì còn là ai?
“A, phải rồi, tôi còn có mấy thứ này: Tư Dương, em thích anh; em cũng vậy, chúng ta cùng nhau thảo luận chuyện đi du lịch với nhau nha,; để anh trai em tài trợ cho chúng ta là được rồi, anh ấy có nhiều tiền lắm.”
Cả người Hàn Ỷ Mộng đều đờ đẫn, đây, đây không phải là phần ghi âm hôm qua cô nói chuyện với Hứa Tư Dương sao, vì sao anh trai lại có?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Em quên điện thoại em là do ai mua rồi sao? Ở trong đó tùy tiện lắp đặt một chút mà thôi, nói chung tin nhắn trong điện thoại của em đều đồng bộ với điện thoại của tôi….”
“Anh đừng nói nữa, đừng nói nữa!” Hàn Ỷ Mộng che tai lại, không muốn nghe tiếp nữa, quá đáng sợ!
Người anh trai dịu dàng ân cần, đối xử với cô như món đồ quý giá đã đi nơi nào rồi? Người đàn ông đứng trước mắt, vẫn là guơng mặt đẹp đẽ y hệt, nhưng đã hóa thân thành ma quỷ, anh mỉm cười, lộ ra răng nanh, như thể giây tiếp theo sẽ xé xác cô nuốt vào bụng.
Bàn tay to mạnh mẽ của Giang Tế Xuyên kéo dỡ bàn tay đang bịt tai của em gái ra, lắc lắc điện thoại, trên màn hình là cơ thể đang trần trụi của cô gái, đang mở rộng hai chân vòng quanh eo của người đàn ông.
“Ỷ Mộng, em nói xem, nếu như tôi gửi những video này cho Hứa Tư Dương mà em yêu thích, cậu ta sẽ nói gì nhỉ?”
Hàn Ỷ Mộng nhìn Giang Tế Xuyên với vẻ không thể tin nổi, gương mặt người đàn ông vẫn vô tình như cũ, nhưng ánh mắt lại u tối đáng sợ, anh chỉ nhếch khóe mép tạo thành một đường cong, chờ đợi câu trả lời của cô.
Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, Hàn Ỷ Mộng biết, Giang Tế Xuyên thật sự có thể làm ra loại chuyện này, cô đành nhỏ giọng van cầu: “Đừng mà anh, đừng gửi cho anh ấy…”
Khi cô nhìn thấy ý cười càng lúc càng nồng đậm nơi khóe miệng người đàn ông, chợt ý thức chẳng qua đối phương chỉ muốn nhìn thấy vẻ hèn mọn của mình mà thôi, nước mắt không ngừng rơi xuống, Hàn Ỷ Mộng rụt vào đầu giường, ôm lấy hai đầu gối của mình, co cụm thành một khối tròn nhỏ: “Vì sao chứ? Vì sao đối xử với tôi như vậy?”
Người đàn ông cười nhạt, con ngươi thâm sâu không chứa lấy một tia ấm áp: “Bởi vì nhìn em trông rất vui vẻ, tôi không nhịn được nên muốn nhìn thấy dáng vẻ em khóc.”