Trong phòng tắm, cơ thể Hàn Ỷ Mộng trần như nhộng, mặc cho dòng nước nóng xối lên người mình, cho dù làn da bị nóng đỏ, cô vẫn đứng ở chỗ nước chảy như cũ, thiếu nữ ngửa mặt lên, để làn nước kia cùng lúc tẩy sạch tất cả từ gương mặt mình, cùng với suy nghĩ tạp nham trong đầu mình.
Cô không thể chịu nổi nữa, thật sự không thể chịu nổi nữa, cô muốn cho bố mẹ biết chân tướng, cô không muốn tiếp tục chìm đắm như này nữa, bởi vì cô biết, người đàn ông tên Giang Tế Xuyên kia, giống như vực sâu không thấy đáy, có một ngày khi đầu óc cô nóng lên ngã vào đó rồi chìm sâu, không cách nào tự mình thoát ra.
Cô cũng không phải đồ ngốc, đã nhận ra rõ được sự thay đổi trong tình cảm mình giành cho Giang Tế Xuyên có sự biến hóa.
Bốn năm trước, lần đầu tiên cô gặp anh, sau đó kéo dài hai năm đơn phương, lần thứ hai gặp lại anh, sau khi biết cả hai có mối quan hệ chung huyết thống, cô lập tức nỗ lực một lòng tôn kính anh trai, một tháng trước, sau khi cô phát hiện ra anh làm những chuyện kia, liền cảm thấy sợ hãi người đàn ông này tột cùng, mà bây giờ, cô đối với anh vừa có hận vừa có yêu, càng nhiều hơn chính là một loại tình cảm đã không còn tồn tại nhưng vẫn cứ vương vấn, cô không thể nói rõ, chỉ cảm thấy loại tình cảm này nguy hiểm, không thể có tương lai.
Vì vậy, phải nhanh chóng giải quyết cho xong, cô vẫn nên nói ra thôi, cho dù phải cùng với mẹ rời khỏi nhà, cho dù cô phải sống như cuộc sống trước kia, vẫn còn tốt hơn là tuyệt vọng vì sau này bị anh trai chơi đùa chán ngán rồi vứt bỏ.
Từ trong phòng tắm đi ra, Ỷ Mộng vừa cầm khăn lông lau tóc vừa lén nhìn xem mẹ đang làm gì, ai biết được, chính ngay ánh mắt này, vừa vặn đối diện cùng ánh mắt dò hỏi của mẹ.
“Mẹ… sao mẹ lại nhìn con như vậy?”
“Con còn nói nữa hả! Vì sao chuyện lớn như vậy mà không nói cho mẹ biết?” Dáng vẻ Hàn Mỹ Quyên tựa như rất không vui, hàng ngày bà cứ luôn duy trì kiểu cười mỉm vậy mà bây giờ hàng chân mày lại cau chặt.
“Hả?” Ỷ Mộng bị bà hỏi như vậy, cả người như trời trồng, mẹ đang nói gì thế? Lẽ nào mẹ đã biết…
Cô gái tái mặt đứng ngây ngốc tại nơi đó, môi run run, nhưng lại không thốt ra được chữ nào.
Hàn Mỹ Quyên nhìn dáng vẻ của cô, biết cô bé này đã bị dọa sợ rồi, vội vàng đổi sang khuôn mặt tươi cười, kéo con gái tới bên cạnh: “Ôi chao Ỷ Mộng à, con sợ cái gì? Con cũng đã học năm nhất đại học rồi lẽ nào mẹ lại không cho phép con yêu đương? Nhưng sau này có thể đừng giấu mẹ nữa đó, một chàng trai ưu tú như vậy yêu thích con, bố mẹ cũng nên vui mừng có phải không nào?”
Hàn Mỹ Quyên nói xong bèn kéo con gái đến ngồi trên sofa, cùi chỏ thúc vào Giang Văn Khiêm ngồi kế bên, sau đó ông mới hiểu rõ rồi hùa theo: “Đúng đó, đúng là cô bé ngốc mà, có bạn trai thì phải nói với bố mẹ chứ, để còn giúp con quan sát xem có được hay không? Con gái bố xinh đẹp đáng yêu thế này, lỡ bị kẻ xấu gạt mất thì phải làm sao?”
Ông nhìn sang Giang Tế Xuyên ở bên cạnh còn đang đọc báo, hơi thỏa mãn gật gù: “Chuyện này đều nhờ anh trai con nói cho bố mẹ biết, nếu không con tính giấu bố mẹ bao lâu nữa?”
“Con…” Hàn Ỷ Mộng nghẹn lời, nhìn dáng vẻ bố mẹ nói nói cười cười, khiến những lời cô ở phòng tắm muốn nói đều nghẹn lại trong cổ họng.
Lại nhìn tới Giang Tế Xuyên, anh đã sớm sửa soạn người mình cho thỏa đáng, mặc bộ đồ ở nhà ngồi trên sofa, vậy mà có thể ngồi ra dáng vẻ của một người nho nhã gương mẫu.
Hai chân anh tréo nguẩy, tay lật tạp chí xem, mi mắt vừa nhếch lên, ánh mắt sâu lắng rơi trên người của cô gái.
“Bố, dì Hàn, hai người cứ thế mà khai con ra, sau này Ỷ Mộng nhất định sẽ cho rằng con là một người anh trai ưa mách lẻo, sẽ ghét bỏ con.” Anh nói xong thì đặt tạp chí xuống bước qua, ngồi xuống cạnh Hàn Ỷ Mộng, cầm khăn lông trong tay cô rời thay cô lau tóc: “Ỷ Mộng, em nói em có ghét người anh trai này không?”
Hàn Ỷ Mộng vô thức rụt người lại, lại bị bàn tay Giang Tế Xuyên được khăn tắm che phủ nắm lại thật chặt, người đàn ông dựa vào khoảng cách gần này, dè nhỏ giọng nói bên tai cô: “Em nhìn xem, bọn họ hạnh phúc như vậy, em thật sự nhẫn tâm hủy diệt cái nhà này sao?”