Tới buổi tối Lâm Ngọc Trúc vào không gian ăn dâu tây đọc báo, chân nhỏ thỉnh thoảng rung rung hai lần, tâm tình thích ý vô cùng.
Tam Mập ở một bên pha trà, Đại Mập bưng trà đưa nước cho nàng.
Cuộc sống trôi qua như vậy chính là vô cùng dễ chịu, Lâm Ngọc Trúc nghĩ người cổ đại thật là biết hưởng thụ.
Nhìn mấy gia đình giàu có đó, chủ tử nào mà không phải là được hầu hạ như vậy, không phải nói chứ, xác thật rất thoải mái.
Tâm tình tốt hơn nhiều.
Lâm Ngọc Trúc bên này đang hưởng thụ cuộc sống, lại không biết bởi vì nàng, hiện tại nhà Trịnh đại nương đang trải qua một hồi phong ba đoạn tuyệt quan hệ.
Nói đến Vương Quyên nổi giận đùng đùng chạy về nhà, trên đường càng nghĩ càng cảm thấy chính mình ngốc, dì cả nàng rõ ràng là muốn để nàng trói chặt Mộc Đầu kia, cái gì mà nữ truy nam cách tầng sa, hừ, căn bản là không phải, chính mình còn ngây ngốc nghe lời bà ấy nói.
Nàng ở trong thôn tốt xấu gì cũng xem như một cành hoa, đã bao giờ bị người ghét bỏ rõ ràng như vậy, Mộc Đầu kia cứ trơ mắt nhìn nàng ngã trên mặt đất, làm gì có nửa phần thương tiếc nào đối với nàng, đây rõ ràng là ghét bỏ.
Tưởng tượng đến chính mình chủ động lại đổi lấy kết quả như vậy, liền xấu hổ không có chỗ dung thân.
Càng về sau thậm chí có chút hoài nghi nhân sinh.
Hoài nghi chính mình có phải hay không không ai muốn…..
Chờ về đến nhà, ấm ức cuồn cuộn trào ra, vọt vào phòng nhào lên giường đất liền đau lòng khóc thất thanh.
Bà Vương bị con gái mình làm cho ngây ngốc, vội vàng vào nhà hỏi làm sao vậy, ở nhà dì cả bị khinh bỉ sao?
Vương Quyên vừa nức nở, vừa nói chuyện xảy ra trong thời gian này, đúng lúc lão Vương cũng tiến vào xem tình huống như thế nào, nghe được đại khái đầu đuôi sự tình.
Vương Quyên đang giận dì cả nàng, đem lời Trịnh đại nương chê bai lão Vương nói ra một chữ cũng không sót.
Sắc mặt bà Vương tức khắc trở nên âm trầm, chị gái bà đây là bản thân sống quá tốt, nhàn rỗi không có việc gì tới quấy quả nhà bà à.
Lão Vương tức giận muốn nổ tung, ông trồng trọt ông kiêu ngạo, ông cũng không để vợ con mình chết đói, vậy mà bị nói không đáng một đồng.
Vì thế cả nhà đánh tới cửa.
Chủ yếu là hai vợ chồng già nhà họ Vương cảm thấy Trịnh đại nương là đang hại con gái họ, không dạy cái tốt.
Trịnh đại nương tức giận đến choáng đầu hoa mắt, cảm thấy tấm lòng của bà tất cả đều đem cho chó ăn.
Hai nhà nhất thời ồn ào đến người ngã ngựa đổ, túi bụi, lúc sau ào ào tuôn ra lời nói đoạn tuyệt quan hệ.
Tan cuộc như vậy, người nhà họ Vương đạp cửa ra về, lưu lại lông gà đầy đất.
Trong phòng yên tĩnh một lát, lão Trịnh ở một bên bắt đầu nói mát, “Ta lúc trước đã bảo ngươi đừng quản việc này của Quyên Tử, mai mối dễ làm sao, thành công, cuộc sống trôi qua không tốt, tất cả đều đến oán trách ngươi, không thành công, lại oán ngươi thu xếp mù quáng, giờ tốt rồi, ngươi nhìn xem, khiến cho thân thích cũng không làm nổi nữa, vui không?”
Trịnh đại nương vốn đã đang tức đến run rẩy, lão già nhà mình không nói được hai câu tri kỷ thì thôi, lại còn ở đây oán trách bà.
Một đám người đều không để bà trong lòng.
Lập tức đem lửa giận trút lên lão Trịnh, mắng mỏ một trận.
Cuối cùng lão Trịnh ngồi ở trên ghế co rúc thân mình, uể oải không phấn chấn.
Một trò khôi hài liền trôi qua như vậy.
Lúc này Trịnh đại nương còn chưa biết hôm nay là lần cuối cùng bà nhìn thấy Mộc Đầu.
Chờ phản ứng lại, mới biết được Mộc Đầu này chỉ là giả khờ với bà, thật ra cái gì cũng hiểu, trong lòng nhất thời hối tiếc không kịp.
Bên này Lâm Ngọc Trúc đọc báo xong, tâm huyết dâng trào đi sửa sang lại gia sản của chính mình, càng đếm càng vui vẻ, hiện giờ nàng đã có hơn 3600 đồng.
Ngàn nguyên hộ đã check in thành công, vạn nguyên hộ còn cần nỗ lực.
Chuyện vạn nguyên hộ tạm thời chưa nói đến, Lâm Ngọc Trúc trước mắt còn có một chuyện lớn, chính là tìm hệ thống trả hàng.
Cái ống bắn khí gây mê nàng không cần dùng đến, có phải có thể trả hàng hay không.
Vì thế hỏi hệ thống, có chính sách trả hàng trong vòng bảy ngày không cần lý do hay không.
Hệ thống:……
“Mọi người cũng coi như là đồng bọn hợp tác, làm buôn bán không cần quá cứng nhắc như vậy, ngươi nếu như thật sự không muốn cho trả hàng, vậy làm một đơn thế chấp, ta trước đem đồ vật đưa cho ngươi để thế chấp thì thế nào?”
Lâm Ngọc Trúc cũng không nhìn được biểu tình của hệ thống, không biết đối phương nghĩ như thế nào.
Vẫn luôn không thấy hệ thống đáp lại, vì thế lại hỏi: “Hệ thống, hệ thống, được hay không cũng phải nói một câu chứ.”
“Đã xin ý kiến, nhưng tiến hành thế chấp, chỉ trả lại tám phần điểm cống hiến.”
“Có thể, có thể, chờ ta có tiền lại chuộc lại.”
“…… Được.”
Vì thế sau khi có điểm cống hiến, Lâm Ngọc Trúc mở ra giao diện cửa hàng đồ cải trang, tìm a tìm.
Ánh mắt không khỏi dừng lại ở một cái mũ da trùm đầu nhân tạo.
Ừm, đọc giới thiệu thì rất chân thật, cũng không biết ngoài hiện thực dùng thế nào.
Vì thế, Lâm Ngọc Trúc lại bắt đầu thương lượng cùng hệ thống: Phát hàng cho nàng dùng thử trước, không hài lòng thì có thể trả hàng, có loại phục vụ này hay không?
Hệ thống trầm mặc hơn nửa ngày.
Lâm Ngọc Trúc coi như là nó đang xin ý kiến.
Quả nhiên, chưa được bao lâu, hệ thống nói: “Có thể dùng thử, phải chi trả phí dùng thử 500, nếu không, sẽ không thể trả hàng.”
Lâm Ngọc Trúc gật gật đầu, ngươi là hệ thống, ngươi nói cái gì thì chính là cái đó.
Tiêu 500 điểm cống hiến, lấy ra mũ da trùm đầu nhân tạo, nhìn thoáng qua, còn khá doạ người.
Đem tóc búi lên, Lâm Ngọc Trúc liền đội mũ lên đầu mình.
Hiện trường nhất thời phá mã Trương Phi. (*)
(*) Phá mã Trương Phi (破马张飞): phương ngữ Đông Bắc, ẩn dụ cho hành vi bạo lực. Có thể hiểu là thảm không nỡ nhìn.
Đại Mập cùng Tam Mập ào ào xoay người đi ra ngoài.
Nhà khoa học của Caesar đại lục này thật là cái gì cũng đều nghiên cứu, món đồ chơi này làm rất thật.
Sau khi chỉnh tốt, nhìn người trong gương, nghiễm nhiên biến thành một nam nhân trung niên tướng mạo bình thường, Lâm Ngọc Trúc trái phải nhìn một chút, ngay cả trái cổ cũng rất chân thật.
Dùng tay sờ soạng mặt, có thể nói xúc cảm thực sự quá thật.
Chậc chậc chậc, nàng quyết định nam nhân trong gương gọi là lão Dịch.
Nhìn nhìn tay nàng, cái này rất dễ dàng lộ tẩy, quét sạch điểm cống hiến còn dư lại không nhiều, đổi một đôi bao tay da nhân tạo.
Sau khi đeo vào thì ôm sát tay, hoàn mỹ.
Thời này ai nấy đều gầy chỉ còn da bọc xương, dáng người na ná như nhau, chênh lệch chiều cao cũng không lớn như tưởng tượng.
Lâm Ngọc Trúc lại mua miếng độn giày tăng chiều cao, lót trong giày bông, đeo vào trông cao hơn một chút, tiểu tiết có thể làm được cũng chỉ có như vậy.
Trên đời này lại nhiều thêm một người thành thật gọi là lão Dịch.
Ngày hôm sau, Lâm Ngọc Trúc dậy thật sớm, mặc vào áo khoác quân đội yêu quý của nàng, ra cửa hội hợp.
Vương Tiểu Mai lại không như vậy, nàng ấy có chút luyến tiếc mặc quần áo mới.
Vẫn mặc cái áo bông nhỏ cũ nát của mình.
Ba người chỉ có một chiếc xe đạp, hỏi ngươi ngồi như thế nào.
Rất tốt, chỉ cần thành tâm, bốn người cũng có thể chở.
Vương Tiểu Mai cùng Lý Hướng Vãn không tin tưởng kỹ thuật lái xe của Lâm Ngọc Trúc, cuối cùng vẫn là Lý Hướng Vãn tự mình đạp, Vương Tiểu Mai dáng người thấp bé ngồi ở cáng phía trước, Lâm Ngọc Trúc ôm sọt của mấy người ngồi phía sau.
Lúc này người trong thôn đều rúc ở trong nhà, ngủ ngủ, làm việc nhà làm việc nhà.
Ba người cứ như vậy một đường lảo đảo lắc lư ra khỏi thôn, nếu không phải sợ người trong thôn nhìn thấy, Vương Tiểu Mai sớm đã sợ hãi kêu to.
Lâm Ngọc Trúc ngược lại bình tĩnh hơn nhiều, luôn chuẩn bị sẵn sàng tư thế nhảy xe, chờ tới được thị trấn mới phát hiện sau lưng lấm tấm một tầng mồ hôi.
Trong khoảng thời gian này, nàng đi theo mấy vị đại nương ngoại trừ bán hàng hoá kiếm được tiền, nàng còn thu được càng nhiều tin tức, cơ bản mấy địa phương nàng thường xuyên đi, mấy hộ gia đình trong ngõ nhỏ đều đã hỏi thăm hết.
Nhà ai có người nào cần phải chú ý, nhà ai tương đối nghèo không mua nổi lương thực, nhà ai có nhóm lão nương lắm mồm không thích hợp qua lại, Lâm Ngọc Trúc đều ghi lại hết vào sổ, thỉnh thoảng xem lại, chính là vì sợ ngày nào đó không làm Mộc Đầu được nữa, nàng dễ đổi nhân vật để tiếp tục.
Vốn cho là có thể kiên trì được một năm, không nghĩ tới nhanh như vậy đã ứng nghiệm.