Chờ đến chờ đi liền chờ đến ngày cuối năm, Vương Tiểu Mai nói anh họ của nàng ấy gần tết sẽ đi qua đây một chuyến cuối cùng trong năm, nàng ấy muốn kiếm chút hàng tết về, hỏi Lâm Ngọc Trúc có muốn lấy chút gì không.
Lâm Ngọc Trúc lục lọi trong túi, lấy ra mấy tờ tiền lẻ, mua hộ nàng mấy cân thịt lợn đi.
Ăn Tết, mặt ngoài cũng không thể quá keo kiệt.
Đối phương gật gật đầu, sau đó mượn xe đạp của Lý Hướng Vãn đi thị trấn.
Toàn bộ thôn mấy ngày này, nhà nào cũng rất náo nhiệt, bận rộn tổng vệ sinh.
Lũ trẻ cũng không ra ngoài chơi, chỉ ở trong nhà ra sức quậy phá, chọc cho người lớn chỉ muốn lấy chổi lông gà đánh cho một trận mới hả giận.
Lâm Ngọc Trúc cũng thu dọn phòng ở của mình một lượt, chỉ có mấy thứ đồ gia cụ như vậy, lau hết một lượt cũng không mất đến một giờ.
Buồn chán thật buồn chán.
Nàng bên này vừa kêu buồn chán, đã nghe thấy sân trước truyền đến tiếng khắc khẩu.
Lâm Ngọc Trúc dựng lỗ tai nghe ngóng một chút.
Có vẻ như là Triệu Hương Lan và Trương Diễm Thu cãi nhau, thật kỳ lạ, nói câu không dễ nghe, trong nhà này chỉ còn lại hai người bọn họ nương tựa lẫn nhau, vậy mà còn cãi nhau được.
Không đoàn kết hữu ái chút nào.
Hai người này cãi nhau cũng không có gì náo nhiệt để xem, bọn họ còn thích vạ lây cá dưới ao(*), Lâm Ngọc Trúc tắt tâm tư đi xem náo nhiệt, tiếp tục cân nhắc nên lau chỗ nào trong nhà.
(*)Trích câu ‘Thành môn thất hỏa, ương cập trì ngư’ – cửa thành cháy, vạ đến cá dưới ao. Cửa thành cháy, người ta lấy nước ở hào bên thành cứu hoả, làm cho cá chết vì hết nước. Kiểu như là tai bay vạ gió, nằm không cũng trúng đạn.
Nhưng mà nàng không biết, có đôi khi không xem náo nhiệt cũng có khả năng náo nhiệt tự lan đến gần.
Lúc này ở sân trước Triệu Hương Lan bị chọc tức không nhẹ, nếu không phải thật sự không còn cách nào, nàng ta thiệt tình không muốn đi chung với Trương Diễm Thu.
Trương Diễm Thu này ngoại trừ không có đầu óc dễ lợi dụng, thì thật sự một chút ưu điểm cũng không có.
Làm việc không được, kiếm công điểm cũng không xong, nấu cơm không phải đau chỗ này thì chính là mệt chỗ kia.
Ngày xưa Vương Tiểu Mai cũng không lười biếng như nàng ta.
Mùa đông đã trôi qua một nửa, cũng không thấy người này nhặt được bao nhiêu củi về, lương thực… thôi không cần nhắc tới.
Dù Hương Lan nàng tâm tư linh hoạt đến đâu, với người như vậy cũng bó tay không có cách.
Nàng muốn ném người này đi đã không phải ngày một ngày hai.
Nề hà mấy người ở sân sau kia đều không phải người dễ lừa dối.
Sau khi nàng từ chỗ Lý Hướng Vãn quay trở về, giữa hai người đã có tầng ngăn cách, do nàng cố ý giữ gìn, mới miễn cưỡng có thể duy trì hữu hảo.
Sau đó trải qua sự kiện lời đồn bị vạch trần, người này không hận chính chủ, lại hận nàng.
Cho rằng người khác mắt mù nhìn không ra sao.
Triệu Hương Lan ngoài mặt chịu đựng không phát tác, trong lòng lại tức đến cười lạnh, bản thân ngu ngốc, còn muốn khác ngốc cùng mình.
Vậy thì cũng thôi, nếu chỉ là thầm hận ở trong lòng, Hương Lan nàng không sợ, hận thì cứ hận, nàng chẳng mất miếng thịt nào, nhưng không ngờ rằng, người này bất chấp tất cả, từ đó về sau việc gì cũng không làm, mình mà nhắc làm việc gì, nàng ta liền không nhúc nhích, đi lên giường đất nằm, nói mệt……
Triệu Hương Lan rất muốn lấy chày cán bột đập nàng ta một trận.
Hôm nay chỉ là đề nghị quét tước dọn dẹp nhà ở, đã âm dương quái khí nói nàng chú trọng mù quáng, đừng để cho người sân sau thấy lại tố cáo nàng phong kiến mê tín.
Triệu Hương Lan nhịn từng đó thời gian thật sự là không thể nhịn được nữa.
Lập tức liền phát hỏa, mắng nàng ta hai câu.
Trương Diễm Thu lại âm dương quái khí nói: “Ngươi thích dọn dẹp nhà cửa như vậy, lập tức đến sân sau mà thể hiện, Lý Hướng Vãn kia bị thương ở chân, không thể di chuyển, ngươi đi giúp đỡ có khi được giữ lại, đến lúc đó có cá có thịt, tốt hơn ở cùng ta nhiều.”
Chị em Đổng gia cũng đã ăn riêng, nàng ta không nhất thiết phải bám lấy Triệu Hương Lan nữa.
Thậm chí ước gì Triệu Hương Lan đi ra ngoài, đến lúc đó chỉ có mình Diễm Thu nàng ăn cơm với nhóm nam thanh niên trí thức, càng dễ chiếm lợi, vì thế rất thờ ơ nói.
Triệu Hương Lan nhìn vẻ mặt của nàng ta, tức giận đến ngứa răng, “Cuối cùng ngươi cũng nói ra lời này, không phải là ta chỉ đi chỗ Hướng Vãn một thời gian thôi sao, sao ngươi không nghĩ lúc trước chị em Đổng gia đối với ta như thế nào, nếu ngươi có thể giúp ta một chút, ta còn có thể bỏ lại ngươi, đi cầu xin người khác thu nhận?”
Trương Diễm Thu trợn trắng mắt, lạnh tanh nói: “Thôi đi, ta xem như đã hiểu rõ, bảo ta giúp ngươi? Vậy ngươi giúp ta sao, lúc trước Hứa miệng rộng chất vấn ngươi hai câu, ngươi liền khai ta ra, nào có nửa phần thay ta suy nghĩ, chúng ta ai cũng đừng nói ai, có thể ở thì ở, không thể ở thì tách ra.”
Dù sao đối phương cũng không có bạn, cuối cùng vẫn phải tạm bợ cùng nàng.
Nàng sợ cái gì.
Triệu Hương Lan giờ mới biết, người trước mặt còn có thể vô sỉ như vậy.
Thật đúng là ngu hết chỗ nói.
Nói đến đây, tiếp tục cãi nhau cũng không có ý nghĩa gì, nhà chung này còn chưa tới lượt nàng ta ở đây tác oai tác quái.
Tiếp tục cãi, sẽ chỉ khiến cho sân sau chê cười, không cần đi xem Hương Lan nàng cũng biết, sân sau chắc chắn đang dựng lỗ tai nghe đấy.
Triệu Hương Lan bực mình đá cửa phòng, đi ra phòng bếp, ngồi ở đó càng nghĩ càng tức.
Một lát sau, ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phòng giống như bị đầu độc.
Đây là ngươi tự tìm.
Bình tâm tĩnh khí trong chốc lát, mới lại đi vào phòng nói: “Ta muốn đi thị trấn mua ít đồ, ngươi có muốn đi cùng không?”
Đối phương nghèo đến mức trong túi còn nhẵn hơn mặt, Triệu Hương Lan quá rõ ràng, châm chọc mỉa mai nhìn đối phương.
Trương Diễm Thu sắc mặt nháy mắt xanh mét, ngoảnh mặt đi, tức giận nói: “Không đi.”
Triệu Hương Lan lạnh lùng nhìn nàng ta, xách theo túi vải của mình đá cửa đi ra ngoài.
Nhưng cũng thật khéo, trên đường trở về thì gặp được Vương Tiểu Mai đạp xe đạp.
Hai người đối diện, không khí cực kỳ vi diệu.
Đến nay ở trong lòng Vương Tiểu Mai thì Triệu Hương Lan vẫn coi như là người tốt, hai người bọn họ đến cùng đợt, cũng coi như đã làm bạn hai năm.
Tuy rằng từng người đều có tâm tư riêng, nhưng rốt cuộc vẫn còn chút tình nghĩa.
Hiện giờ đơn độc gặp nhau như vậy, trong lòng Vương Tiểu Mai có chút nhớ chuyện xưa.
Triệu Hương Lan đột nhiên đỏ đôi mắt, suýt nữa khóc lên.
Vương Tiểu Mai khờ khạo hỏi: “Ngươi đây là làm sao? Ở thị trấn bị bắt nạt?”
Ngẫm lại thị trấn gần đây nhiều côn đồ hung hăng ngang ngược, có khi thật sự là bị bắt nạt.
Triệu Hương Lan thở dài một hơi, nói: “Không, đi thị trấn, có thể bị ai bắt nạt chứ, còn không phải là do người kia, làm việc thì không làm tử tế, còn cả ngày chơi xấu, bắt nạt người không có điểm dừng, mắt thấy lương thực không còn bao nhiêu, cuộc sống về sau không biết khó khăn thế nào đâu, cố tình lòng dạ còn xấu xa.”
Vương Tiểu Mai vừa nghe liền biết nàng ta nói chính là Trương Diễm Thu.
Chuyện này nàng cực kì đồng cảm.
Bảo Triệu Hương Lan lên xe trước, vừa đạp xe vừa nói.
Hai người dọc theo đường đi đều phun tào Trương Diễm Thu.
Triệu Hương Lan tiếp tục bán thảm, khiến Vương Tiểu Mai phải nói: “Tính tình ngươi chính là quá mềm yếu, lần tới nàng ta lại không biết tốt xấu, ngươi xông lên đánh nàng ta, nghĩ tới hành động lưu loát của chị em Đổng gia lúc trước…” ngươi học tập một chút, lời này nàng chưa nói ra khỏi miệng.
Đột nhiên nhớ ra, người lúc trước bị đánh chính là Triệu Hương Lan.
Không nhắc tới cái này còn tốt, nhắc tới làm Triệu Hương Lan oán hận nhìn chằm chằm bóng lưng Vương Tiểu Mai, hai người ở chung lâu như vậy, lúc trước lại trơ mắt nhìn mình bị đánh, cũng không tiến lên giúp một chút.
Mệt Hương Lan nàng nhiều năm như vậy luôn luôn nhân nhượng Vương Tiểu Mai.
Không khí nháy mắt tẻ ngắt một hồi lâu.
Triệu Hương Lan lại chậm rãi mở miệng nói: “Cũng không biết bao giờ mới có hồi kết, Hà Viễn Phương kia gần đây cũng quái quái…”
“Ngươi cách xa hắn một chút, lòng dạ người này chỉ sợ là hỏng rồi.” Vương Tiểu Mai tốt bụng nhắc nhở.
Triệu Hương Lan ánh mắt tối sầm, quả nhiên……