Anh Ấy Luôn Hỏi Tôi Đề Bài Toi Mạng

Chương 14: C14: Đồ lừa đảo



“Vậy không chơi nữa.” Đàm Mặc tức giận nói.

“Trong găng tay mỏng như vậy giấu thứ gì, còn có thể làm cho đội phó Đàm không sờ ra được sao?” Lạc Khinh Vân buồn cười hỏi lại.

Thanh âm người này ôn hòa, biểu tình cũng không soi ra khuyết điểm, nhưng Đàm Mặc nhìn kiểu gì cũng cảm thấy bị khiêu khích.

Giống như đang nói — ngay cả dũng khí sờ tay tôi mà cậu cũng không có sao?

“Sờ thì sờ.” Đàm Mặc vừa nói xong, Thường Hằng đối diện liền sặc một cái.

Khi Đàm Mặc nhìn qua, Thường Hằng xấu hổ gãi gãi cằm.

“Lão Thường, hay là cậu sờ đi.” Đàm Mặc nói.

“Đàn ông đã có vợ, sao có thể sờ lung tung. Phải để Đội phó Đàm sờ, thế mới xứng với đôi tay của đội trưởng Lạc nha.”

“Chậc, lúc làm báo cáo sao không thấy cậu nói hay như vậy.”

Đàm Mặc tức giận giữ tay Lạc Khinh Vân, ngón cái và ngón trỏ nắm ngón tay Lạc Khinh Vân, vuốt về phía đầu ngón tay.

Chẳng biết tầng găng tay kim loại này cụ thể là làm từ chất liệu gì, thế mà mỏng đến tựa như một tầng tơ, Đàm Mặc có thể cảm giác được khớp xương của Lạc Khinh Vân, thậm chí khi ấn vào lòng bàn tay của y, còn mơ hồ có thể cảm nhận được vân tay của đối phương.

“Xác nhận xong chưa?” Lạc Khinh Vân nghiêng về phía Đàm Mặc một chút.

“Ừm, xác nhận xong rồi.” Đàm Mặc gật gật đầu, nghĩ thầm trò này ông nội anh đây cũng phải luyện rất lâu mới có thể miễn cưỡng làm được, anh mới xem một lần, học được thật sao?

Ai biết ngay cả tay áo Lạc Khinh Vân cũng xắn đến khuỷu tay, rõ ràng nói cho Đàm Mặc, kỹ thuật của tôi cao hơn cậu, không cần giấu trong tay áo.

Trong nháy mắt đó, tay Lạc Khinh Vân giơ lên, phất một cái bên tai Đàm Mặc, nói một tiếng: “Được rồi.”

“Cái gì được?” Đàm Mặc sờ lỗ tai của mình theo bản năng.

Ấy vậy mà từ phía sau lỗ tai của mình có một đầu đạn rơi xuống, ánh sáng trong phòng tiệc là màu ấm, quỹ tích rơi xuống của đầu đạn này lại hiện ra ánh sáng lạnh lẽo.

Đàm Mặc bắt lấy nó theo tiềm thức.

“Tôi rất thích đạn. Đối với tôi mà nói, tất cả mọi lỗ đạn đều là nơi ánh sáng chiếu vào.” Lạc Khinh Vân nói.

Đàm Mặc cảm thấy một quyền của mình tựa như đánh vào bông, chẳng thú vị chút nào.

Trên đầu đạn kia có một vết khắc đặc thù nào đó, Đàm Mặc liếc mắt một cái đã nhận ra kia là đầu đạn kỷ niệm của lớp huấn luyện Inspector lần thứ nhất ở Tháp Xám, ai tốt nghiệp thuận lợi cũng có. Đến lần thứ ba, tỷ lệ tổn thất Inspector rất cao, người của hai đợt trước gần như chẳng còn lại ai. Đầu đạn này trở thành vật kỷ niệm để lại cho thế hệ sau.

Rất hiếm, mua cũng không mua được.

“Tôi dùng nó, đổi hoa của đội phó Đàm.”

“Quá quý giá, hay là……”

Đàm Mặc vừa muốn trả lại, đầu ngón tay Lạc Khinh Vân đã để trên ngón trỏ của Đàm Mặc, lực độ rất nhỏ làm cho nó uốn cong, Đàm Mặc chú ý tới găng tay màu đen của y, ngón trỏ giống như có dòng điện chạy qua, hắn rụt tay lại theo bản năng.

“Hoa tươi xứng với mỹ nhân.” Lạc Khinh Vân đứng dậy, cúi chào tạm biệt tất cả người ngồi cùng bàn, xoay người rời đi.

Giang Xuân Lôi còn vui vẻ mù quáng ở bên cạnh: “Oa! Đội tưởng Lạc tặng anh đầu đạn quý giá như vậy! Có vẻ như anh ta rất công nhận năng lực của anh á!”

Đàm Mặc liếc Giang Xuân Lôi một cái, “Có người tặng đầu đạn cho cậu, ý là một ngày nào đó muốn lấy mạng chó của cậu, cậu vui vẻ cái gì?”

“Đầu đạn này rất có giá trị mà.” Giang Xuân Lôi trả lời.

Đàm Mặc thở dài, vô cùng muốn đưa Giang Xuân Lôi về Tháp Xám, cho vào lò nấu lại.

“Vấn đề là làm sao đội trưởng Lạc làm được? Đầu đạn cứng như vậy mà giấu trong găng tay, Đàm Mặc chắc chắn sẽ phát hiện. Nhưng nếu anh ta giấu trong tay áo…… Anh ta cũng xắn tay áo lên rồi!” Thường Hằng nghĩ trăm lần vẫn không ra.

Giang Xuân Lôi cũng sờ sờ gáy: “Đúng vậy, làm sao anh ta làm được?”

Đàm Mặc híp mắt, tất cả ma thuật đều là mánh khóe lừa gạt, Lạc Khinh Vân lừa bọn họ bằng cách nào?

Tiệc buffet kết thúc lúc hơn chín giờ.

Lạc Khinh Vân phong độ nhẹ nhàng tạm biệt nhân sĩ quan trọng của các bộ phận, quay người lại liền thấy Đàm Mặc khoanh tay dựa vào tường đánh giá mình.

“Đội phó Đàm.” Lạc Khinh Vân cười khẽ nhìn về phía hắn.

Đàm Mặc lại cảm thấy nụ cười này nhìn thế nào cũng không vừa mắt, thiếu cảm giác chân thật nào đó.

“Tôi biết anh đã biến ra đầu đạn như thế nào.” Đàm Mặc nói.

Lạc Khinh Vân dừng một chút, “Cậu rất thông minh, đương nhiên có thể nghĩ ra được.”

“Khi tôi vừa hoàn thành trò ảo thuật của mình, lúc mọi người đang nhìn vào bông hoa giấy trên ngực anh, anh đã lặng lẽ đặt đầu đạn sau tai tôi.”

“Đúng vậy.” Lạc Khinh Vân gật đầu, lại hỏi tiếp, “Đội phó Đàm có thích trò ảo thuật nhỏ này của tôi không?”

“Cũng tạm được.”

Đàm Mặc vừa xoay người, lại nghe thấy Lạc Khinh Vân nói, “Tôi có thể xin số liên lạc của đội phó Đàm không?”

Đàm Mặc nghiêng mặt, nơi khóe miệng là một nụ cười xấu xa: “Không phải anh đã có nó rồi sao? Ngay trong hoa giấy.”

Một đóa không đủ, tôi còn có thể gấp rất nhiều đóa cho anh!

Ánh đèn phòng tiệc tối dần, khách khứa ai về nhà nấy ai tìm mẹ ai.

Đàm Mặc lại trở về căn hộ của Cao Chích nuôi cá.

Lạc Khinh Vân thì dựa vào sô pha nhà mình, từ trong túi lấy ra đóa hoa giấy màu trắng kia.

Y cởi găng tay, ngón tay vuốt v e dọc theo nếp gấp, tựa như còn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Đàm Mặc.

Tờ giấy ăn này rất sạch sẽ, đừng nói là số Ả Rập, đến một vết bẩn nhỏ xíu cũng chẳng có.

Lạc Khinh Vân ấn khóe mắt của mình, nở nụ cười, y vậy mà tin rằng Đàm Mặc có viết chữ trên khăn giấy thật, rõ ràng chính mình tận mắt nhìn thấy hắn gấp giấy ăn, cũng tận mắt xác nhận hắn không mang bút.

Xét về trình độ đùa giỡn, Đàm Mặc cao minh hơn y nhiều lắm.

“Đồ lừa đảo.”

Thời gian một đêm trôi qua, y vẫn chưa thể tìm ra cách để gấp hoa giấy lại như cũ.

______________

Đội hai không có đội trưởng, tạm thời sẽ không giao nhiệm vụ gì cho bọn họ, Đàm Mặc đi Tháp Xám báo danh như thường lệ, thuận tiện vào văn phòng Cao Chích, thay anh xử lý văn kiện.

Bởi vì lính quân y của đội ngồi chung máy bay vận tải với Cao Chích trong nhiệm vụ hộ tống giáo sư Triệu, lúc máy bay vận tải rơi nát, cậu ta cũng hy sinh, vì vậy Tháp Xám phái một lính quân y thực tập khác tới, Đàm Mặc nhìn thông tin của đối phương, lông mày giật giật.

“Sao vậy?” Ngô Vũ Thanh ngồi xuống bên cạnh Đàm Mặc, nhân tiện ném cho hắn một thanh chocolate.

Chocolate trượt một đoạn ngắn trên bàn, bị Đàm Mặc dùng ngón trỏ đè lại, “Tên của lính quân y thực tập này vậy mà lại là “Vương Tiểu Nhị”?”

“Vương Tiểu Nhị…. Cái tên này nghe hơi giống người qua đường một chút, nhưng chẳng phải cậu không thích mấy việc ghi chép này nhất sao, cái tên này không phải rất…”

Ngô Vũ Thanh còn chưa nói xong, Đàm Mặc đã dựa lưng vào ghế, gót chân giẫm lên mép ghế, ngẩng đầu quay một vòng, “Cậu không cảm thấy tên người trong đội chúng ta đều nghe giống vật hy sinh sao? Ví dụ như Giang Xuân Lôi? Thường Hằng? Còn có tên của cậu là Ngô Vũ Thanh? Lúc này lại có thêm một Vương Tiểu Nhị… Cậu có biết đội hai chúng ta sắp diễn tập đối kháng với đội một của Lạc Khinh Vân không?”

“Biết, nhưng chuyện này liên quan gì đến cái tên?”

“Cảm giác cả đoàn chúng ta sẽ bị diệt, trở thành một đội làm nền. Vương Tiểu Nhị… Đoán chừng là người đầu tiên bị lôi ra làm bia đỡ đạn.” Đàm Mặc nói.

Ngô Vũ Thanh chống cằm, búng trán Đàm Mặc một cái: “À… Nhưng tên của đội phó Đàm vừa nghe là đã thấy rất có khí thế của nhân vật chính mà.”

Đàm Mặc thở dài, thả hai chân xuống, nhận mệnh rời khỏi văn phòng của Cao Chích.

“Đi đâu vậy? “Ngô Vũ Thanh hỏi.

Đàm Mặc trả lời: “Đi sân huấn luyện xạ kích, tôi muốn nhìn thử kỹ năng xạ kích của Vương Tiểu Nhị mới tới kia như thế nào. Tóm lại cũng không thể vào thời điểm mang cậu ta đi làm nhiệm vụ, còn phải phái cậu bảo vệ cậu ta?”

“Bảo vệ cậu đã khiến lòng tôi lao lực quá độ rồi, tôi không mang nổi hai đứa nhỏ.” Ngô Vũ Thanh cười nói.

“Cút — tặng cậu cái tạp dề xong cậu nghĩ mình là bảo mẫu thật à?”

Trên đường đi, máy liên lạc của Đàm Mặc nhận được một tin nhắn lạ, lời nói khẩn thiết, cảm tình no đủ.

Hôm nay ánh nắng chói chang, Đàm Mặc đi tới dưới mái hiên, nhướng mày xem xong tin nhắn, sau đó vuốt mấy sợi tóc trên trán về phía sau.

“Chậc…… Tuyển một lính quân y thôi, mà sao phiền toái dữ vậy?”

Đàm Mặc đi tới sân huấn luyện xạ kích, gặp được vị lính quân y thực tập Vương Tiểu Nhị kia.

Đại khái là biết đội phó muốn kiểm tra khả năng bắn súng của cậu ta, Vương Tiểu Nhị võ trang đầy đủ, thay đồ tác chiến, đeo kính quang lọc, súng đeo bên hông, bộ dáng nghiêm chỉnh chờ đợi.

“Đội phó Đàm!” Vương Tiểu Nhị đi tới trước mặt Đàm Mặc, thẳng lưng, vẻ mặt nghiêm túc, thanh âm còn rất vang dội.

Các đội viên đang luyện tập xạ kích đều nhìn qua, nếu không phải cằm Vương Tiểu Nhị đang run nhè nhẹ, Đàm Mặc cũng chẳng biết là cậu ta đang căng thẳng.

“Tháo kính quang lọc.” Đàm Mặc học theo ngữ khí của Vương Tiểu Nhị, nói lớn tiếng.

Rất có lực uy hiếp, mấy người đang luyện xạ kích xung quanh nhưng cấp bậc thấp hơn Đàm Mặc đều không hẹn mà cùng tháo kính quang lọc xuống.

Đàm Mặc khoanh tay, nghiêng mặt: “Mấy anh em, không phải nói các cậu, tôi nói cậu ta.”

Những người khác lại tiếp tục bắn, Vương Tiểu Nhị hoảng loạn tháo kính quang lọc xuống, tóc vừa vặn bị kính quang lọc tuốt đến rối bời.

“Biết tại sao tôi bảo cậu tháo kính quang lọc không?” Đàm Mặc nghẹn cười trong lòng, bộ dáng kinh sợ này của Vương Tiểu Nhị làm cho Đàm Mặc nhớ tới lần đầu tiên mình báo danh với Cao Chích.

_____________

Tác giả có lời muốn nói:

Đàm Mặc: Chân tâm của bố không phải chỉ dùng một đầu đạn chạm trổ hoa văn là có thể mua chuộc!

Lạc Khinh Vân: Thêm tiền gửi tiết kiệm ở ngân hàng của tôi thì sao?

Đàm Mặc: Hạn mức không phải vô hạn thì đừng lãng phí thời gian của tôi.

Lạc Khinh Vân: Vì em, tôi có thể vô hạn.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.