Thanh Xuân Của Tôi Đó!

Chương 26: Tặng em chiếc ly, theo em suốt cuộc đời    



Bắc Kinh của những ngày giáp Tết không náo nhiệt như ngày thường, phố xá giờ đây thoáng đãng, rất yên tĩnh.

Tay của Tưởng Tiểu Mễ luôn được Quý Vân Phi nắm trong túi áo, không biết lòng bàn tay của ai đang đổ mồ hôi, có chút ẩm ướt. Quý Vân Phi nhìn đồng hồ trên điện thoại, đã hơn mười hai giờ trưa, họ đã đi dạo hơn hai tiếng, không biết đi đến gần khu quân đội từ lúc nào.

“Trưa nay muốn ăn gì?” Quý Vân Phi hỏi cô.

Tưởng Tiểu Mễ lắc đầu, “Mình không đói.” Cô chẳng muốn đi đâu hết, chỉ muốn nắm mãi tay cậu.

“Đi tiếp có mệt không?”

“Không mệt.”

Quý Vân Phi dừng lại, lấy bình giữ nhiệt từ túi áo khoác đưa cho cô, “Uống tí nước đi.” Sau đó, cậu quay người đối mặt với cô, giúp cô chắn gió.

Hai tay Tưởng Tiểu Mễ cầm bình giữ nhiệt màu hồng, nước trong bình còn đang bốc hơi, nên cô uống từ từ, “Cậu cố tình mua bình này cho mình hả?”

Quý Vân Phi thành thật đáp, “Ừ, bình này mẹ của mình đem từ nước ngoài về để xài, mà chưa kịp xài thì bị mình lén lấy đi rồi.”

Tưởng Tiểu Mễ, “…Cô chắc chắn biết cậu lấy đấy, về nhà thế nào cũng la cậu cho xem.” Nhưng cô lại thích chiếc bình này, “Mình giữ lại xài, chừng nào anh họ mình về nước, mình sẽ mua bù lại cho cô.”

Quý Vân Phi, “Không cần đâu, mình nói với ba rồi, ba nói sẽ mua tặng mẹ một cái ly vào ngày Valentine, mẹ thích ba tặng cho mẹ một cái ly.”

Rồi cậu còn trịnh trọng nói, “Ly không giống với mấy món quà khác, không thể tuỳ tiện tặng được.”

Tưởng Tiểu Mễ nhíu mày suy nghĩ, có chút bối rối, “Tặng ly có ý nghĩa gì đặc biệt sao?”

Quý Vân Phi úp úp mở mở đáp, “Mình cũng không rõ nữa, hình như là bên nhau trọn đời ấy nhỉ?”

Tưởng Tiểu Mễ cúi đầu uống nước, thầm cười trộm trong lòng. Cô với Quý Vân Phi hợp nhau thật, một người giả ngốc, một người giả khờ. Bình giữ nhiệt có thể tích 200ml, nhỏ nhỏ xinh xinh, cô uống một chút thì thôi, Quý Vân Phi đậy nắp rồi cất lại trong túi áo.

“Chúng ta tìm quán nào ăn cơm đi, không thể bỏ bữa.”

Tưởng Tiểu Mễ nghe lời cậu, “Vậy tìm quán nào nhỏ nhỏ, ăn đơn giản cũng được.”

“Không được.”

“Không sao đâu mà, đi mấy nhà hàng cao cấp càng nguy hiểm, dễ bị lộ hơn, họ hàng tớ đều sống ở Bắc Kinh, nhiều người trong số họ đang nghỉ lễ, lỡ gặp phải là tiêu đấy.”

Quý Vân Phi suy nghĩ, an toàn vẫn quan trọng hơn, cậu đành tìm quán ăn nhỏ có môi trường tốt trong khu phố, dò được địa chỉ trên định vị bản đồ, hai người thong thả đi.

Tưởng Tiểu Mễ rất tự giác đút tay vào túi áo của cậu, ấm áp không kể siết. Cô nhìn cậu, “Nè, cậu thấy chúng ta có tính là… yêu sớm không nhỉ?”

Quý Vân Phi, “Không tính, tớ nắm tay cậu vì chân cậu đi nhiều sẽ đau, cái này gọi là bạn bè giúp đỡ lẫn nhau.”

Tưởng Tiểu Mễ, “…” Rồi cô nở nụ cười, “Không biết xấu hổ.”

Quý Vân Phi cũng cười, thấy cô cười vui vẻ như một đứa trẻ, đột nhiên cậu rất muốn hôn lên trán cô một cái, nhưng lời dặn dò của ba văng vẳng bên tai: “Chỉ dừng lại ở nắm tay”. Thế nên, cậu gạt bỏ những suy nghĩ không nên có.

Quán ăn ngay khu dân cư, nên khá nhiều người đến đây ăn, hai người chọn bàn cạnh cửa sổ.

“Cư xá của chị Tô Dương nằm đối diện khu này.” Tưởng Tiểu Mễ chỉ cho Quý Vân Phi xem.

Quý Vân Phi tìm kiếm tên Tô Dương trong trí nhớ của mình, “Là con gái của chú tài xế nhà cậu phải không?”

Tưởng Tiểu Mễ gật đầu, “Phải, trước khi đến Thượng Hải, mình với chị ấy hay chơi cùng nhau, dù mấy năm nay không liên lạc, nhưng vừa gặp lại là thân nhau ngay, chị ấy thú vị lắm, rất thích chọc ghẹo người khác.”

Quý Vân Phi chợt nhớ đến một chuyện, vội đưa điện thoại cho cô, “Cậu cho mình số điện thoại với địa chỉ nhà của chị Tô Dương, để mình lưu lại.”

Tưởng Tiểu Mễ bất ngờ, “Chi vậy?”

Quý Vân Phi, “Cậu nói nếu như chuyển trường thì sẽ học chung với chị Tô Dương mà? Trường chị ấy nghiêm khắc, không cho mang điện thoại vào trường, lỡ sau này không liên lạc được với cậu thì mình nhờ chị Tô Dương, có gửi đồ ăn vặt cũng gửi tới nhà chị ấy, nhờ đưa cho cậu, nhà cậu thấy đồ ăn do chị ấy cho, sẽ không nghi ngờ.”

“Cách này nghe hay đấy, cũng an toàn nữa.” Tưởng Tiểu Mễ ghi lại thông tin liên lạc của Tô Dương, còn ghi địa chỉ một cách tỉ mỉ.

“Chiều này chúng ta làm gì?” Tưởng Tiểu Mễ ghi xong, trả lại di động cho cậu.

“Xem phim, cậu muốn coi phim nào?”

“Sao cũng được.”

Thấy món ăn chưa dọn lên, Quý Vân Phi tìm rạp phim gần đây, sau đó đặt vé. Tưởng Tiểu Mễ ngồi không cũng chán, bèn lau bàn sạch sẽ, rồi trườn người lên bàn nắm tay Quý Vân Phi chơi. Thỉnh thoảng Quý Vân Phi véo má cô, bị cô gỡ tay xuống.

Tuổi trẻ là thế, vui vẻ thoả thích.

Tuy nhiên, ngàn trốn vạn trốn, vẫn không tránh được người quen.

Trên đường đến rạp phim, Tưởng Tiểu Mễ gặp được anh họ Tưởng Bách Xuyên. Tưởng Bách Xuyên có việc đi ngang qua đây, chỉ nhìn từ đằng sau nhưng anh ta cũng nhận ra Tưởng Tiểu Mễ, em họ của anh ta giờ bây giờ gan tày trời, dám ngang nhiên nắm tay nhau trên đường.

“Tưởng Tiểu Mễ!”

Tưởng Bách Xuyên kéo cửa kính xe xuống, tấp xe vào lề.

Tưởng Tiểu Mễ chớp chớp mắt, đúng là chạy trời không khỏi nắng, đã đeo ba lô rồi che kín mít mà vẫn bị nhận ra.

Quý Vân Phi muốn quay đầu lại nhưng ráng nhịn, cậu hỏi cô, “Ai thế? Người nhà cậu hả?”

Tưởng Tiểu Mễ nhỏ giọng đáp, “Ừ, anh họ tớ.”

Quý Vân Phi vẫn nắm tay của cô, “Không sao, có chuyện gì mình chịu trách nhiệm, cậu đừng sợ.”

“Anh họ biết tớ yêu sớm, bị anh ấy phát hiện cũng không sao đâu.” Tưởng Tiểu Mễ không để cậu qua chỗ anh họ, cô tháo khẩu trang tình nhân xuống, “Cậu ở đây chờ mình, mình quay lại ngay.”

Tưởng Bách Xuyên thu lại ánh mắt từ người Quý Vân Phi, nhìn về phía Tưởng Tiểu Mễ: “Em mua tim gấu gan báo ở đâu thế?”

Tưởng Tiểu Mễ tí tửng đùa, “Thì anh cho em đó.” Cô cầm tay trái của Tưởng Bách Xuyên áp vào má của mình, “Em lạnh cóng rồi, anh che cho em chút đi.”

Tưởng Bách Xuyên im lặng nhìn cô em gái, “Mấy giác quan của em bị lệch pha rồi à?”

Tưởng Tiểu Mễ ngây người, “Dạ?”

Tưởng Bách Xuyên rút tay về, “Mặt em nóng, tay anh lạnh, em kêu che cái gì?!”

“…”

Cô chạm vào mặt của mình, thật sự rất nóng.

Tưởng Bách Xuyên quét mắt, “Không sợ bị chú thím Hai phát hiện?”

Tưởng Tiểu Mễ mỉm cười, “Ba mẹ em không có ở Bắc Kinh, công việc của họ xảy ra chút chuyện, nên không thể ở cạnh em, ngày mai họ mới về lại Bắc Kinh.”

“Định đi đâu?”

“Xem phim.”

“Sau đó?”

“Không có sau đó.”

Tưởng Bách Xuyên nhắc nhở, “Kiềm chế lại đi, đừng để vui quá hoá buồn.” Rồi dặn dò thêm, “Coi phim xong về nhà ngay, không được phép lang thang ở ngoài buổi tối, không an toàn có biết không?”

Tưởng Tiểu Mễ liên tục gật đầu, “Em biết em biết, em cũng không dám ở ngoài ban đêm.”

Tưởng Bách Xuyên nhìn chằm chằm vào cô em gái vài giây, “Tối nay chú thím Hai không về nhà sao?”

Tưởng Tiểu Mễ, “Vâng, từ lúc em về đây không có gặp ba mẹ, lúc nào cũng bận bịu.”

Tưởng Bách Xuyên biết rõ cô em của mình đang nghĩ gì, “Vậy cũng không được phép qua đêm ở ngoài! Để chú Hai biết được, chú có đánh gãy chân em, anh cũng mặc kệ.”

Tưởng Tiểu Mễ cam đoan, “Không có đâu! Có cho em cả lá gan, em cũng không dám.”

Tưởng Bách Xuyên không nhiều lời, anh lấy ví tiền ở ghế phụ, rút hết tiền có trong ví đưa cho Tưởng Tiểu Mễ, “Xài tiền này, không được phép xài tiền của cậu con trai kia, nghe rõ chưa?”

“Em nhớ rồi.” Tưởng Tiểu Mễ quay người, đưa ba lô đang đeo trên lưng về phía anh họ, “Anh nhét vào trong ba lô của em đi, ngăn nhỏ trong cùng đó.”

Cô chợt nhớ ra, “Anh, anh về hồi nào vậy? Sao anh nói không có thời gian về nước?”

Tưởng Bách Xuyên, “Sáng nay mới về, giải quyết vài thủ tục rồi tối nay bay về New York.”

“Hả? Đi gấp thế, em còn tưởng anh ở lại được mấy ngày, tiếc ghê.”

“Tiếc cái gì?”

“Em định giới thiệu bạn gái cho anh.”

“…Anh thấy em ăn no rững mỡ quá.” Tưởng Bách Xuyên nhét tiền xong kéo khoá ba lô lại, “Đi đi.”

“Anh, em thương anh nhất, lái xe cẩn thận nha.”

Xe dần khuất xa, Quý Vân Phi mới đi tới, “Anh họ đối xử tốt với cậu quá.”

“Đúng vậy, ngoại trừ ba, mọi người trong nhà rất tốt với mình, anh họ, em họ, rồi chú Tư, chú Năm, cậu cả, cậu Hai, cậu Ba, ai cũng thương mình hết.” Cô đưa tay nắm lấy tay cậu, “Đi thôi, trễ giờ chiếu phim mất.”

Hai người vừa đi vừa nói, Tưởng Tiểu Mễ hỏi cậu, “Cậu có chị em họ bên nội hay ngoại không?”

“Mình có đứa em họ bên nội, nó rất thương mình.”

“Có cơ hội chúng ta cùng nhau đi chơi.”

Quý Vân Phi cười, “Tớ nghĩ chắc nó không muốn chơi với cậu đâu.”

Tưởng Tiểu Mễ, “Sao thế? Em ấy không thích con gái thân với cậu hả?”

“Không phải, nó mới bốn tuổi à, còn đang học mẫu giáo.”

“…”

Tưởng Tiểu Mễ thấy mua hai vé xem phim thật phí tiền, rạp chỉ lác đác vài người đến xem, hai người ngồi ở dãy ghế trên cùng. Hai người nào biết phim đang nói gì, toàn lo trò chuyện, lâu lâu lại nắm tay.

Từ rạp phim đi ra, trời đã tối, đường phố cũng đã lên đèn.

“Để mình gọi xe đưa cậu về.” Quý Vân Phi toan gọi xe.

Đột nhiên, Tưởng Tiểu Mễ níu tay cậu, “Mình không muốn về.”

Quý Vân Phi, “Không được, về trễ không an toàn.”

Suy nghĩ một lúc, Tưởng Tiểu Mễ khép nép nói, “Tối nay ba mẹ tớ không về nhà, mà tớ cũng nói với dì giúp việc là tối nay ngủ lại khách sạn với Tằng Kha, vì bạn ấy sợ ngủ một mình.”

Sau khi nói xong, Tưởng Tiểu Mễ thấy không ổn, lập tức giải thích, “À, tớ không thể về khách sạn với cậu, hay chúng ta tìm chỗ nào đó ngồi, tâm sự thâu đêm? Mai cậu phải về rồi, không biết khi nào mới gặp lại.”

Quý Vân Phi cũng muốn ở bên cô, nhưng qua đêm ở ngoài rất nguy hiểm, “Chúng ta không thể đi quán bar hay quán ăn đêm được, mấy chỗ khác cũng không an toàn.”

Tưởng Tiểu Mễ đã có ý định từ sớm, “Chúng ta đến khu truyền dịch ở bệnh viện đi, ở đó ít người, lại ấm, còn có thể xem TV, rất tiện lợi, hơn nữa ở bệnh viện có bảo vệ, có bác sĩ, không ai quản chúng ta, là nơi an toàn và yên tĩnh nhất.”

Ngoại trừ chất lượng không khí hơi kém một chút, nhưng so với những nơi khác, đây là lựa chọn không tệ.

Quý Vân Phi, “…” Cậu cười hỏi, “Cậu nghĩ đến cả nơi này hả?”

Tưởng Tiểu Mễ xấu hổ, cúi đầu không lên tiếng, hai tay đút vào trong túi áo của cậu, chân giẫm lên chân cậu, “Không được cười.”

Quý Vân Phi muốn giang tay ôm cô vào lòng, cuối cùng đành nhịn xuống.

Nửa đêm về sáng, khu truyền dịch thưa thớt dần, TV cũng tắt, lâu lâu có tiếng chuông gọi y tá, mặt khác rất yên tĩnh.

Quý Vân Phi và Tưởng Tiểu Mễ ngồi ở góc khuất xem phim, coi suốt mấy tiếng, điện thoại hai người đều hết pin.

“Có mang theo sạc dự phòng không? Đưa mình sạc pin cho.” Quý Vân Phi hỏi cô.

Tưởng Tiểu Mễ lắc đầu, “Không có mang.” Đâu ngờ tối nay không về nhà ngủ.

“Vậy để sáng về khách sạn mình đang ở rồi sạc pin, ngủ một lát đi.”

Quý Vân Phi chỉnh lại ghế để cô nằm ngủ, còn đắp áo khoác cho cô.

Tưởng Tiểu Mễ ngáp một cái, gật đầu, “Cậu thì sao, không ngủ hả?”

“Tớ không buồn ngủ.” Cậu chỉ muốn ngắm cô ngủ.

Sáng hôm sau.

Tưởng Mộ Bình không gọi được cho Tưởng Tiểu Mễ, sáng nay ông gọi hai cuộc, đã 9:30 sáng nhưng vẫn không gọi được. Ông bèn gọi điện thoại bàn ở nhà, là dì giúp việc nghe máy, “Bí thư Tưởng.”

“Tiểu Mễ đâu rồi? Chưa thức sao? Kêu nó nghe điện thoại.”

Ông định hỏi con gái muốn học ban Xã Hội hay ban Tự Nhiên, vì sau khi chuyển trường, trọng tâm của ban Xã Hội và Tự Nhiên khác nhau.

Dì hoảng hốt, vậy là Tiểu Mễ đã nói dối, trưa qua Tiểu Mễ gửi tin nhắn cho dì nói buổi tối sẽ ngủ lại với Tằng kha, còn nói đã xin ba rồi. Dì đâu dám gọi xác nhận với bí thư Tưởng, lại thấy con bé ở với Tằng Kha nên cũng yên tâm.

Dì nói y chang lời được nghe, “Bí thư Tưởng, Tiểu Mễ đang ở cùng Tằng Kha.”

Bí thư Tưởng, “Được, tôi biết rồi.”

Thế là ông gọi cho Tằng Kha, cô nàng còn đang say giấc nồng, thấy điện thoại của chú Tưởng gọi tới liền nghi có chuyện chẳng lành, vội vàng ngồi dậy, hít sâu một hơi rồi mới nghe máy, “Chào chú Tưởng.”

“Ừ, hai đứa đi chơi vui không?”

“Dạ vui lắm, cám ơn chú Tưởng.”

“Tiểu Mễ ở cùng con sao?”

Tằng Kha nghĩ chú Tưởng đang hỏi dò, nên vội vàng che dấu cho Tưởng Tiểu Mễ, “Dạ, đúng ạ, tụi con định hôm nay đi Tử Cấm Thành chơi.”

“Ừ, con ráng ở chơi với nó vài ngày, ngày mai chú và cô sẽ về nhà, đến lúc con tới nhà chú ăn cơm.”

Tằng Kha lập tức đáp lại, “Dạ.”

Tưởng Mộ Bình nói tiếp, “Điện thoại Tiểu Mễ chắc hết pin rồi, nên chú không gọi được nó, con đưa điện thoại cho nó để chú hỏi chút chuyện.”

Tằng Kha, “…”

***Elvie: Thứ 3 sẽ post tiếp truyện!


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.