Vâng Thưa Nhị Gia - Chá Chá

Chương 5: Hỏi chuyện.



Edit: Mina

Dư An nằm bò trên giường nhặt sợi tóc.

Một sợi, hai sợi, ba sợi…

Tóc cũng chẳng phải sợi dây cột trên đầu, sờ một cái, chạm một cái, sao mà để ý hết được.

Rốt cuộc tại sao tính tình của Nhị gia lại xấu vậy chứ, lúc tóc mọc trên đầu không thấy hắn chê bai, vừa đổi vị trí khác lại không nhận người nhà nữa.

Mở to hai mắt soi kỹ đệm chăn, lật trong lật ngoài hai lần, lúc xốc lại mặt thêu lại phát hiện một sợi tóc đen tuyền dính ở góc chăn.

Sao vẫn còn!

Dư An muốn khóc.

Cánh tay mỏi nhừ, ỉu xìu ghé trên giường, gò má chôn trong chăn.

Vải lụa thật mềm thật trơn, hơn nữa còn hơi man mát.

Không thể tưởng tượng được có một ngày, một tiểu nha đầu như nàng cũng được đắp chăn lụa, như đang nằm mơ vậy.

Dư An cười ngây ngô vài tiếng, lại đột nhiên cười không nổi.

… Chưa nhặt sạch tóc trên giường.

Không nhặt sạch, Nhị gia sẽ tức giận. Nhị gia nổi giận, nói không chừng nàng lại phải trở về ngủ giường ván gỗ.

Dư An nhớ tới giường ván gỗ hè nóng đông lạnh, lập tức phấn chấn tinh thần.

Đúng lúc này, có người gõ cửa.

“Dư An có đó không, lão thái thái đang tìm ngươi đấy.”

Truyền lời là Điển Nhi, nha hoàn trong viện Tuân Quan Lan, ngày thường chuyên giặt giũ quần áo.

Dư An vội vàng xuống giường: “Tới ngay đây, làm phiền tỷ tỷ báo hộ.”

Chạy chậm tới nhà trước, đã có một bà tử đứng chờ sẵn ở ngoài, giục nàng tiến vào.

Dư An ngước đầu nhìn thoáng qua, quỳ xuống cúi lạy: “Thỉnh an lão thái thái, Nhị thái thái.”

Tuân lão thái thái tươi cười ra mặt: “Đứa bé ngoan, đứng dậy đi, đến trước mặt ta nói chuyện nào.”

Nghênh Hoan đứng một bên nghe thấy, cầm cái ghế con tới, làm mặt quỷ với Dư An, bảo nàng ngồi xuống.

Lão thái thái vỗ vỗ mu bàn tay của Dư An: “Ở trong phòng của Quan Lan đã quen chưa?”

Dư An đỏ mặt: “Ma ma và các tỷ muội khác đều rất tốt,” ngoại trừ Nhị gia, “Giống như ở bên này, tạ ơn lão thái thái quan tâm.”

“Ta nói sao lão thái thái đưa tiểu nha đầu này cho Quan Lan,” Nhị phu nhân vỗ tay cười nói, “Thì ra không chỉ xinh đẹp, nói năng cũng rất ngọt. Đều là tôn tử ruột, lão thái thái cũng chọn cho Thừa Vũ một nha đầu ngoan đi chứ.”

“Cái con khỉ này, ta còn tưởng trân bảo quý hiếm gì thì mới đáng mở miệng đòi hỏi,” lão thái thái cười mắng, “Tẩu tử của ngươi chọn nha hoàn cho Thừa Vũ đứa nào không thông minh lanh lợi, cứ ở chỗ ta là tốt à?”

“Tẩu tử là tẩu tử, lão thái thái là lão thái thái, lão nhân gia ngài đừng lừa ta,” Nhị phu nhân nhìn về phía Dư An, “Dư An ngươi nói nhỏ cho ta, trong phòng lão thái thái có nha đầu nào được như ngươi không. Lão thái thái không cho, hôm khác ta tới cuỗm về.”

Dư An nhìn ra Nhị phu nhân đang đùa vui lão thái thái, tiến đến bên người Nhị phu nhân nói: “Bẩm Nhị phu nhân, nha hoàn nào trong phòng lão thái thái cũng tốt hết.”

Nhị phu nhân ôi chao một tiếng: “Đều nói cha mẹ sinh con trời sinh tính, mỗi người một vẻ. Sao lão thái thái nuôi nha hoàn trong viện khéo thế, làm ta nhất thời khó cuỗm đi.”

Dứt lời, lão thái thái cười ngả cười nghiêng.

Nghênh Hoan cũng cười, xoa bóp lưng cho lão thái thái.

Lão thái thái cười một lát, từ từ dừng lại, “Cái con khỉ này quậy đủ trò, suýt nữa quên mất chuyện đứng đắn.”

Mọi người lại bật cười.

Lão thái thái nói với Dư An: “Ta già rồi, cũng có đôi khi thân đau thể mệt, không can thiệp được mọi sinh hoạt ăn uống hằng ngày của Quan Lan. Nương thằng bé quản lý gia đình, xử lý hết từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, bận tối mắt tối mũi. Ngươi phải thay chúng ta chăm sóc Quan Lan thật tốt, thiếu cái gì thì cứ nói với ta. Trong viện thằng bé có ai tâm tư không sạch sẽ, ham ăn lười làm, ngươi đừng sợ bị gây khó dễ, tới nói cho ta, ta lập tức gọi người mang đi ra ngoài sung quân.”

Ngày nào nàng cũng nói Nhị gia tính tình xấu xa, có được coi là tâm tư không sạch sẽ không?

Dư An run run, chột dạ đáp: “Vâng, lão thái thái.”

Cùng lắm thì về sau không nói thế nữa.

Lão thái thái hài lòng gật đầu, phân phó Nghênh Hoan: “Ngươi đi xem cháo tổ yến của ta, được rồi thì bưng lên cho Dư An, chưa được thì muộn một chút ngươi đưa qua bên đó.”

Nhị phu nhân vội nói: “Phần của ta được rồi, sai người đưa qua mới phải, lão thái thái để lại cho mình ăn đi.”

Lão thái thái nghe theo.

Dư An nói lời cảm tạ, thấy không còn việc gì, nhẹ nhàng lui ra ngoài.

Ra tới cửa, một bà tử già vẫy vẫy tay với nàng. Thì ra là Vương ma ma người dạy nàng việc giường chiếu.

Dư An đi theo bà ấy đến một góc.

Vương ma ma bóp bóp mặt nàng: “Ngươi tiểu nha đầu này thật đúng là tốt số, biết vì sao hôm nay lão thái thái vui vẻ như thế không?”

Dư An cảm thấy chính mình biết, nhưng ngượng ngùng nói.

Ánh mắt Vương ma ma đầy vẻ ái muội: “Sáng nay Nhị gia tới thỉnh an, bước đi khoan khoái, người sáng suốt đều nhìn ra được đêm qua làm chuyện tốt gì. Nhị gia yêu thích ngươi, ngày lành của ngươi đến rồi. Sau này có gì tốt, đừng quên ta cũng có công đấy.”

Nhắc tới chuyện đêm qua, Dư An thẹn thùng rồi lại hơi giận, “Ma ma, tại sao ngươi gạt ta?”

Vương ma ma bực bội: “Ta lừa ngươi bao giờ?”

“Ngươi nói lần đầu chỉ đau như kiến cắn, còn nói làm nũng thì sẽ không bị giày vò nhiều lần, rõ ràng đều không đúng mà.”

“Sao lại không đúng được chứ? Có một số người còn không cảm thấy đau nhức đâu, ai biết ngươi yếu ớt như vậy. Làm nũng là nữ nhân chúng ta giở trò, nam nhân mà chịu nổi thì đấy chẳng phải nam nhân.”

Vương ma ma đánh giá Dư An từ trên xuống dưới vài lần, nghi hoặc nói: “Ngươi nói cho ta nghe đêm qua ngươi làm nũng như thế nào nào.”

Dư An ấp úng kể lại một lần.

Vương ma ma vỗ đùi: “Mẹ ta ơi! Thời điểm đó eo của nam nhân là chỗ không được tùy tiện chạm vào nhất, ngươi lại cố tình đi cọ, không cắm hỏng ngươi mới là quỷ.”

Dư An muốn tìm cái lỗ chui vào.

Ma ma nói chuyện ngày càng lộ liễu. Lần trước lúc dạy nàng xem xuân cung đồ còn biết giữ ý một chút.

“Ngươi cũng đã trao cho Nhị gia thân mình rồi, đỏ mặt cái gì,” Vương ma ma chọc cái trán nàng, “Ngươi có nghe ta dạy ngươi làm nũng nữa không hả?”

“Nghe nghe.” Dư An che mặt.

“Ngươi đừng cọ loạn khắp người Nhị gia, cứ ôm bả vai hắn, khen hắn làm giỏi, thao ngươi rất thoải mái, cầu xin hắn tha cho ngươi. Nhớ kỹ chưa?”

Dư An nghe mà toàn thân nóng ran: “Ma ma, Nhị, Nhị gia là chủ tử, ta không dám ôm hắn.”

Vương ma ma tiếc hận nói: “Đã lên giường thì làm gì còn chủ tử, hắn chính là nam nhân của ngươi. Nam nhân của mình mà không dám ôm, tiền đồ đâu!”

Tạm biệt Vương ma ma, ánh mắt Dư An mơ màng đi trở về trong viện.

Bỗng nhiên cảm thấy Nhị gia cũng không quá đáng sợ.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.