Khương Thời Niệm không ngờ rằng lúc sinh thời mình lại có thể được xem video quay lại cảnh mình hôn môi ở góc nhìn của người thứ ba, quả thực là máu nóng dồn hết lên đầu, dù rằng không quay được cảnh ở gần nhưng cũng đã đủ kích thích.
Cô muốn bảo camera man xóa đi, miễn cho đến khi đó lên sóng bị người ta nhận ra, camera man lại ở bên cạnh phấn khởi bày tỏ mình hài lòng với cảnh quay này biết bao nhiêu, hôm qua vất vả quay bao nhiêu tiếng đồng hồ mà chỉ có cảnh quay này có thể gọi là hoàn hảo, có thể sử dụng làm đoạn video tuyên truyền ban đầu.
Khương Thời Niệm không đành lòng hy sinh thành quả làm việc của đối phương nên không nói được thành lời, chỉ muốn chờ đến khi đẩy cho bên hậu kỳ nhờ người làm mờ chỗ của cô một chút thì sẽ không khiến cho người khác chú ý.
Cô nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng khẽ nói: “… Làm phiền anh gửi riêng đoạn video này cho tôi.”
Cô không có ý gì khác, chỉ… Chỉ cảm thấy cảnh tượng rất đẹp thôi.
Sau khi Khương Thời Niệm bàn bạc chi tiết xong thì định trở về, nghĩ đến chắc là Thẩm Diên Phi đã giải quyết xong công việc từ xa của ngày hôm nay.
Cô vừa mới đỡ bàn đứng dậy muốn lấy cây gậy chống mang theo bên người, Đổng Hàm trùm đầu bằng khăn quàng cổ, vẻ mặt tiều tụy bước vào giống như ăn trộm, nhìn xung quanh mấy vòng xác định không có người khiến cô ta sợ xong mới bước đến chỗ Khương Thời Niệm.
Những người khác trong ekip làm chương trình biết cô ta muốn nói gì, thức thời tạm rời khỏi.
Khương Thời Niệm lẳng lặng nhìn Đổng Hàm, giống như lúc bị mắc kẹt ở trong núi, cô ta bất chấp mặt mũi mà khóc òa, nước mắt chảy ào ạt.
Cô ta chân thành nói: “Khương Thời Niệm, tôi sẽ không trốn tránh trách nhiệm, xảy ra chuyện ngoài ý muốn như thế, tôi thừa nhận nguyên nhân ban đầu là vì tôi có lòng dạ hẹp hòi, trước kia đối xử với cô như thế, sợ cô trả thù tôi nên mới để cho cái tên chó Triệu Lẫm kia có cơ hội làm chuyện ngu xuẩn.”
“Cuối cùng cô quay lại cứu mạng tôi, tôi còn ăn trái cây của cô, đời này coi như là tôi nợ cô, tôi xin lỗi về chuyện trước đó.” Cô ta không ngừng nghẹn ngào nói. “Nhưng mà tôi có thể xin cô nói giúp tôi mấy câu với tổng giám đốc Thẩm, xin đừng đuổi tận giết tuyệt tôi được không?”
Đổng Hàm không ngừng khóc, khí thế trước kia biến mất sạch sẽ, thẳng thắn bày tỏ: “Lần này tôi tới quả thật là vì không yên tâm nên muốn gặp mặt cô nhưng thật ra tôi càng cầu mong lỡ đâu mình có thể có được cơ hội giáp mặt cầu xin tổng giám đốc Thẩm một câu, xin anh ấy buông tha cho tôi. Trước kia tôi quá không biết tự lượng sức mình, vì muốn đi đường tắt nên mới tính toán đến trên đầu anh ấy, giờ hối hận cũng không kịp…”
Đổng Hàm nói rồi càng khóc thê thảm hơn, tuyệt vọng ngồi sụp xuống đất: “… Tiêu rồi, tôi còn không thuyết phục được chính mình nữa cơ mà. Tôi không chỉ đắc tội anh ấy mà tôi còn nói năng lỗ mãng với cô, còn suýt chút nữa hại cô không thể quay về được. Lần này tôi hết còn đường sống nữa rồi.”
Tinh thần cô ta uể oải, vẻ mặt xám xịt như tro tàn lầm bẩm, cửa phòng đột nhiên bị người nào đó kéo mở từ bên ngoài.
Cô ta híp mắt ngẩng đầu lên, nhìn thấy bóng dáng cao lớn rắn rỏi của người đàn ông ngược sáng bước vào. Trên cánh tay anh vắt một chiếc áo khoác ngoài, tung ra khoác lên vai Khương Thời Niệm, trực tiếp bế bổng cô lên tại chỗ, thuận tay xách theo cả cây gậy chống tạm thời của cô.
Đổng Hàm nhìn mà ngớ người, quên mất phải tránh đi. Cô ta ngồi quỳ trước mặt anh, theo bản năng giơ tay lên vén tóc, muốn cho trạng thái của mình ổn một chút.
Nhưng từ đầu đến cuối Thẩm Diên Phi vốn không nhìn cô ta, ánh mắt trước sau vẫn tập trung trên người Khương Thời Niệm, cho đến khi ôm cô ra ngoài cũng giống như vốn không hề phát hiện trong phòng còn có một người khác.
Thẩm Diên Phi ôm Khương Thời Niệm lên xe đi bệnh viện ở Tây Song Bản Nạp tái khám thay thuốc. Bác sĩ tỏ vẻ vết thương đã khôi phục khá tốt, giờ đổi thuốc thêm một lần nữa là chân có thể khôi phục hoạt động như thường.
“Tuy nhiên,” bác sĩ nhấn mạnh. “khi đó người bệnh bị hạ nhiệt độ nghiêm trọng, giờ trông có vẻ không sao nhưng tổn thương bên trong chắc chắn sẽ không khỏi hẳn hoàn toàn dễ dàng thế được.”
Ông ấy thản nhiên nói tiếp: “Nhất là khi chính bản thân người bệnh cũng không khỏe mạnh cho lắm, cần phải nghiêm túc điều dưỡng hơn, ngoại trừ những liệu pháp y học bắt buộc ra, cá nhân tôi kiến nghị nên ngâm nước ấm nhiều, nếu như tắm suối nước nóng thì hiệu quả sẽ càng rõ ràng hơn.”
Khương Thời Niệm không để việc này trong lòng, nghĩ rằng bất kể là ở Vân Nam hay Bắc Thành thì khoảng cách từ nhà đến suối nước nóng đều rất xa, không thực tế với cô, nhiều nhất là nếu có thời gian rảnh rổi thì ngâm nước ấm là được.
Cô bước ra khỏi phòng khám, chưa nhìn thấy Lâm Tiếu, hỏi bác sĩ mới biết mấy ngày nay cô ấy bị phái ra ngoài đi học chưa về, tạm thời không gặp được.
Cô cũng không cưỡng ép, dù sao cũng đã có cách liên lạc mới, lúc nào cũng có thể đoàn tụ được.
Chờ sau khi dùng cơm trưa ở Tây Song Bản Nạp rồi, Khương Thời Niệm vốn cho rằng phải quay lại trong thị trấn, không ngờ rằng Thẩm Diên Phi lại chạy xe đến chỗ khu ngắm cảnh ở ven đường, là một khu rừng mưa nhiệt đới mới khai phá không lâu, trước mắt các du khách biết đến nơi này rất ít, vẫn không tính là đứng đầu nhưng phong cảnh tuyệt đẹp, cơ sở hạ tầng cũng là mới nhất, không ồn ào.
Trước kia Khương Thời Niệm thích nhất là những nơi như thế nhưng vẫn luôn không có cơ hội được nhìn chính mắt nhìn thấy, hơn nữa cô còn gặp sự cố, gần như bị ám ảnh với đồi núi rừng rậm.
Giờ bị anh ôm lên cáp treo, những cảm giác không an toàn đó bất tri bất giác tan đi, không cần phải đi nhiều, cô chỉ cảm thấy tầm mắt bị cảnh sắc hấp dẫn, chờ cho đến khi ngẩng đầu lên muốn nói chuyện với Thẩm Diên Phi, đối diện với đôi mắt đen rũ xuống của anh, cô lại chợt nhận ra cũng không bằng anh.
Khung cảnh xa xôi rộng lớn mà tầm mắt có thể nhìn thấy dường như cũng không đáng chú ý bằng anh.
Đoạn đường đi cáp treo rất dài, có thể xem hết cảnh rừng mưa. Trước khi lên đây Thẩm Diên Phi thật đúng là giống như các du khách bình thường khác mua đủ loại thức ăn vặt cho cô, thi thoảng đút cho cô vài miếng. Ánh mắt anh vẫn luôn không dời đi, bất kể cô nhìn đi đâu, ánh mắt anh vẫn đều chỉ đang nhìn cô.
Khương Thời Niệm bị nhét một quả dại nhỏ là đặc sản địa phương vào miệng, lúc cắn mới biết nó có hạt. Cô ăn hết thịt quả ngọt lành, đẩy hạt xuống dưới lưỡi, định đi tìm khăn giấy nhả ra.
Không chờ cô nhúc nhích, một bàn tay có những đốt ngón tay thanh thoát nhã nhặn duỗi đến, lòng bàn tay mở ra đặt ở bên môi cô. Người đàn ông cười nhạt, nói: “Nhả ở đây.”
Khương Thời Niệm sửng sốt, từ chối theo bản năng, thậm chí cảm thấy mình đang khinh nhờn anh.
Ánh mắt Thẩm Diên Phi bao trùm lấy cô, động tác không thay đổi, giọng nói trầm thấp giống như đang dụ dỗ: “Nhanh lên.”
Tay Khương Thời Niệm vịn ghế tựa trên cáp treo không nhịn được mà đè chặt xuống, giữa môi chậm rãi xuất hiện một hạt quả nhỏ bé tẹo, bị đầu ngón tay anh nhẹ nhàng kích thích, rơi vào lòng bàn tay anh.
Sau đó, một cái hôn sâu của anh bao phủ đến, bên ngoài buồng xe cáp treo trong suốt là rừng mưa um tùm, sắc xanh cuồn cuộn, thỉnh thoảng có tiếng thú hoang gầm rú, rất giống như buổi tối tứ cố vô thân kia nhưng Khương Thời Niệm lại bị nụ hôn này bao trùm hoàn toàn, chỉ còn lại tiếng tim đập không ngừng phóng đại đang chấn động vang rền trong lồng ngực cô.
Chờ cho đến khi quay lại trong thị trấn thì ban ngày đã qua, hoàng hôn buông xuống.
Mỗi khi đến sắc trời này, khi cùng Thẩm Diên Phi quay về lại căn nhà nhỏ mà hai người ở tạm đều là sự khiêu chiến khác thường đối với Khương Thời Niệm. Cô âm thầm hít thật sâu một hơi, lòng bàn tay bị bấm ra một mảng vệt đỏ hình cung.
Nhân lúc Thẩm Diên Phi xoay người khóa cửa, Khương Thời Niệm khô cằn nói: “Em thấy trong phòng tắm có bồn tắm, em phải nghe lời bác sĩ… Ngâm người. Nếu như anh còn việc phải làm thì cứ làm đi, không cần phải chờ em.”
Từ lúc dọn vào cô đã chú ý đến nó rồi, chỉ là mấy ngày nay đều tắm vòi sen, vẫn chưa thử lần nào.
Thẩm Diên Phi cười như không cười “Ừm” một tiếng: “Vậy nên giờ em bảo anh đi làm còn em thì đi tắm à?”
Khương Thời Niệm xấu hổ và giận dữ đến nỗi thiếu ôxy. Cô đã quên mất chân mình vẫn còn bất tiện! Lúc còn ở dưới lầu đã vội vàng đứng đắn nói mấy lời này thật đúng là quá sớm, gậy chống vẫn còn nằm trong tay ông chủ Thẩm, đáng lẽ ra cô nên chờ đến khi đến cửa phòng tắm thì mới mở miệng!
Đối diện với đôi mắt đào hoa hơi xếch lên của cô, Thẩm Diên Phi thả lỏng sống lưng, nhàn tản tựa vào cửa phòng, thong thả ung dung hỏi cô: “Giải quyết thế nào đây?”
Khương Thời Niệm mím môi, mấy giây sau, hàng mi rậm mới giật giật, duỗi tay về phía anh, lại lần nữa đột phá giới hạn của bản thân, nhỏ giọng mở miệng: “… Ôm.”
Màu mắt Thẩm Diên Phi tối đi, nhìn cô một lát mới đứng dậy bế cô lên, hoàn toàn giống như là đang giúp đỡ, từ tốn nhắc nhở: “Vừa rồi chưa nói chữ “muốn” nên bây giờ không tính trong mười lần “muốn” kia, nhớ chưa?”
Khương Thời Niệm nhắm mắt. Đây là nhà tư bản vĩ đại đứng ở trên đỉnh kim tự tháp của Bắc Thành, kẻ am hiểu sâu sắc cái gọi là bày mưu lập kế, không chừa lại bất kỳ lỗ hổng nào cho cô chui.
Thẩm Diên Phi đưa cô vào phòng tắm, chỉnh xong độ ấm của nước rồi mới bắt đầu xả nước, sau đó mới đứng dậy đi ra ngoài, không tiến thêm một bước mà bắt ép cô.
Cô đóng cửa lại, xoay người muốn mở chiếc tui mà mình mang vào đây, lục lọi tìm kiếm, tìm ra được chiếc túi nhỏ giấu ở nơi bí mật nhất trong túi.
Sáng nay Tần Chi cố ý đến đây, thần thần bí bí lén đưa nó cho cô, nói rằng nếu muốn chiến thắng được tay lão làng như ông chủ Thẩm đây thì phải cần dùng đến vũ khí sắc bén, không thể cứ đoan trang như thế được. Cô ấy đưa cho cô cái này, bảo rằng tuyệt đối có thể thay đổi hoàn toàn phong cách của cô, giúp cô giải quyết được không ít việc.
Khương Thời Niệm không có cơ hội mở ra xem nên không biết trong đó có gì, nhân lúc này mới cực kỳ cẩn thận mở niêm phong ra, phát hiện bên trong chỉ là một đống vải lụa trắng cực nhẹ, cùng lắm là chỉ nặng ngang khăn lụa thôi, chờ đến khi bung ra hết mới biết đây là một chiếc váy ngắn hai dây.
Khương Thời Niệm đỡ trán, thầm oán Tần Chi không đáng tin cậy, nghĩ rồi lại nghĩ đến độ nghi ngờ mỗi ngày Tần Chi và bạn trai nhỏ của cô ấy chơi đủ trò đa dạng, cặp vợ chồng hợp pháp như cô vẫn còn đang giãy giụa mãi.
Cô bình ổn nhịp thở, cắn cắn môi, liếc nhìn cánh cửa đã đóng kín, tin rằng Thẩm Diên Phi sẽ không đột nhiên bước vào, sau đó mặc thử chiếc váy ngắn đó vào, đứng ở trước gương.
Khương Thời Niệm nhìn nhìn rồi dời tầm mắt đi, xõa tóc xuống che khuất vành tai nóng bỏng. Cô kéo khăn tắm lớn qua khoác trên người mình, nghĩ chờ ngâm người xong rồi lại cân nhắc xem có muốn thật sự mặc nó ra ngoài không.
Thấy lượng nước trong bồn cũng đã đủ, cô đỡ tường đi qua, lúc đang thử độ ấm của nước bằng mũi chân, có một thứ gì đó chợt lóe lên trong khóe mắt cô.
Khương Thời Niệm sửng sốt, đột nhiên quay đầu lại, yết hầu giống như bị ai đó bóp chặt.
Một con nhện màu tro đen có hoa văn to khoảng bằng một bàn tay không biết là chui từ đâu ra, bò tới gần bồn tắm bằng tốc độ nhanh đến kinh người, còn muốn đến gần cô.
Cả người Khương Thời Niệm đột nhiên rét run, bàn chân bị thương dính nước không đứng vững, người đã ngã nhào vào trong bồn tắm. Tiếng nước vang lên, giọng cô biến điệu, kêu lên theo bản năng: “Ông xã!”
Âm cuối của cô còn chưa dứt, cửa phòng tắm đóng chặt đột nhiên bị đẩy mạnh ra, Thẩm Diên Phi bước nhanh vào, liếc mắt nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Khương Thời Niệm và vật xâm lược dễ dàng xuất hiện trong khu vực dân cư nóng ẩm kia.
Anh tiện tay kéo một chiếc khăn lông ra ném cho Khương Thời Niệm, che mắt cô lại.
Bả vai Khương Thời Niệm cứng đờ, chờ cho đến khi khăn lông tự nhiên rơi xuống, cô vừa định túm lấy che lại thì liếc thấy con nhện đã không còn ở đó nữa, một góc cửa sổ thoáng mở ra rồi lại đóng chặt lại, nó đã bị Thẩm Diên Phi xử lý xong.
Cô sợ nhất là mấy con vừa lắm chân vừa to như thế, còn kinh hồn chưa định, chưa lấy lại được tinh thần thì Thẩm Diên Phi đã quay về cạnh bồn tắm, vớt cô từ trong nước ra đi khỏi phòng, quay về chiếc sô pha ở sảnh nhỏ bên ngoài để cô từ từ bình tĩnh lại.
Trước mắt Khương Thời Niệm vẫn là cảnh tượng khủng bố khi nãy, cả người run cầm cập, không tự giác ôm lấy anh, khép mắt lại thở dồn, muốn cho cảm giác hoảng hốt này mau chóng qua đi.
Chờ đến khi cô đã ổn định tâm thần và mở mắt ra lần nữa, trong lúc lông mi nửa khép nửa hở, cô đã cảm giác được Thẩm Diên Phi đột nhiên khựng lại.
Khương Thời Niệm hoảng hốt mất một giây.
Giờ cô đang ngồi trên đầu gối Thẩm Diên Phi, chiếc khăn tắm khoác trên người cô vì không hoàn toàn rơi vào trong nước nên hơn phân nửa vẫn còn khô.
Sau khi Thẩm Diên Phi dùng nó lau nước trên người cô xong thì lơ đãng để lộ chiếc váy ngắn ở bên trong.
Sau đó, chiếc váy nhỏ điên đảo quá khứ của cô đã triệt để bại lộ trước mặt anh.
Thẩm Diên Phi hơi nâng mi, ở nơi sâu trong đôi mắt dường như có thứ gì đang gợn sóng, khó lòng nắm bắt được.
Khương Thời Niệm còn muốn che chắn chính mình hoặc là che tầm mắt của Thẩm Diên Phi đi nhưng hiển nhiên đã phí công cả rồi. Cô chỉ có thể tin tưởng đây là ý trời, hít sâu một hơi, sợi dây thun nào đó chôn sâu trong đáy lòng không ngừng bị kéo căng ra thật dài, cuối cùng đứt đoạn.
Cô kiên quyết đón nhận ánh mắt của anh, chịu đựng cảm giác thấp thỏm không yên, hỏi: “… Như thế này có phải trông buồn cười lắm không?”
Trong ánh mắt Thẩm Diên Phi không hề có bất kỳ ý hài hước nào, trang trọng mà chậm rãi nhìn cô, cười nhạt đáp: “Vợ anh xinh đẹp thế này cơ mà.”
Khương Thời Niệm không cần nói thêm gì nữa. Anh đã hiểu ý rồi, trước kia bảo dừng rồi dừng hẳn, cô đã chịu đựng không lên tiếng, tất cả đều tập trung lại tại thời khắc này.
Thẩm Diên Phi cố ý tao nhã có độ, cực kỳ có kiên nhẫn.
Khương Thời Niệm si mê nhìn anh. Thẩm Diên Phi trước mặt đang giả vờ không hề cẩu thả, vẫn nghiêm chỉnh tự trọng, là gia chủ nhà họ Thẩm bình tĩnh thong dong.
Anh thoạt nhìn dường như không hề rối loạn chút nào, thậm chí còn để lộ ra vẻ khống chế bức người uy nghiêm, măng sét ở cổ tay cài chỉnh tề, đồng hồ lạnh lẽo, nhẫn cưới lóe tia sáng lạnh lẽo nhàn nhạt nhưng trên thực tế, sự tương phản như trời và đất của anh đều không lộ ra ở chỗ sáng.
Khương Thời Niệm dần dần hoảng hốt nhớ lại ngày hôm đó khi cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trượt chân ngã xuống núi sâu, trong đáy hang núi vốn có một con sông đã đông lại nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, con sông đó đã phá băng tuôn trào, ở nơi không có ai chứng kiến, đang lặng lẽ chảy về cùng một hướng.
Thẩm Diên Phi đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô, trong đáy mắt đen tối là mưa gió, dựa vào bên tai cô, thấp giọng nói một câu.
Cô hoàn toàn không còn chỗ nào để che giấu nữa.