Ôm được sự ấm áp.
“Mình thấy Thời Ý chưa ăn gì, khi nãy đi vệ sinh đi ngang qua, thuận tay mua một phần.” Cô áp chế sự khẩn trương, đối diện với đôi mắt mang theo ngạc nhiên của Thời Ý, nhẹ nhàng nói: “Cũng không biết gọi món nào thì được, nên mình gọi cơm cà ri lần trước cậu muốn ăn, được không?”
Trong lòng Thời Ý trào lên cảm giác rất kỳ quái, nhưng cô ấy không biết cảm giác đó là gì, đành phải dùng giọng điệu trước sau như một đáp lại: “Được chứ, cảm ơn cậu. Mình cũng vừa định lát nữa đi ra ngoài gọi.”
Doãn Phồn Lộ thuận tay đưa đĩa ăn cho Thời Ý phía đối diện, Thời Ý nhận lấy, lúc đó tim Phó Tư Điềm mới dám thả lỏng. Cô trở lại chỗ ngồi của mình, đứng yên không ngồi xuống, cầm đồ gắp trở mặt miếng thịt trên vỉ nướng, nói với Thời Ý: “Mình làm cho.”
Thời Ý “Ừ” một tiếng, gắp xiên hotdog vừa nướng xong, chấm vào nước sốt, đưa cho Phó Tư Điềm: “Nước sốt mới pha, thử xem.”
Lôi – thịt cừu xiên – Y Lâm vẫn đang chìm trong bi thương bị “cực hình” ban nãy, ai oán nói: “Cùng là con người nhưng hai số phận.”
Phó Tư Điềm nhận lấy, mặt hơi nóng, len lén nhìn Thời Ý, thả lỏng bản thân sau đó ném một câu cho Lôi Y Lâm: “Nhưng mà cậu đâu phải người.”
“Không phải cậu là thịt cừu xiên hả?” Giọng nói êm ái, nghe rất vô tội.
Mọi người hoàn toàn không ngờ Phó Tư Điềm thoạt nhìn vô hại từ đầu xuống chân, vậy mà biết chọc người khác, ngạc nhiên xong, lại cười như điên một trận. Khóe môi thời Ý cũng không khỏi cong lên, nhìn Phó Tư Điềm kỹ hơn.
Cười giỡn xong xuôi, Lôi Y Lâm ăn một xâu nấm nướng, khen ngợi Phó Tư Điềm: “Tư Điềm, cậu có năng khiếu nướng nấm đó, nướng ngon hơn Thời Ý!”
“Á nè nè, thấy ghê quá, thịt cừu xiên này không chỉ thành tinh mà còn bắt đầu chia rẽ nội bộ.” Chúc Mặc đùa.
“Xì!” Lôi Y Lâm bất mãn: “Mình nói thiệt bộ!”
Phó Tư Điềm cười: “Thật không? Nhưng mà mình học theo Thời Ý đó.”
“Thiệt! Mình không diễn tả được là khác chỗ nào, nhưng mà nói chung là không giống. Cậu ăn thử là biết.” Nói xong, Lôi Y Lâm có vẻ muốn gắp nấm nướng cho Phó Tư Điềm.
Phó Tư Điềm vội từ chối: “Không cần đâu, mình không ăn nổi, với cả mình cũng không ăn nấm.”
“Hửm? Tại sao?” Lôi Y Lâm dừng tay.
“Mình bị dị ứng nấm, ăn không được.” Phó Tư Điềm thuận miệng trả lời.
Mọi người ngạc nhiên, Thời Ý cũng dừng đũa.
“Nấm mà cũng dị ứng hả?” Một trong ba người ngồi ghép bàn hỏi. “Mình từng nghe dị ứng sữa, dị ứng hải sản, lần đầu tiên nghe dị ứng nấm đó.”
Thời Ý buông đũa, chăm chú nhìn Phó Tư Điềm: “Trước đây mình có quen một người bạn, cũng dị ứng với nấm.”
Phó Tư Điềm không ngẩng đầu, không nhìn thấy nét mặt của Thời Ý, cho rằng Thời Ý cũng chỉ tham gia tám chuyện mà thôi. Cô trở chân gà trên vỉ nướng, đáp lại rất tự nhiên: “Tuy là ít gặp nhưng vẫn là có. Mình còn từng gặp qua dị ứng lúa mì, dị ứng trứng gà nữa cơ.”
“Vậy thảm ghê ha, quá trời món không thể ăn…”, “Đúng rồi đó, bị dị ứng thảm lắm, mình có thằng em họ…” Mọi người mồm năm miệng mười trò chuyện, chủ đề càng nói càng xa, sục sôi ngất trời.
Thời Ý múc một muỗng canh cho vào miệng, lại càng lúc càng không ăn ra mùi vị gì.
Quá trùng hợp rồi, Phó Tư Điềm cũng bị dị ứng nấm. Một cái là trùng hợp, hai cái là trùng hợp, ba cái trùng hợp có còn tính là trùng hợp không?
Trong lòng Thời Ý đặt một dấu chấm hỏi to đùng.
Tiệc nướng diễn ra được một nửa, có bạn học ăn no ngồi không nổi, hỏi Thời Ý rằng họ có thể đi sang đồng cỏ chơi không, Thời Ý ngẫm nghĩ, nói với mọi người thời gian kế tiếp có thể tự do hoạt động ở đồng cỏ hoặc khu nướng, mọi người chú ý an toàn, trước 3 giờ tập trung trước cửa quán ăn là được.
Đám Lôi Y Lâm ăn uống no say xong cũng rủ rê cả bàn dời địa điểm hoạt động sang đồng cỏ. Trượt cỏ, bắn cung, trò nào nhìn cũng vui hết, ai ai cũng nóng lòng muốn chơi thử.
Phó Tư Điềm đi theo bọn họ đến chỗ cao trên đồng cỏ, không chịu đi xuống dưới, “Mình ở đây phơi nắng cho tiêu thức ăn, mình hơi đầy bụng.”
“Đi đi mà, đi đi mà, đi chung xuống dưới chơi.” Lôi Y Lâm sôi nổi.
Thời Ý thấy nét mặt Phó Tư Điềm có chút khó xử, đẩy Lôi Y Lâm đi về phía trước: “Cậu đi đi.” Cô ấy quay đầu nói với Phó Tư Điềm: “Vậy cậu ở trong đây nghỉ ngơi một lát, tụi mình ở ngay bên dưới.”
Phó Tư Điềm gật đầu, ngẫm nghĩ, nói thêm: “Cậu nhớ uống thuốc nha.”
Thời Ý sửng sốt một chút: “Được.”
Suốt dọc đường đi đến khu trượt cỏ mua vé, xếp hàng chờ tham gia, Thời Ý vẫn luôn nhớ đến lời dặn dò “nhớ uống thuốc” của Phó Tư Điềm.
Cô ấy có linh cảm, Phó Tư Điềm chính là Giang Tồn Hi. Không chỉ là ba lần trùng hợp kia, còn có cả ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, Phó Tư Điềm đã quá mức để ý mình và cả thái độ… quan tâm quá mức ở hiện tại. Nếu Phó Tư Điềm chính là Giang Tồn Hi, vậy mọi chuyện đều đã sáng tỏ rồi.
Mà nếu như Phó Tư Điềm là Giang Tồn Hi, vậy hành động của cậu ấy chứng minh cậu ấy hoàn toàn nhớ rõ mình, vậy vì sao không nói cho mình biết, cậu ấy là Giang Tồn Hi, hai đứa đã biết nhau từ nhỏ.
Thời Ý quay đầu nhìn về phía đồng cỏ xa xa, Phó Tư Điềm không còn ở chỗ cũ. Cô ấy chuyển tầm mắt, tìm kiếm bóng dáng Phó Tư Điềm khắp nơi, khó khăn lắm mới thấy được Phó Tư Điềm ở đối diện, trên một vùng đất phẳng kế bên đích đến của đường trượt cỏ.
Cô ngồi xổm, không biết cầm cái gì dụ dỗ mèo mun, giống như đang từ từ dẫn mèo mun đi ra khỏi khu vực này. Rất vụng về, cũng rất nghiêm túc…
Cổ họng Thời Ý động đậy, xoay người muốn đi ra ngoài.
Doãn Phồn Lộ đứng đằng sau giữ cô ấy lại: “Ơ? Đi đâu vậy Thời Ý, sắp tới phiên tụi mình rồi.”
Chúc Mặc và Lôi Y Lâm đã ngồi lên xe trượt cỏ, lượt kế tiếp chính là cô ấy và Doãn Phồn Lộ. “Mình đi xuống đây chút.” Tầm mắt Thời Ý dừng ở dối diện.
“Cậu trượt xuống không phải nhanh hơn à?” Doãn Phồn Lộ khó hiểu.
Thời Ý dừng lại: “…”
Cô ấy và Doãn Phồn Lộ đứng song song chờ đợi trước đường trượt, tầm mắt vẫn cố định trên người Phó Tư Điềm, nhịn không được hỏi Doãn Phồn Lộ: “Nếu một người thay tên đổi họ, không nhắc một chữ nào về quá khứ, thường thì bởi vì sao?”
Không biết Lôi Y Lâm trượt cỏ kiểu gì, người thì ngồi vững, nhưng mà giày thì bay véo ra ngoài. Doãn Phồn Lộ cười ngặt nghẽo, nghe thấy câu hỏi, tùy tiện trả lời Thời Ý: “Sao lại hỏi cái này? Đơn giản mà, là muốn làm lại từ đầu. Trong phim không phải toàn vậy sao.”
Thời Ý có chút đăm chiêu.
Nhân viên ở đó ra hiệu bọn họ có thể lên ngồi, Thời Ý ngồi xuống theo chỉ thị, nhân viên đẩy nhẹ, cô ấy liền lao nhanh từ trên cao xuống.
Gió gào thét bên tai, thổi đi hết cái khô nóng của buổi trưa chiều. Rối ren pha lẫn kích động trong lòng, trong đầu lại tỉnh táo hơn giữa sự căng thẳng.
Bỏ đi. Thời Ý nghĩ.
Chốc nữa xuống, không hỏi gì hết, qua đó xin cậu ấy ly nước ấm là được rồi.
Sau khi đi chơi về, Thời Ý chuyển tiền cơm cà ri cho Phó Tư Điềm. Phó Tư Điềm khách khí, Thời Ý kiên trì, Phó Tư Điềm đành nói: “Cậu quên rồi à, mình còn thiếu cậu một bữa cơm.” Lúc bấy giờ Thời Ý mới chịu bỏ cuộc.
Vì lẽ đó, Phó Tư Điềm cam tâm tình nguyện cạp đất ăn một tuần, cho đến trước khi tháng thi cử chính thức khai màn, cô lại nhận thêm một công việc bán thời gian trả lương trong ngày, mới đầy máu mà sống lại.
Tuần cuối tháng 12, học viện tung ra lịch thi cuối kỳ cho các khoa, toàn bộ học viện bước vào tuần ôn tập căng thẳng. Lớp thể dục đã xong, hoạt động đoàn thể cũng ngưng lại hết, mỗi tối cuối tuần, thư viện và phòng tự học đều không còn chỗ ngồi.
Ngày 31 tháng 12 là thứ ba, tết Nguyên Đán không được nghỉ bù, chỉ được nghỉ đúng ngày hôm đó, ngoại trừ một số ít người cúp học về nhà sớm trước một ngày, đại đa số mọi người đều lựa chọn không về. Nhưng dù sao cũng hiếm khi có được một đêm giao thừa, không còn bao nhiêu người tập trung học hành được nữa, mọi người hoặc ít hoặc nhiều đều đã sắp xếp hoạt động.
Ngày hôm đó Phó Tư Điềm vẫn đi đến thư viện ôn bài như thường lệ, chập tối cô đến phòng đun nước rót nước ăn bánh mì, đúng lúc gặp được một bạn học ở lớp 5 thường hay đến tìm Tống Sở Nguyên và Chu Na. Bạn học nhìn thấy cô, có chút ngạc nhiên, “Sao cậu chưa đi? Sở Nguyên với Na Na nghe điện thoại xong là phóng đi ngay rồi.”
Phó Tư Điềm không biết gì, “Các cậu ấy gấp cái gì?”
Bạn học nói: “Hình như mấy người khác trong ký túc xá các cậu đều qua hết rồi, bọn họ chuẩn bị gọi món.”
Phó Tư Điềm lờ mờ hiểu ra. Chắc là bọn họ ra ngoài ăn liên hoan giao thừa. Nước nóng róc rách chảy ra từ vòi nước, Phó Tư Điềm đang thất thần, bạn học nhắc nhở: “Đầy rồi.”
Phó Tư Điềm “ôi” một tiếng, lấy bình nước ra, xém chút nữa là phỏng. Cô cứng nhắc quay trở lại chỗ ngồi, mở điện thoại, trên màn hình, nhóm chat của phòng ký túc xá im ắng, ngoại trừ tin nhắn giao tài liệu của cô, đã lâu lắm rồi không có ai gửi tin nhắn vào trong nhóm nữa cả.
Hẳn là bọn họ có nhóm chat khác. Phó Tư Điềm hơi ủ rũ, có chút không biết phải làm sao. Ngoại trừ lúc đầu không bỏ phiếu cho Trình Giai Lạc ra, cô cũng không hiểu, cô còn làm chuyện gì khiến bọn họ không thích nữa.
Cả một đêm, cô đều không thể tập trung ôn bài nổi. Thừ người đến khi thư viện đóng cửa, cô quay về ký túc xá. Cửa ký túc xá quả nhiên khóa chặt, bên trong tối đen như mực, không một bóng người.
Phó Tư Điềm lấy ghế chặn cửa, giữ cửa cho bọn họ, một mình rửa mặt, tắm táp, tắt đèn, leo lên giường.
Cô ngủ không được, ôm thỏ bông, nhìn chăm chăm lên trần nhà, nghe tiếng đồng hồ chạy bên gối, từng giây từng giây tích tắc trôi qua. Ngắn ngủi, lại dài dằng dặc, không có điểm dừng. Giống hệt như đêm cuối cùng cô được ở bên cạnh mẹ trong nhà ngang. Mẹ không ngủ, cô ôm thỏ bông nép vào lòng mẹ, nhắm mắt giả bộ ngủ, tiếng kim đồng hồ chạy trên đầu giường vô cùng rõ nét trong đêm tối.
Từ xa truyền đến tiếng hoan hô của mọi người và tiếng pháo hoa. Phó Tư Điềm nghĩ, một năm mới lại đến rồi.
Lại thêm một tuổi mới rồi.
Nhưng mà ở đây chỉ còn thỏ bông. Sẽ chẳng còn ai trong ngày cả nước cùng vui này nói với cô, Lai Lai, sinh nhật của con đáng chúc mừng hơn cả năm mới. Vì con đã đến, mẹ mới không còn sợ hãi về tương lai.
Tiếng chuông 0 giờ vang lên, tại một giây mới của tuổi mới, mũi Phó Tư Điềm bỗng cay, nước mắt rơi đầy mặt.
Nhưng nếu như Lai Lai sợ hãi tương lai thì sao?
Điện thoại rung vài cái, Phó Tư Điềm không để ý. Cô dụi đầu vào lông thỏ bông, nằm một hồi, nén nước mắt, điện thoại lại rung lên. Cô hít hít mũi, mở điện thoại lên xem, là Trần Hi Trúc và bạn cùng bàn thời trung học, nam sinh ngồi bàn sau thời trung học, còn thêm một tin nhắn chúc mừng sinh nhật và chúc mừng năm mới không biết là ai gửi.
Phó Tư Điềm ngồi dậy, lau khô nước mắt, trả lời tin nhắn cám ơn từng người.
Ở mục thông báo, tin nhắn QQ thỉnh thoảng nhảy ra, Phó Tư Điềm bấm vào, là tin nhắn “Chúc mừng năm mới” hàng loạt trong nhóm chat lớp. Cô rời khỏi khung trò chuyện, đột nhiên phát hiện có tin nhắn mới của Thời Ý chưa đọc.
Tổng cộng ba tin, ở bên ngoài có thể xem được tin nhắn cuối cùng là “Năm mới vui vẻ”. Tâm trạng Phó Tư Điềm tốt hơn, bấm vào khung tin nhắn của Thời Ý, nhìn lịch sử tin nhắn, thì ra tin đầu tiên Thời Ý nhắn cho cô là: “Sinh nhật vui vẻ [bánh kem]”.
Thời gian gửi, là 0 giờ 0 phút.
Trái tim Phó Tư Điềm thoáng cái giống như bị cái gì đó bắn trúng, ngừng đập một nhịp, đột nhiên muốn nổ tung. Trên mi vẫn còn vươn chút ướŧ áŧ, khóe miệng lại vô thức cười tươi.
Thời Ý không phải người đầu tiên cũng không phải người duy nhất chúc mừng sinh nhật cô lúc 0 giờ. Nhưng việc Thời Ý nhớ sinh nhật cô, đặc biệt nhắn tin chúc sinh nhật lúc 0 giờ, đã đủ khiến cô vui vẻ.
“Cảm ơn cậu.” Cô trả lời Thời Ý.
Thời Ý gần như trả lời ngay lập tức: “Cậu có ở ký túc xá không? Hay là đi ra ngoài chơi rồi?”
Phó Tư Điềm nhắn lại: “Ở ký túc xá.”
Thời Ý nói: “Vậy cậu chờ mình chút, mình sang tìm cậu.”
???
Não Phó Tư Điềm ngưng hoạt động trong tích tắc, ngay sau đó giống như bị bỏng đuôi, lăn một phát xuống giường, tay chân luống cuống chạy vọt vào toilet rửa mặt. Nhưng mà vừa mới cầm khăn mặt, tiếng gõ cửa đã vang lên.
Phó Tư Điềm hoảng hốt, đành phải mở vòi nước, khép hai tay lại hứng nước, hất lên mặt, sau đó lấy tay áo ngủ lau bừa hai ba cái, đèn cũng không dám bật đi ra mở cửa.
Không biết có phải Thời Ý vừa từ bên ngoài về hay không, mặc áo len và áo bành tô dài, bộ dạng chỉnh tề. Đèn hành lang rất sáng, Phó Tư Điềm cầu mong Thời Ý đừng phát hiện ra hai mắt của cô đỏ.
Thời Ý hỏi: “Ký túc xá ngủ hết rồi à?”
Phó Tư Điềm nói: “Không có, bọn họ đi ra ngoài chơi cả rồi.”
Thời Ý trầm mặc một giây, không hỏi nhiều, bàn tay phía sau vươn ra, đưa đến một chiếc bánh kem nhỏ xinh xắn: “Sinh nhật vui vẻ.”
Cả người Phó Tư Điềm trong nháy mắt sáng lên, Thời Ý nói tiếp: “Mình là bí thư chi bộ đoàn, đại diện các bạn lớp công quản 6 gửi lời chúc mừng dành cho cậu.”
“Cảm ơn.” Phó Tư Điềm đưa tay tiếp nhận, lặng lẽ gục đầu. Là việc công à.
Không ngờ Thời Ý dừng một chút, tay còn lại cũng vươn ra từ phía sau. Một túi giấy trang nhã, cô ấy nói: “Còn đây là quà sinh nhật của mình dành riêng cho cậu.”
“Sinh nhật vui vẻ nhé.” Cô ấy lại chúc lần nữa: “Tuổi mới, vạn sự thắng ý.”
Phó Tư Điềm hoàn toàn ngây người. Cô cúi đầu nhìn túi giấy trên tay Thời Ý, cắn môi dưới, sợ rằng mình chỉ cần giương mắt lên, sự vui sướng tràn đầy sẽ bị phát hiện.
Thời Ý nhúc nhích tay, ra hiệu cho Phó Tư Điềm cầm lấy.
“Cảm ơn cậu.” Phó Tư Điềm cuối cùng cũng nhận, lộ rõ sự thẹn thùng.
Thời Ý cười: “Mình về nhé, cậu nghỉ ngơi sớm chút.”
Cô ấy xoay người định đi, Phó Tư Điềm đột nhiên gọi cô ấy lại: “Thời Ý.”
Thời Ý dừng lại: “Ơi?”
Phó Tư Điềm ôm chặt túi giấy, lấy hết dũng khí: “Hôm sinh nhật cậu, mình cũng có chuẩn bị quà cho cậu. Đợi mình chút được không?” Dứt lời, cô cũng không nhìn xem phản ứng của Thời Ý, nhanh chân chạy đến bên giường, leo lên giường, lấy len chọc từ trong tủ quần áo ra.
Cô thở hổn hển chạy đến trước mặt Thời Ý, mắt vẫn có chút đỏ, nhưng lấp lánh, “Là len chọc mình tự làm, không được đẹp lắm.” Thanh âm mềm mại.
Thời Ý kinh ngạc, không khách sáo nhận lấy, “Sao lúc đó không đưa cho mình?”
“Mình ngại.”
“Này thì có gì đâu mà ngại?” Thời Ý phiền muộn. Lại là vấn đề này.
Phó Tư Điềm mím môi, không trả lời.
Thời Ý phảng phất cảm giác được bản thân mình lại nhìn thấy cô bé xinh xắn luôn im lặng không nói chuyện, lúc nào cũng nép trong góc lớp năm đó. “Tư Điềm, mạnh dạn lên. Muốn làm gì, muốn nói gì, hãy cứ làm như mình mong muốn, lúc nào cũng lo trước lo sau, mệt lắm.”
Hiếm khi cô ấy nói nhiều như vậy. Phó Tư Điềm cố gắng lấy hết can đảm: “Thời Ý, mình có thể làm bạn với cậu không?”
Lông mi của Thời Ý rung nhẹ, đáy mắt cô ấy trào lên ý cười như sóng nước.
“Hiện tại không phải đã là bạn rồi ư?”
Bóng đêm phía sau lưng và cơn gió nơi hành lang, đều rất lạnh. Nhưng Phó Tư Điềm đứng trong ánh mắt của Thời Ý, lại cảm thấy bản thân mình đã ôm được sự ấm áp.
———————————————–
Tác giả có lời muốn nói:
Thỏ con chút chít tặng quà được rồi ~
Thời Ý cổ vũ: Tư Điềm, tự tin lên.
Phó thỏ con chút chít xấu hổ: Vậy… mình có thể làm bạn tốt với cậu không?
Thời Ý: …
Nâng thỏ con chút chít lên: Hít xà tiếp đi.