Ý Tưởng Không An Phận - Xuyên Lan

Chương 140



Khương Thời Niệm túm lấy áo sơ mi của anh, thở dốc một cách rất nhẹ nhàng, bất tri bất giác mở miệng ra, làm cho anh say sưa, anh keo kiệt mà lại cho thêm một chút, lần này ngậm trong miệng của mình, mang theo nhiệt độ nóng rực, đút cho cô ăn.

Cô đã nếm được mùi vị mà mình thèm khát nhất trong ngày hôm nay, rướn lên mút lấy nó, không thể phân biệt được, thứ mà cô đang ăn lúc này là kem, hay là người đàn ông này nữa.

Thẩm Diên Phi ở bên tai cô, giữa cánh môi còn ngấm cảm giác mát lạnh, giọng điệu chậm rãi hỏi: “Có phải là mùi vị trong giấc mơ tối qua không? Miếng kem mà anh đút cho em, trong giấc mơ ấy có vị gì vậy?”

Khương Thời Niệm ngạc nhiên nhìn anh, anh mỉm cười và hôn lên má của cô: “Bé ngốc ạ, em nói mớ rồi, coi như là hôm nay em không muốn đi chăng nữa thì anh cũng sẽ cho em, thứ mà Tuệ Tuệ nhà ta muốn ăn, mặc kệ có được ăn hay không, anh đều sẽ tìm cách để làm cho em được thỏa mãn.”

“Còn thèm nữa không?” Anh trêu chọc hỏi: “Sô-cô-la hay là matcha?”

Dứt khoát cả hai đều đút cho ăn, những vị khác cũng đút cho cô nếm thử, mỗi lần đều chỉ đút một lượng nhỏ đến đáng thương, đã vậy hơn phân nửa lại đều nằm trên lưỡi của anh, chỉ để cho cô liếm chút hương vị, dính một ít cảm giác mát lạnh, tiếp theo đó là độ nóng dâng đầy.

Khương Thời Niệm giống như đi trên mây, đắm chìm trong kiểu bắt nạt một cách danh chính ngôn thuận này của ông chủ Thẩm, sau đó không thể nhớ được là mình đã nếm qua bao nhiêu khẩu vị, chỉ có hương vị của miệng lưỡi của anh là vẫn luôn luôn công khai xâm lược, cánh môi của cô vừa mát mẻ lại vừa nóng bỏng, bị anh mút đến sưng đỏ.

Đến cuối cùng, Khương Thời Niệm cũng chẳng ăn được bao nhiêu kem lạnh, Thẩm Diên Phi cứ vậy ăn tối với cô trong tư thế này, cô cảm thấy mỹ mãn, một chút tâm tư ảm đạm muốn quấy muốn nháo đã biến mất từ lâu, ăn được nhiều hơn trước kia rất nhiều.

Khi nhìn thấy anh vẫn muốn đút cho cô ăn thêm, Khương Thời Niệm giữ chặt tay của anh lại, nói: “Đủ rồi “

“Bữa trưa đều không ăn.” Ánh mắt sắc bén của Thẩm Diên Phi nhìn vào cô: “Đói đến hư người thì ai chịu đây?”

Khương Thời Niệm kiêu ngạo hỏi ngược lại: “Vậy ăn no đến hư người thì ai chịu đây!”

“Anh chịu.” Anh thẳng thừng thừa nhận: “Có được không?”

Khương Thời Niệm đành chịu, lại ngậm lấy cái thìa mà anh đưa tới, cong mắt và nói một cách không rõ: “… Nhiều nhất chỉ một miếng này thôi đấy nhé.”

Cô chịu ăn, Thẩm Diên Phi bèn nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái, giọng nói trầm thấp mà lạnh thấu xương, khen ngợi bên vành tai đã ửng đỏ của cô một cách không biết chán: “Sao bé cưng lại tốt như vậy.”

Khương Thời Niệm không cho rằng ăn cơm thì tốt chỗ nào, nhưng lại sắp không thể chịu nổi anh câu dẫn như vậy nữa rồi.

Trên thực tế thì lượng cơm của cô vẫn luôn được khống chế rất hợp lý, kích cỡ của đứa bé cũng vừa phải, sẽ không tạo thành gánh nặng dư thừa cho cô, độ cong mà bụng cô nhô lên cũng không hề khoa truơng mà là vừa khéo, thích ứng với độ đàn hồi của làn da, vẫn trắng trẻo mịn màng, không có vết rạn.

Buổi tối, trước khi đi ngủ, như thường lệ, Thẩm Diên Phi bôi dầu dưỡng da cho cô, tay chân eo đùi đều mát-xa cẩn thận hết một lượt rồi, cuối cùng, đôi bàn tay với những khớp xương dài của anh đặt lên trên cái bụng căng tròn của cô, thủ pháp tinh chuẩn nhẹ nhàng xoa nắn, nói chuyện với tốc độ không nhanh không chậm và rất khẽ khàng.

Nói cho Tuệ Tuệ nghe, và cũng nói cho đứa bé trong bụng nghe nữa.

Khương Thời Niệm đã nghe rất nhiều đêm rồi, ấy vậy mà anh dường như vẫn còn vô số chuyện kể không hết.

Trái tim của cô mềm nhũn run rẩy, cô chăm chú nhìn ngắm đôi mắt đang rũ xuống của anh dưới ánh sáng ấm áp của đèn tường: “Câu chuyện đàn anh Thẩm yêu thầm Tuệ Tuệ còn có thể kể được trong bao lâu nữa?”

Thẩm Diên Phi chọc ghẹo: “Ít nhất cũng phải đến khi sinh chăng? Dạy con từ trong thai rất quan trọng.”

“Em đều đã ghi âm lại hết rồi đấy.” Khương Thời Niệm híp mắt lại một cách láu lỉnh, bấm bấm chiếc điện thoại di động giấu dưới gối, anh từng câu từng chữ kể về những chuyện đã qua, có rất nhiều chi tiết đè nén trong khoảng thời gian xưa cũ ấy, cô không bỏ lỡ một điểm nào: “Đợi sau này con có thể nghe hiểu được rồi lại phát lại một lần nữa.”

Thẩm Diên Phi khom lưng cúi xuống hôn lên cái bụng mang nặng của cô, ngẩng đầu lên và nói: “Có nghe hiểu được hay không cũng không thành vấn đề, Tuệ Tuệ hiểu là được rồi, anh kể chuyện là để cho con làm quen với giọng nói của anh.”

Anh lau sạch dầu còn sót lại trên ngón tay của mình, ôm Khương Thời Niệm vào trong lòng, che lại đôi mắt thanh tú của cô: “Đợi đến khi chào đời, ngay cả khi có nhiều vú em đi chăng nữa thì cũng sẽ có lúc cần tới cha mẹ, để cho con quen thuộc với anh rồi sau này muốn khóc muốn nháo gì thì cũng tìm tới anh nhiều hơn.”

Anh chăm chú nhìn cô, vén tóc cô ra sau tai, luyến tiếc rũ mắt xuống và cầu nguyện: “Buông tha cho bà xã của anh.”

Khương Thời Niệm nhích người lên dính sát vào anh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhưng mà vợ của anh sẽ không bao giờ để cho anh phải một mình trong bất kỳ thời điểm nào.”

Khương Thời Niệm nói câu này một cách toàn tâm toàn ý, thật không ngờ tới rằng, không qua bao lâu sau, cô vậy mà lại nuốt lời với anh, chủ yếu là trước khi xảy ra chuyện cô cũng chưa từng xem xét đến việc Thẩm Diên Phi sẽ cố chấp đòi bồi thường.

Đứa bé được sinh ra vào giữa tháng, Khương Thời Niệm đã bắt đầu kỳ nghỉ từ sớm, đầu tháng mới qua được vài ngày thì Thẩm Diên Phi đã thu dọn xong đồ đạc của mình, đến phòng bệnh cùng với cô, để đề phòng bất kỳ bất ngờ không kịp lường trước nào xảy ra.

Tất cả các thông số kỹ thuật của bệnh viện tư nhân là cao nhất, môi trường và đội ngũ chăm sóc sức khỏe không thể nào tốt hơn được nữa, điều kiện sinh sản của bản thân Khương Thời Niệm cũng không tồi, vị trí của thai nhi và kích thước của đứa bé đều tương đối dễ dàng, nhưng anh vẫn không thể yên tâm được.

“Dù sao đi nữa thì việc ở bên em khi sinh đẻ này…” Chuyện gì Khương Thời Niệm cũng đáp ứng anh, riêng chỉ có chuyện này là không được, anh cố chấp, cô cũng cực kỳ kiên định: “Em không đồng ý, em không muốn để anh vào trong nhìn thấy những thứ đó, anh cứ ở bên ngoài đợi em, em đảm bảo là sẽ nhanh thôi, tất cả đều sẽ thuận lợi, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Thẩm Diên Phi mím mím cánh môi, lần đầu tiên không chịu nhượng bộ với cô, dùng sức nắm lấy tay của cô: “Tuệ Tuệ à, em đã từng nói rằng sẽ không để anh phải một mình, câu nói này không còn hiệu lực nữa ư?”

“Tình huống không giống nhau, chuyện này là trường hợp đặc thù, không tính.” Cô hiểu tâm tư của anh, cho dù có đau lòng hơn nữa thì cũng không thể buông lỏng được, nếu như để anh tận mắt chứng kiến hình ảnh đầy máu tanh và đau khổ ấy thì cả đời này anh sẽ phải chịu dằn vặt, sau này chỉ cần nhớ đến là sẽ trở thành hình phạt tàn khốc đối với anh: “Mặc kệ nói thế nào thì thái độ của em cũng sẽ không thay đổi đâu, anh không được phép vào trong bồi em.”

Khương Thời Niệm ngoắc chặt ngón tay đã phát lạnh của Thẩm Diên Phi, dựa lên người anh rồi hôn lên mắt anh: “Ông xã ơi, anh hãy tin tưởng em.”

“Anh tin tưởng em thế nào được đây?” Dây thần kinh của anh căng chặt, bộ dạng thương tích đầy mình đã quá lâu rồi chưa từng xuất hiện, cứ khăng khăng đi theo hướng cực đoan: “Những điều mà em đáp ứng với anh trước sau đều sẽ xảy ra biến đổi.” 

Khương Thời Niệm chua xót đến mềm nhũn người, đối mặt với loại phản ứng này của anh, trong lòng cô trướng đến phát đau, nhưng trên vấn đề nguyên tắc thì cô lại càng ngang bướng, bây giờ đúng thật là không còn nghĩ ra được cách nào khác nữa rồi, mắt thấy ngày dự sản càng ngày càng tới gần, việc mà chủ tịch Thẩm kiên trì muốn làm cũng không hy vọng gì bệnh viện có thể ngăn cản được.

Cô chỉ có thể dùng cách mà mình không nguyện ý nhất nhưng cũng hữu hiệu nhất ——

Đối xử lạnh nhạt với anh.

Khương Thời Niệm trải qua một giây mà cứ như là cả năm trời, vừa lạnh nhạt với anh, vừa gãi tim gãi phổi lén lút nhìn xem biểu cảm của anh, nhìn thấy ánh mắt của anh có chút vụn vỡ liền sợ rằng chính mình không thể giữ vững thái độ.

May thay người không thể chống đỡ được trước là Thẩm Diên Phi.

Đối mặt với cô, toàn thân anh đều là những điểm yếu, không có bất kỳ rào cản nào cả, cô điều khiển tất cả cảm xúc của anh, làm sao có thể chiếm thế thượng phong được kia chứ.

Giữa anh và cô, trước giờ đều là anh cúi đầu xưng thần, hoàn toàn không có cơ hội giành chiến thắng.

Khoảng thời gian Khương Thời Niệm đối xử lạnh nhạt với anh là vào buổi tối trước ngày dự sản, vào đêm đó, cô quay lưng lại với anh, ôm một góc gối chịu đựng không phát ra tiếng, anh toàn thân phát lạnh, quấn lấy cô từ phía sau, bảo vệ cái bụng, ôm cô thật chặt, không cho cô không gian để giãy dụa, trầm lặng hạ thấp giọng nói: “Anh sẽ không đi vào, Tuệ Tuệ, đừng đối xử với anh như vậy.”

Anh không chịu nổi.

Trong tai Khương Thời Niệm vang lên đùng một tiếng, bị câu nói này của anh kích thích tới chảy nước mắt.

Cô gian nan quay người lại, dựa vào hõm cổ của anh, trao đổi nhiệt độ với nhau, cô nắm chặt ngón tay anh, nghẹn ngào thở dài một tiếng: “Thẩm Diên Phi, có anh chờ đợi em, em sẽ sống yên bình cả đời, sống lâu trăm tuổi.”

Thẩm Diên Phi hôn lên bờ mi dài mềm mại của cô.

Trước giờ anh đều xem nhẹ tính mạng của mình, vì cô mà hi sinh tất cả mọi thứ, sẵn sàng để làm bất cứ điều gì, bất cứ thứ gì cũng có thể từ bỏ được, nhưng bây giờ, anh muốn phần còn lại của cuộc đời mình, được ở bên cô đến bạc đầu giai lão, cùng nhau trải qua từng khoảnh khắc, vĩnh viễn không chia lìa.

Khương Thời Niệm đã chuẩn bị sẵn sàng cho ngày sinh, kết quả là mất công lo lắng cả một ngày trời, hoàn toàn không có động tĩnh gì hết, chờ đợi cho đến sáng hôm sau, Thẩm Diên Phi muốn đi cùng cô đến bên cửa sổ để ngắm cảnh cho thoải mái tâm tình, cô vừa mới định xuống giường thì đã nắm chặt lấy tay của anh, sắc mặt trắng bệch, ngã trở về.

Hộ lý và y tá khẩn cấp chạy tới, gia đình hai bên đều ruột như lửa đốt mà đứng ở bên ngoài phòng bệnh, biết rằng người đàn ông trong đó coi Khương Thời Niệm là tất cả nên không cần thêm âm thanh vào trong đó để làm loạn thêm nữa.

Bác sĩ có kinh nghiệm phong phú nhẹ nhàng an ủi: “Là bắt đầu co rút tử cung rồi, cứ thư giãn đi, chúng tôi sẽ chuẩn bị thuốc tê ngay lập tức, rất nhanh sẽ xong thôi, đợi lát nữa y tá sẽ đưa ngài vào phòng sinh.”

Sự yên tĩnh ngắn ngủi trong khu điều trị tựa như yên bình trước cơn bão làm cho anh cảm thấy ngạt thở.

Cơn đau đầu tiên của Khương Thời Niệm vẫn còn chưa qua đi, cô nghiêng đầu hít thở một cách nặng nề, một tay nắm chặt lấy ga trải giường, đầu ngón tay ướt đẫm, bàn tay đang đan xen với Thẩm Diên Phi cố gắn thả lỏng hết mức có thể, thế nhưng khuôn mặt của cô vẫn là bị anh bưng lấy, quay trở lại và đối mặt với anh.

Ánh mắt của cô sáng ngời, nhìn vào Thẩm Diên Phi và mỉm cười, nâng tay lên chạm vào vết sẹo trên tai phải của anh, nhẹ giọng hỏi: “Lúc đó anh đã đau biết bao nhiêu? Không giảm đau, lại còn không có hy vọng sống, nhưng giờ đây trái tim của em đã được lấp đầy, anh còn không sợ thì em có gì phải sợ kia chứ?”

Khương Thời Niệm đối diện với đôi mắt tích ngày một đỏ lên của anh, ấm áp lướt qua hàng lông mi đen láy của anh, mỉm cười và nói: “Gia chủ của nhà họ Thẩm, làm sao có thể dễ dàng rơi lệ như vậy được.”

Ánh mặt trời buổi sáng chiếu xuyên qua thủy tinh, những cột ánh sáng vàng nhạt làm nổi bật lên những đám mây bụi hỗn loạn và trĩu nặng của thế giới, đánh vào người anh, trèo qua vai cổ của anh, làm mờ đi vẻ mặt của anh, giống như một lưỡi dao, kề sát vào mệnh mạch duy trì sự sống của anh.

Thẩm Diên Phi cúi đầu ôm lấy Khương Thời Niệm trên giường bệnh, bờ vai run rẩy, nhàn nhạt mỉm cười với cô, giọng nói khàn khàn nghẹn ngào, lúc liền lúc ngắt, không ổn định: “Không muốn làm gia chủ gì hết, anh chỉ làm ông xã của Tuệ Tuệ thôi.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.