Loạn Nhịp Vì Người

Chương 50



Cô ấy rất thích kiểu giống Phó Tư Điềm.

Phó Tư Điềm nhìn chăm chú vào tám chữ ngắn gọn này, nỗi lo lắng dần tan đi, lúm đồng tiền nở rộ.

Là cảm giác ngọt ngào khi được nâng niu bởi người mình thích.

Nhất định là vì Thời Ý nhìn thấy ảnh chụp màn hình nên mới cố ý đến đây. Nhưng gần đây cô ấy rõ ràng cũng rất bận, thỉnh thoảng về nhà còn muộn hơn cả cô. Liệu cô có thể cho rằng mình chiếm phân lượng quan trọng trong trái tim Thời Ý hay không?

“Chắc tầm 6 giờ có thể đi được rồi.” Sợ Thời Ý lái xe vội, cô cố tình nói muộn hơn nửa tiếng.

Thời Ý trả lời cô một cách ngắn gọn: “Ừ.”

Ánh mắt Phó Tư Điềm long lanh, thử thăm dò: “Hôm nay cậu tan tầm sớm à?”

Thời Ý lại là một chữ: “Ừ.”

“Đi vòng qua đây có mất công quá không?” Cô tiếp tục tìm chứng cứ.

Thời Ý trả lời: “Không mất công.”

Phó Tư Điềm cắn môi cười khẽ, tình cảm nồng nàn tràn ra từ đôi mắt. Thời Ý không vui thật rồi.

Sau thời gian dài ở chung cô phát hiện, chỉ khi nào Thời Ý không quen và không vui, cô ấy mới thêm dấu “.” nghiêm túc đặt ở cuối câu. Nhưng không biết sao, lúc này đây cô không còn luống cuống đối với việc Thời Ý thật sự tức giận như lúc ban đầu nữa, mà thay vào đó lại càng thêm mềm lòng hơn.

Thậm chí còn có chút vui vẻ thầm kín.

Năm giờ rưỡi, nữ sinh thực tập cùng đi trước. Năm giờ năm mươi phút, Phó Tư Điềm nhận được tin nhắn Thời Ý gửi: “Mình đến rồi, mình ở đối diện cổng công ty cậu, cậu xong việc cứ đi thẳng qua đây là được.”

Cô vội vàng dọn đồ đi xuống lầu, trong lúc chờ thang máy tình cờ gặp vài đồng nghiệp thường tăng ca cùng nhóm kiểm toán, thoạt nhìn có vẻ như họ chuẩn bị đi ăn cùng nhau. Nam đồng nghiệp kia cũng có mặt trong số đó, nhìn thấy Phó Tư Điềm bèn hỏi một cách tự nhiên: “Hôm nay Tiểu Phó tan ca muộn thế?”

Phó Tư Điềm trả lời: “Hôm nay bạn em đến đón, nên em ở lại chờ thêm.”

Nam đồng nghiệp cười như không cười nhìn cô, không nói tiếng nào.

Vào thang máy, Phó Tư Điềm đứng vào một góc cách xa nam đồng nghiệp nhất. Vừa ra khỏi cổng công ty, từ xa cô đã nhìn thấy chiếc Audi trắng đậu bên đường đối diện, cô nở nụ cười, xoay qua chào các đồng nghiệp, vội vã đi trước bọn họ một bước, lon ton băng qua đường.

Khi xoay người đứng bên cạnh xe, cách nửa con đường, Phó Tư Điềm chú ý thấy nam đồng nghiệp kia cứ nhìn mình chằm chằm.

Phó Tư Điềm cau mày nhìn thẳng vào anh ta, mở cửa xe, yên tâm ngồi vào.

Thời Ý cũng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, môi mỏng mím chặt, vẻ lạnh lùng hiện rõ trên sườn mặt.

Phó Tư Điềm đang do dự không biết nên mở lời như thế nào, Thời Ý cũng không nhìn cô mà phun ra ba chữ: “Dây an toàn.”

Phó Tư Điềm vội cài dây, Thời Ý không nói tiếng nào khởi động xe.

Mặt trời vẫn chưa lặn hoàn toàn, nhiệt độ còn sót lại vẫn đang nung nóng khắp nơi, Phó Tư Điềm đổ mồ hôi do chạy, ngồi vào trong xe liền rùng mình vì lạnh. Nhìn trên màn hình, là nhiệt độ thích hợp nhất.

Có thể chỉ là hiệu ứng tâm lý mà thôi. Phó Tư Điềm thi thoảng lại trộm nhìn gương mặt lạnh lùng của Thời Ý, bồn chồn dần dần chiếm giữ nội tâm. Thật sự thì gặp mặt vẫn khác xa hoàn toàn so với tưởng tượng.

“Thời Ý… Hi Trúc có nói với mình chuyện hồi chiều rồi.” Cô thẳng thắng thú nhận.

Thời Ý thờ ơ “Ừ”.

Phó Tư Điềm cắn môi, nhẹ giọng hỏi: “Có phải cậu đang giận không?”

Thời Ý đánh tay lái quay đầu xe, im lặng đến nỗi Phó Tư Điềm cho rằng cô ấy sắp sửa không thèm để ý mình nữa, thì trong không khí lại vang lên một tiếng “Ừ.”
Dây cung đang căng chặt trong lòng Phó Tư Điềm nới lỏng hơn được chút. Mỗi lần tức giận Thời Ý đều sẽ trở nên cực kỳ lạnh nhạt, nhưng chỉ cần cô ấy vẫn còn chịu nói chuyện thì có nghĩa là cô ấy đang cho bạn cơ hội để giải thích.

Cô nhẹ giọng hỏi Thời Ý: “Có phải cậu giận vì mình không nói cho cậu biết không?”

Đúng, nhưng chưa đủ.

Thời Ý cũng không biết chính xác mình đang tức giận vì điều gì. Là giận Phó Tư Điềm không bảo vệ tốt bản thân, hay là giận cô vì không đủ tin tưởng mình, rõ ràng ở chung với nhau, lại nói với Trần Hi Trúc chứ không chịu nói tiếng nào với mình. Hoặc cũng có thể là tự giận chính mình, rõ ràng người ta đâu có muốn nói cho cô ấy biết, cô ấy còn bày đặt đi xum xoe.

Rõ ràng cô ấy không phải là người thích xen vào việc của người khác như thế.
Giận nhất là, cô ấy còn không thể nào cứng rắn lạnh nhạt hoàn toàn với Phó Tư Điềm được.

“Không phải.” Cô ấy lạnh lùng trả lời.

Phó Tư Điềm bối rối.

Thời Ý lại nói, “Mình cũng không muốn nói cho cậu biết.”

Quá bất ngờ, tim Phó Tư Điềm bỗng nhiên bị giọng điệu này chọc vào, mềm mại không chịu được.

“Thời Ý, không phải mình không muốn nói với cậu,” cô giải thích, “Mình… sợ cậu ghét mình.” Cô cúi thấp đầu, như thể rất xấu hổ.

“Sợ cậu nghĩ mình chỉ có chút việc cỏn con cũng không giải quyết được, lại càng sợ cậu nghĩ mình chứng nào tật nấy, không biết nói ‘không’, không biết từ chối người khác mới rước phải phiền toái như vậy.”

“Đây là việc cỏn con à?” Giọng Thời Ý lại lạnh thêm mấy độ. “Vậy nên đây là lỗi của mình?”

“Không phải mà, là lỗi của mình.” Thái độ nhận lỗi của Phó Tư Điềm rất tích cực, cẩn thận níu gấu váy Thời Ý. “Thời Ý…”
Thời Ý nhíu mày không nói tiếng nào, nhưng cũng không bắt cô buông ra.

Phó Tư Điềm có điều muốn nói, nhưng mặt đỏ đến nỗi không nói nên lời. Cô gõ chữ lên điện thoại, chỉnh to ra, lấy hết can đảm dùng đầu ngón tay đang níu váy chọt chọt Thời Ý.

Thời Ý bị cô chọt hai cái, vừa giận vừa nhột vừa buồn cười, nghiêng đầu lạnh lùng nheo mắt nhìn cô.

Lông mi Phó Tư Điềm run run, đặt điện thoại lên giá đỡ ở bảng điều khiển trung tâm.

Trên màn hình hiện lên mấy dòng chữ, “Thời Ý, là mình quá để ý cái nhìn của cậu đối với mình. Vì mình quá quý mến cậu.”

Như một cơn gió nhẹ bất chợt thổi vào tim, thổi tan hết thảy những nóng giận trong lòng Thời Ý. Thời Ý nghiêm mặt, thu hồi ánh mắt, hai giây sau mới nói một câu: “Già mồm át lẽ phải.”

Giọng điệu rõ ràng cũng mềm mại hơn.
Hai tai Phó Tư Điềm đỏ như máu, cụp mắt không dám nói chuyện, nhưng bàn tay níu lấy váy Thời Ý vẫn chưa buông ra.

Thời Ý dùng khóe mắt nhìn cô, thở dài một hơi như có như không.

“Tư Điềm.” Cô ấy dịu giọng gọi Phó Tư Điềm.

Phó Tư Điềm nhìn cô ấy chăm chú.

“Mình không có nghĩ cậu như vậy. Đừng xem mình thành loại người đó.”

Đôi môi Phó Tư Điềm mấp máy. “Mình xin lỗi…”

Sắc mặt Thời Ý cũng dịu đi, “Anh ta còn quấy rối cậu không?”

“Lâu lâu vẫn còn trên wechat, nhưng bây giờ chỉ khi nào anh ta nói về chuyện công việc thì mình mới trả lời.” Cô nói rõ ngọn nguồn cho Thời Ý nghe.

Thời Ý bình tĩnh hỏi: “Cậu muốn làm nốt cho xong một tuần còn lại đúng không?”

Phó Tư Điềm chần chừ gật đầu.

Thời Ý bèn hỏi: “Có phiền nếu cho mình wechat anh ta không?”

Phó Tư Điềm nói: “Không phiền.” Dừng một chút, lại tò mò: “Mình có thể hỏi cậu định… làm gì không?”
“Nhắc nhở anh ta một chút.” Thời Ý bổ sung: “Có thể sẽ phải giả làm bạn trai của cậu.”

“Hả?” Phó Tư Điềm mở to mắt.

“Có được không?” Giọng điệu Thời Ý vô cùng nghiêm túc muốn thương lượng.

Phó Tư Điềm cúi thấp đầu che đi xấu hổ cùng vui mừng, nhẹ nhàng trả lời: “Được chứ.”

Thời Ý cố ý hỏi: “Lần này không sợ mình làm chuyện gì khác thường hay sao?”

Phó Tư Điềm chúm chím cười, giọng nói dịu dàng: “Mình tin là cậu có chừng mực.”

Xoang mũi Thời Ý phát ra tiếng cười.

Dù sao Phó Tư Điềm vẫn còn đang dưới trướng anh ta. Cô ấy cũng chỉ định nói bóng gió nhắc nhở gã đàn ông kia một chút, để anh ta biết rằng Phó Tư Điềm có người bảo vệ.

“Sau này mình sẽ đón cậu tan làm.” Thời Ý bâng quơ nói một câu.

Khóe môi Phó Tư Điềm sắp kéo đến mang tai, cố gắng tìm lại lý trí từ chối: “Thôi phiền lắm, không sao đâu, chỉ cần mình không để ý anh ta, anh ta cũng không thể làm gì.”
“Nhưng mình không yên tâm.”

Như viên đá ném xuống hồ, một câu nói nhẹ nhàng đã hoàn toàn làm đảo loạn lòng hồ của Phó Tư Điềm. Ánh mắt Phó Tư Điềm như nước, chăm chú nhìn Thời Ý không rời, cả người trở nên nóng rực.

Thời Ý nhận ra, quay đầu nhìn cô, Phó Tư Điềm bừng tỉnh, lật đật nghiêng đầu không dám đối mặt với Thời Ý.

“Thời Ý,” cô cắn môi, vẫn không thể khắc chế mà nói ra âm thanh từ sâu trong đáy lòng, “Cậu tốt thật…”

Rất nhiều người lúc giỡn cũng có nói câu này với cô ấy, nhưng không biết vì sao, chỉ có Phó Tư Điềm nói câu này mới khiến lòng cô ấy nảy sinh cảm giác khác lạ. Thời Ý chắc chắn đó không phải là khó chịu, có vẻ là vui sướng, nhưng lại có chút gì đó còn hơn cả vui sướng.

Ánh mắt cô ấy bất giác trở nên dịu dàng, cười nhẹ, xem như là trả lời.
Xe chạy vào đường hầm, ánh sáng le lói xuyên qua lớp kính bao lấy hai người, trong xe yên tĩnh không một tiếng động. Phó Tư Điềm nắm lấy cổ tay, cố gắng ổn định lại nhịp tim, lại sợ hãi cảm thấy dường như ngay cả cổ tay cũng bị đặt một trái tim vào đó, đập liên hồi.

Bóng tối sản sinh ra lòng tham của cô, cô nhịn không được lại mở miệng, “Tốt đến nỗi có đôi khi mình không thể nghĩ ra được cậu sẽ thích kiểu con trai nào.”

Chủ đề cách một khoảng thời gian ngắn mới tiếp tục, Thời Ý hơi ngạc nhiên.

“Mình cũng không nghĩ ra.” Cô ấy thuận miệng trả lời.

“Cậu… chưa từng tưởng tượng qua hay sao?” Phó Tư Điềm cẩn thận nghe ngóng.

Thời Ý không thích nói về những chủ đề quá riêng tư với người khác, nhưng Phó Tư Điềm luôn có một sức hút rất thần kỳ, khiến cô ấy không thấy phản cảm, “Cũng không hẳn. Có điều mình tin vào cảm giác hơn.”
“Chỉ cần cảm thấy đúng là được?” Không gian suy luận của câu này quá rộng.

“Ừ.” Thời Ý lơ đãng liếc nhìn Phó Tư Điềm một cái.

Không biết có phải do nóng hay không, hai bên má Phó Tư Điềm ửng đỏ, đôi mắt long lanh phản chiếu ánh sáng li ti, dịu dàng như mặt hồ nhấp nhô.

Tiếng tim đập dường như trở nên rõ ràng hơn.

Đột nhiên trong đầu Thời Ý hiện lên một suy nghĩ, thật ra cô ấy rất thích kiểu giống Phó Tư Điềm.

Đi hết đường hầm, ánh sáng chói mắt đột ngột chiếu đến, Thời Ý dời mắt đi để nhìn đường, trong lòng thầm bổ sung thêm, “Nếu như mình là con trai.”

“Vốn dĩ một cô gái có tính cách tốt như Phó Tư Điềm, làm gì có ai mà không thích đâu.”

Cô ấy yên tâm hơn.

Nhịp tim Phó Tư Điềm lại càng đập loạn. Thậm chí trong một khoảnh khắc cô còn cảm nhận được, ánh mắt Thời Ý nhìn cô tràn ngập ẩn ý.
Nhưng lại có vẻ giống ảo giác. Lúc này đây dưới ánh sáng chói chang, sườn mặt Thời Ý vẫn lạnh lùng như trước, không tìm thấy bất kì dấu vết nóng rực nào khi nãy.

Phó Tư Điềm muốn nói lại thôi. Cô rất sợ bong bóng hồng thật sự chỉ là bong bóng, chọc vào liền vỡ tan. Vì vậy thà rằng không tiến không lùi cứ giữ nguyên hiện trạng còn hơn.

Có lẽ, cô có thể đợi cho đến khi Thời Ý cho cô nhiều ám chỉ hơn?

Cô cố gắng kiềm chế lại.

Không biết có phải nhờ hiệu quả từ lời nhắc nhở của Thời Ý hay không, về sau nam đồng nghiệp kia thật sự giữ giới hạn hơn, ngoại trừ chuyện công việc thì không còn tìm cô nói nhăng nói cuội nữa, Phó Tư Điềm như trút được gánh nặng.

Ngày thực tập cuối cùng rơi vào thứ sáu, trùng hợp cũng là sinh nhật của Giản Lộc Hòa. Giản Lộc Hòa gửi lời mời, mời cô và Thời Ý cùng đi dự sinh nhật.
Tiệc sinh nhật bắt đầu vào buổi chiều, Phó Tư Điềm muốn đi chỉ có thể đi vào buổi tối, hơn nữa do hầu hết bạn đại học đều đã về nhà, đa số những người Giản Lộc Hòa mời đều là bạn thời cấp 3, Phó Tư Điềm cũng sợ mình không hòa nhập được, định bụng đưa quà cho Thời Ý đem theo là được.

Nhưng Giản Lộc Hòa lại cố ý gọi video ra vẻ đáng yêu, “Cậu nhất định phải tới nha, mọi người ai cũng rất mong được gặp cậu.” Cô ấy vừa che mặt vừa chống cằm.

Phó Tư Điềm khó hiểu, Giản Lộc Hòa trêu: “Thời Ý nổi tiếng chậm nhiệt, nửa đầu cấp 3 mọi người đều nghĩ cậu ấy là đóa hoa trên đỉnh núi, không ai dám kết thân. Về sau gần lên lớp 12 mới thân quen dần. Cho nên mọi người rất tò mò cậu là thần thánh phương nào mới có thể làm tan chảy đóa hoa băng họ Thời này nhanh như vậy.”
Mặt Phó Tư Điềm nóng lên, cô đang chơi Switch với Thời Ý, Thời Ý ngồi bên cạnh nghe cùng cô.

Thời Ý nghiêng người qua, khuôn mặt vô cảm tiến vào camera, Giản Lộc Hòa lắp bắp “Á, cậu… sao cậu cũng ở đây?” Thời Ý thẳng tay cúp cuộc gọi video.

Phó Tư Điềm nghẹn lời hai giây, phì cười.

Thời Ý nhìn tay cầm game, bình thản nói: “Đi chung đi, mình đợi cậu tan ca.”

Mọi lo lắng băn khoăn đều không bì được sự chờ mong của Thời Ý.

“Được.” Phó Tư Điềm đầu hàng.

————————————————–

Tác giả có lời muốn nói:

Có thể sẽ có bạn nhỏ đáng yêu thắc mắc, trước đây nhiều lần Thời Ý nói chuyện cũng có xài dấu chấm?

Đó là dấu . tác giả thêm vào để câu cú hoàn chỉnh thôi nha ? _>’ (che nắp nồi)

Thời gian chung sống hạnh phúc sắp kết thúc, một đêm trước khi tách ra, cúp điện, thỏ con chút chít sờ lên giường Thời Ý, Thời Ý vẫn không nhúc nhích.
Phó thỏ con tủi thân nhìn cô ấy, Thời Ý đành phải xoa thỏ con một chút.

Khóe mắt thỏ con chút chít ươn ướt, quay lưng lăn xuống khỏi giường.

Thời Ý vội vàng lao đến, bế thỏ con vào phòng tắm.

Quá nóng, không có điều hòa, cô ấy sợ xoa thỏ con thỏ con sẽ bị trúng nắng, vậy thì vừa xoa vừa hạ nhiệt độ đi.

Cô ấy cởi xong, quay đầu lại, thỏ con chút chít rơi vào trong bồn tắm, cả người đỏ rực, sắp sửa nấu chín một bồn nước.

Thời Ý: ???

Không lẽ, nhiệt năng của thỏ con chút chít có thể phát ra điện năng hay sao?

Thời Ý lâm vào trầm tư.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.