Loạn Nhịp Vì Người

Chương 164



Mình đồng ý.

Sau khi ăn sáng cùng nhau, Phương Nhược Hoa và Thời Ý phải đến bệnh viện một chuyến, thăm chị dâu họ của Thời Ý vừa sinh con mấy ngày trước. Gia Gia bám người, muốn đi theo mẹ với chị hai, Phương Nhược Hoa sợ bé con còn nhỏ, sức đề kháng kém, không muốn dắt bé con đến bệnh viện, Phó Tư Điềm bèn xung phong, nhận nhiệm vụ ở nhà trông Gia Gia.

Gia Gia tuy vẫn bẽn lẽn, nhưng trong đáy lòng lại bằng lòng ở cùng với Phó Tư Điềm, vì vậy cũng không làm ầm ĩ, ngoan ngoãn nghe lời. Hai người cùng đi lên lầu, chơi Lego trong phòng đồ chơi, không bao lâu sau đã loại bỏ được sự xa lạ, thân thân thiết thiết chơi cùng nhau.

Lúc Phương Nhược Hoa và Thời Ý trở về, thứ nhìn thấy chính là hai bóng lưng một lớn một nhỏ, cánh tay kề sát cánh tay, ngồi bò trên đệm, vô cùng chăm chú chơi cái gì đó với nhau. Nắng chiều ấm áp xuyên qua lớp kính, phủ đầy lên tóc bọn họ, ấm áp, bềnh bồng.

Phương Nhược Hoa và Thời Ý đứng ở đầu cầu thang, sinh ra tâm tư không đành lòng quấy rầy.

“Tư Điềm rất biết cách ở chung với trẻ con.” Phương Nhược Hoa nhẹ giọng cảm khái.

Gia Gia có chút sợ người lạ, rất ít khi có thể thân thiết với một người lớn nhanh như vậy.

Thời Ý ngắm nhìn hai người kia vẫn chưa hề phát hiện ra, trong ánh mắt là sự mềm mại vô thức: “Có thể là bản thân cậu ấy đôi khi cũng giống như một đứa trẻ.”

Tâm tư Phương Nhược Hoa khẽ rục rịch, quan tâm cô ấy: “Sang năm sau khi kết hôn, có dự định sinh con không?”

Thời Ý thờ ơ: “Con vẫn chưa tính đến.”

“Vậy là có dự tính?”

“Không hẳn.” Thời Ý nghiêng đầu, hơi thu lại nụ cười, dừng một chốc mới nói: “Con không muốn lắm, nhưng nếu Tư Điềm muốn, con sẽ cân nhắc.”

Là nói dối cũng là nói thật. Cô ấy không ghét con nít, nhưng cũng không có chấp niệm về việc có con. Con cái chưa từng xuất hiện trong kế hoạch của cô ấy, tất cả những gì cô ấy muốn đều là, cuộc đời của cô ấy, có Phó Tư Điềm đã đủ trọn vẹn.

Phương Nhược Hoa không biết Thời Ý là thật sự nghĩ như vậy, hay là sợ rằng bản thân mình miễn cưỡng Phó Tư Điềm nên mới cố tình ôm trách nhiệm vào người. Bà thông suốt tỏ vẻ: “Cho dù có muốn hay không, tự các con cân nhắc rõ ràng, không hối hận là được rồi. Mẹ tin hai đứa các con đều là những người có thể xử lý tốt mọi việc.”

Đôi mắt Thời Ý thật sâu nhìn bà, Phương Nhược Hoa thẳng thắn đối diện với cô ấy.

Ánh mắt Thời Ý mềm đi, đồng ý: “Dạ vâng, mẹ yên tâm.”

Mấy năm trước sau khi đưa tiễn cha, bà từng xem qua một nhà văn viết về cha mẹ “Cái gọi là quan hệ cha mẹ con cái, chẳng qua hàm ý duyên phận của bạn và chúng chính là đời này kiếp này sẽ không ngừng trông theo bóng dáng chúng càng lúc càng xa. Bạn đứng ở đầu con đường nhỏ, nhìn chúng khuất dần nơi ngã rẽ, hơn nữa, chúng còn dùng bóng lưng để âm thầm nói với bạn rằng: Đừng đuổi theo.”, mấy năm nay, trước sự nhổ giò trưởng thành của Gia Gia và sự thành thục nhanh chóng của Thời Ý, càng ngày bà càng có cảm xúc: Đảo ngược lại, cũng là như thế.

Con cái suy cho cùng sẽ trưởng thành, suy cho cùng sẽ có con đường phải đi mà cha mẹ không cách nào đồng hành cùng chúng được. Cha mẹ suy cho cùng phải từ phía trước chúng, dần đi đến bên cạnh, cuối cùng là lùi về phía sau chúng. Buông tay và trông theo, là trách nhiệm sau sự dạy dỗ, là trách nhiệm cuối cùng mà cha mẹ có thể làm.

Dù có lo lắng đến đâu, dù có không nỡ đến đâu, cũng nên như vậy.

Thời Ý đã trưởng thành, bà sẽ không can thiệp vào cuộc đời Thời Ý nữa, chỉ mong Thời Ý có thể sống một đời không hối tiếc.

“Con vào với hai đứa nó đi.” Bà ôn hòa nói: “Mẹ đi xuống xem thử cô giúp việc chuẩn bị cơm trưa đến đâu rồi.”

Thời Ý đáp: “Vâng.”

Phương Nhược Hoa trông theo cô ấy đi đến bên cạnh Phó Tư Điềm, đi về phía con đường thuộc về cô ấy, ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng.
Buổi tối, công ty có cuộc họp thường niên, Phương Nhược Hoa phải tham dự, không ăn cơm ở nhà, Thời Ý và Phó Tư Điềm bèn quyết định dắt Gia Gia đi ra ngoài ăn, cảm thụ một chút bầu không khí Giáng Sinh.

Ba người chọn một nhà hàng thân thiện với trẻ em có không khí ngày lễ nồng nhiệt để ăn. Trong nhà hàng, cây thông Noel cao vút, vòng quay ngựa gỗ trang trí thành hình con tuần lộc, ông già Noel đang đeo túi to, chạy quanh dưới ánh đèn mờ ảo ấm áp, phát kẹo cho lũ trẻ.

Tràn ngập hương vị ngây ngô mà lại mơ mộng.

Thời Ý và Phó Tư Điềm ngồi trong chỗ ngồi được ngăn cách đơn lẻ, để ý theo Gia Gia vừa ăn no liền chạy vào khu trò chơi, ngồi lên vòng quay ngựa gỗ mới cách đó xa xa.

“Cậu thích con nít không?” Thời Ý đột nhiên hỏi.

Phó Tư Điềm nhìn những bóng dáng nho nhỏ ngồi trên vòng quay ngựa gỗ, gật đầu: “Thích.”
“Muốn có không?”

Phó Tư Điềm ngẩn người, quay đầu lại nhìn Thời Ý. Thời Ý nhìn cô chăm chú, ôn hòa mà lại nghiêm túc.

Phó Tư Điềm run run hàng mi, sắc mặt cũng nghiêm chỉnh lại, hỏi: “Cậu muốn hả?”

Thời Ý nói thẳng: “Mình không có cảm giác gì.”

Phó Tư Điềm ngập ngừng nói: “Mình cũng bình thường…”

“Nhưng chẳng phải cậu thích hay sao?”

Phó Tư Điềm cắn môi, có chút khó khăn, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Mình có thể làm tốt không?”

Cô nói thật khẽ: “Thời Ý, mình không biết cha mẹ tốt trông như thế nào trong quá trình trưởng thành của một đứa trẻ.”

Cô chưa từng gặp qua.

Cô sợ hãi.

Ngực Thời Ý trong nháy mắt đau nhói lên. Cô ấy đứng dậy ngồi xuống cạnh Phó Tư Điềm, bao bọc lấy bàn tay hơi cuộn lại thành nắm đấm đặt bên mép bàn của cô, nói một cách chắc chắn: “Cậu có thể làm tốt.”
Phó Tư Điềm rung động, phân vân bất định.

Thời Ý không muốn miễn cưỡng cô, lại nói: “Nhưng nếu cậu thật sự chưa sẵn sàng, vậy chúng ta không muốn cũng được.”

Nghĩ mà xem, Lai Lai nhất định sẽ là một người mẹ yêu con nhất trên thế giới. Nuôi con nhất định sẽ chiếm gần hết tinh lực của cậu ấy.

Thời Ý nở một nụ cười vừa xinh đẹp lại trịnh trọng: “Dù sao thì… Như vậy, cậu sẽ thật sự mãi mãi chỉ thuộc về một mình mình.”

“Có thể độc chiếm cậu,” Cô ấy kề sát vào, dùng âm khí chỉ có hai người nghe thấy: “Thời Nhất Nhất mình, cầu còn không được.”

Lay động một hồ nước xuân.

Phó Tư Điềm nghe thấy nhịp tim mình chợt tăng lên.

Cô nghiêng đầu ngắm nhìn Thời Ý, gần trong gang tấc, đôi mắt trong veo của Thời Ý, rực rỡ sáng lên dưới ánh đèn, dịu dàng như hồ nước, lấp lánh như sao trời.
Tim Phó Tư Điềm đập như hươu chạy.

Cô phát hiện, dù có quen biết bao nhiêu năm, dù có hiểu rõ lẫn nhau đến đâu, Thời Ý vẫn mãi là cô gái mà cô chỉ cần nhìn thêm một lần, nghe thêm một câu đã có thể mặt đỏ tai hồng, tim đập thình thịch.

Cô che mắt Thời Ý, khẽ hôn lên má cô ấy, dưới đáy lòng trả lời:

Mình có cục cưng là cậu, cũng đã không còn mong cầu gì hơn.

*

Tháng chín sang năm, Thân Đại tổ chức lễ kỷ niệm 100 năm ngày thành lập trường, mời các cựu sinh viên từ năm sông bốn biển về trường tham dự. Thời Ý, Phó Tư Điềm cùng Trần Hi Trúc, Doãn Phồn Lộ bọn họ đã một năm không gặp, bèn hẹn thời gian, cùng nhau về Thân Thành, tham quan trường học.

Giản Lộc Hòa thường trú Thân Thành đến đón máy bay mọi người. Từ năm ngoái lúc Thời Ý và Phó Tư Điềm về Thân Thành nghỉ lễ Giáng Sinh, bọn họ đã hẹn nhau một lần. Khi đó tuy nói là Giản Lộc Hòa chủ động đề xuất với Thời Ý muốn gặp Phó Tư Điềm, nhưng xa cách lâu ngày gặp lại, Giản Lộc Hòa thật sự gặp được Phó Tư Điềm rồi, nhớ lại cuộc chia tay không vui năm ấy, ít nhiều cũng có phần xấu hổ và bối rối, là Phó Tư Điềm không chút xa lạ chủ động vươn tay ra, ôm lấy Giản Lộc Hòa, dùng một câu “Lộc Hòa, đã lâu không gặp”, xóa nhòa mọi vết nứt trong quá khứ.
Từ đầu đến cuối, cô chưa từng trách Giản Lộc Hòa. Cô biết ơn Giản Lộc Hòa, biết ơn cô ấy vì đã động viên, chăm sóc Thời Ý trong những ngày tháng khó khăn nhất của Thời Ý. Thời Ý có thể có được một người bạn chân thành như vậy, cô cũng quý trọng như Thời Ý.

Năm đó tốt nghiệp, vì Doãn Phồn Lộ ra nước ngoài, Phó Tư Điềm vắng mặt, ngoại trừ ảnh chụp chung với lớp và với khoa, ký túc xá bọn họ không có bất kỳ tấm ảnh nhóm mặc lễ phục tốt nghiệp nào tử tế. Lần này về Thân Thành, là lần đầu tiên năm người tề tựu đông đủ sau khi gặp lại. Giản Lộc Hòa đề nghị, lần này nói gì thì nói cũng phải bù vào.

Tất cả mọi người đều có ý này, không bàn trước mà lại trùng khớp ý kiến, bèn hẹn thợ chụp ảnh, thuê lễ phục tốt nghiệp, cùng nhau cởi giày cao gót, thay áo thun, giày vải, những thứ mà sinh viên thường mặc nhất thời thanh xuân, khoác lễ phục tốt nghiệp, giúp nhau sửa sang lại cổ áo, mũ, đâm chọt, so bì, cười giỡn, cùng nhau về lại nơi tất cả bắt đầu.
Bọn họ giống như những sinh viên năm cuối sắp tốt nghiệp, dạo bước qua ký túc xá, tòa nhà giảng dạy đã từng đi đi lại lại vô số lần, xếp thành hàng, nghịch ngợm tạo dáng nơi thư viện với hàng nghìn đầu sách, bên hồ Bạch Lộ gợn sóng dập dìu, trên thảm cỏ xanh của sân thể dục nhỏ, dưới tán cây râm mát với những tia sáng nhỏ vụn, tận hưởng niềm vui tốt nghiệp đến muộn.

Mồ hôi lấm tấm trên chóp mũi, tiếng nói cười dạo chơi xung quanh các cô.

Vừa đi vừa chụp thẳng đến chạng vạng, ráng chiều đầy trời, mọi người đi đến trước hội trường nhỏ nơi mà năm đó khoa Quản trị kinh doanh tổ chức lễ tốt nghiệp.

Nhìn lên, trên bậc thềm, cửa hội trường đang mở, trên bảng thông báo trước cửa có dán áp phích phim, tất cả đều có liên quan đến nhân vật lịch sử của trường, hẳn là để chuẩn bị cho ngày kỉ niệm thành lập trường sắp đến.
Thời Ý đề nghị: “Vào xem thử?”

Mọi người không có ý kiến.

Thời Ý bèn nắm tay Phó Tư Điềm đi đằng trước, đi vào sảnh trước hội trường, đi xuống phía dưới, tiến vào sảnh chính hội trường. Trong sảnh chính, giai điệu bài hát của Thân Đại quẩn quanh, có một người đàn ông đang đứng trước hội trường điều chỉnh tấm màn sân khấu ở giữa đang được buông xuống, hình như là nhân viên công tác.

Phó Tư Điềm gõ cửa, lễ phép cất lời: “Xin chào, chúng em là cựu sinh viên khoa Quản trị kinh doanh, cho hỏi chúng em có thể vào tham quan chút không ạ?”

Ánh mắt nhân viên công tác dừng một giây trên người Phó Tư Điềm, chuyển đến trên người Thời Ý.

Thời Ý gật đầu rất nhẹ gần như không thể nhận ra, người đàn ông liền đồng ý: “Được chứ, hoan nghênh hoan nghênh, xin cứ thoải mái tham quan.”
Phó Tư Điềm vừa định nói cảm ơn, Trần Hi Trúc và Giản Lộc Hòa phía sau đột nhiên đều cười “Hì hì” thành tiếng, trông như không nhịn cười được.

Phó Tư Điềm khó hiểu, quay đầu hỏi han bọn họ: “Sao thế? Các cậu cười gì vậy?”

Trái tim Thời Ý khẽ thót lên, híp mắt ra hiệu.

Trần Hi Trúc và Giản Lộc Hòa vội vàng ngừng cười, đồng thanh: “Không có gì.”

Phó Tư Điềm: “???” Cứ quai quái.

Doãn Phồn Lộ ngắt lời, dời đi lực chú ý của Phó Tư Điềm: “Đi thôi, mau đi vào, xem thử có cảnh nào thích hợp chụp vài tấm không.” Nói rồi, cô ấy dẫn đầu đi trước.

Phó Tư Điềm không mảy may nghi ngờ, xoay người đi vào theo.

Thời Ý lặng lẽ vẫy vẫy tay với Phương Nhược Hoa, Gia Gia, Giang Tuyết Mân, Phó Kiến Đào, Phó Tư Du đang đứng bên mé một lối vào khác của hội trường, làm một động tác tay ok.
Năm người đứng bên cửa sổ hội trường cùng nhau, lấy nắng chiều làm bối cảnh cho ảnh chụp, nhân viên công tác giống như đã điều chỉnh xong, đột nhiên mời: “Các cô có muốn xem thử video tuyên truyền kỉ niệm ngày thành lập trường không?”

Trần Hi Trúc vô cùng hào hứng đáp: “Được không ạ?”

Nhân viên công tác cười nói: “Được chứ.”

Thời Ý thật tự nhiên tiếp lời, hỏi Phó Tư Điềm: “Vậy chúng ta xem thử nha?”

Đương nhiên Phó Tư Điềm không có ý kiến.

Thời Ý dẫn cô ngồi vào hàng ghế đầu ở ngay chính giữa, Trần Hi Trúc, Doãn Phồn Lộ và Giản Lộc Hòa vịn cớ gần quá, chọn vị trí sau các cô mấy hàng ngồi xuống.

Phó Tư Điềm hỏi Thời Ý: “Vậy chúng ta cũng xuống đằng sau đi?”

Thời Ý nhìn cô một cái, cũng không trả lời cô, khóe môi treo nụ cười, nắm tay cô, hoàn toàn không có ý định đứng dậy đổi chỗ.
Phó Tư Điềm cho rằng cô ấy lại tùy hứng, cười một tiếng, tùy cô ấy, ngồi thẳng người, không đổi chỗ nữa.

Nhân viên công tác chu đáo buông hết rèm cửa sổ hội trường xuống, trong phòng nhất thời chìm vào bóng tối. Chưa đến hai giây, tiếng đàn dương cầm mang theo tấm màn sân khấu màu trắng sáng lên, trước mắt Phó Tư Điềm xuất hiện hai con thỏ nhỏ hoạt hình được nhân cách hóa, đứng tựa vào nhau.

Một trắng một xám, lỗ tai dài dài, đôi mắt to to, vô cùng đáng yêu.

Ánh mắt Phó Tư Điềm sáng lên, nhịn không được khen: “Đáng yêu quá à.”

Khóe môi Thời Ý trộm cong lên, giả vờ thản nhiên chỉ “Ừm” một tiếng.

Hình ảnh chuyển động, video tuyên truyền bắt đầu.

Là một bộ phim hoạt hình không lời, hình ảnh tinh xảo mượt mà, phong cách tranh vẽ tươi tắn ấm áp, có thể thấy đây là một tác phẩm được chế tác vô cùng chăm chút. Có điều mối liên hệ giữa câu chuyện và Thân Đại là gì, Phó Tư Điềm xem hơn một phút vẫn không thể hiểu được.
Mở đầu câu chuyện, là một nhóm động vật nhỏ cùng nhau chung sống trong một khu rừng, có một con thỏ nhỏ màu trắng, không biết vì sao lại bị nhốt trên một hòn đảo biệt lập nơi góc rừng, có một dòng sông nhỏ ngăn cách nó với những động vật nhỏ khác, nó chỉ có thể nhìn những động vật nhỏ khác trong khu rừng vui vẻ chung sống với nhau bằng ánh mắt hâm mộ, u buồn đau thương.

Một ngày nọ, một con thỏ xám đến khu rừng, phát hiện ra thỏ trắng nhỏ bị nhốt này, nó chặt cây, dựng lên một cây cầu, nắm tay thỏ trắng nhỏ rời khỏi hòn đảo biệt lập, cùng nhau đi vào rừng.

Chúng cùng nhau chơi trò chơi, cùng nhau bắt bướm, cùng nhau ngắm sao, mỗi ngày trôi qua rất hạnh phúc.

Nhưng một ngày nọ, một con sói xám đột nhiên thú tính trỗi dậy, muốn ăn thịt chúng.

Thỏ trắng nhỏ và thỏ xám nhỏ liền nắm tay nhau cùng bỏ chạy, chạy một mạch đến hốc cây trốn vào đó. Sói xám không ngừng đuổi theo, thấy nó sắp phát hiện ra mình, thỏ trắng nhỏ từ trong hốc cây chạy ra, dẫn dắt sói xám đi, ngã xuống khe núi cùng sói xám.
Thỏ xám nhỏ không cứu nó kịp, xuống núi tìm nó, nhưng chẳng tìm ra. Thỏ xám nhỏ không cam tâm, cứ tìm mãi tìm mãi, gặp ai cũng hỏi, từ đầu đến cuối vẫn luôn nhớ đến thỏ trắng nhỏ.

Vật đổi sao dời, thỏ xám nhỏ trưởng thành, rời khỏi khu rừng kia, đi đến một khu rừng rộng lớn hơn. Trong trường học ở khu rừng mới, nó gặp một con thỏ rất giống với thỏ trắng nhỏ.

Chúng nó san sẻ thấu hiểu nhau, yêu nhau, cùng nhau đi học, cùng nhau đi chơi, ôm nhau dưới tán hoa phượng, hôn nhau dưới bầu trời sao, rồi cuối cùng, lại cãi nhau trong một đêm gió táp mưa sa, chia tay nơi đầu phố động vật đến động vật đi.

Chúng đưa lưng về phía nhau mà đi, khoảnh khắc hai bên xoay người, trong hình ảnh, tất cả những ngôi sao trên bầu trời đều tối sầm lại, thế giới chìm vào bóng đêm vĩnh hằng.
Thỏ xám nhỏ quay lưng về phía thỏ trắng nhỏ mà đi, linh hồn trong suốt lại bay đến bên cạnh thỏ trắng nhỏ; thỏ trắng nhỏ cũng vậy. Trong màn ảnh chia làm hai, hai cơ thể bôn ba khó nhọc, thoi thóp ngắc ngoải, hai linh hồn bất lực trôi nổi trong đêm tối, không tài nào thoát khỏi vòng vây.

Mãi cho đến một ngày, chúng gặp lại nhau trước một dòng sông.

Linh hồn quay về chốn cũ.

Lần này, thỏ xám nhỏ cầm tấm ván gỗ, không muốn bắc cầu nữa. Bên kia bờ sông, thỏ trắng nhỏ nhìn nó, bất thình lình nhảy thẳng vào trong nước.

Nhỏ xám nhỏ giật mình sợ hãi, cũng nhảy xuống.

Thỏ trắng nhỏ trồi mạnh lên mặt nước, khuôn mặt tràn ngập nụ cười, bơi đến, ôm chặt lấy thỏ xám nhỏ.

Vào lúc đó, trong hình ảnh, toàn bộ những ngôi sao lại sáng lên.

Trong hội trường, biển sao xanh thẫm trong nháy mắt cũng lóe sáng lên hòa cùng tiếng nhạc trữ tình cuối phim, màn sân khấu và vách tường, vách tường và trần nhà, toàn bộ hội trường trở thành một biển sao vô ngần nối liền nhau.
Ngước mắt đều là ánh sao, tựa như đang đắm mình bên trong dải ngân hà. Phó Tư Điềm ngẩn ngơ, trong ánh sáng tựa ảo mộng, cô nhìn thấy, ngồi ở hàng ghế sau không chỉ có Trần Hi Trúc, Doãn Phồn Lộ, Giản Lộc Hòa, mà còn có cả mẹ, chú, dì, Tiểu Ngư cùng Gia Gia.

“Thời Ý…” Cổ họng cô bật ra tiếng nỉ non khô khốc.

Gương mặt trong trẻo sâu sắc của Thời Ý, dịu dàng đến lạ dưới ánh sao mờ ảo. Cô ấy nhìn cô, nở nụ cười hỏi: “Cậu đoán xem, nếu bộ phim này có âm thanh, thì lúc này đây thỏ xám nhỏ sẽ nói gì?”

Phó Tư Điềm có trì độn cỡ nào, cũng đã lờ mờ phản ứng lại được. Trong vành mắt có hơi nước bao phủ, cô rất muốn cười, nhưng mũi lại chua xót vô cùng. Cô nghẹn ngào hỏi: “Nói gì?”

Thời Ý nói: “Mình yêu cậu.”

Cô ấy cởi mũ lễ phục, nắm lấy tay cô, hôn lên mu bàn tay, đứng lên, không biết hô biến ra hoa hồng và nhẫn từ đâu, quỳ một gối xuống nói: “Lai Lai, gả cho mình được không? Để mình cùng cậu ngắm nhìn tất cả những vì sao từ nay về sau.”
Những người thân yêu hàng sau lao xao lên.

Nước mắt Phó Tư Điềm chợt không thể khống chế được nữa mà rơi xuống, trái tim căng tràn như sắp nổ tung.

Cô đã vững tin, rằng trời sẽ không còn tối nữa.

Tất cả những gì số phận đã từng vô tình cướp đi từ cô, giờ đây, cuối cùng đều đã thay đổi thành một hình thức khác, trả lại cho cô từng thứ một.

Cô vươn tay, ôm lấy Thời Ý, ôm lấy hằng tinh duy nhất, vĩnh viễn không bao giờ tắt trong cuộc đời cô, rưng rưng cười lên:

“Mình đồng ý.”

– HẾT –


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.