Trên thế gian này chuyện xưa có rất nhiều, tôi cũng không thể xác định được suất diễn của mình chiếm mấy phần, chỉ biết rằng bản thân không phải rất được người khác yêu thích, con người tôi cũng không hề thiện lương hiểu chuyện như vẻ bề ngoài. Tôi hư vinh, kiêu sa, nhạy cảm. Loại tính cách tốt đẹp như Đổng Tây tôi không có được, kiểu hư hỏng đơn thuần như Long Thất tôi cũng không làm được. Tôi không thấp cũng không cao, nửa nạc nửa mỡ, hơn nửa đời người chỉ biết nhẫn nhịn.
Nhưng dù cho có là vậy, tôi vẫn không cam tâm tình nguyện đóng một vai phụ.
Sau khi bức ảnh đó vượt qua ngàn like, tôi theo thói quen đi tìm Cận Dịch Khẳng, giống như năm lớp bốn bị người ta bắt nạt, khóc lóc chạy đến lớp của cậu ấy. Lần này tôi cầm theo laptop đứng trước mặt cậu run rẩy. Sự thờ ơ bấy lâu nay cuối cùng cũng bị tôi phá vỡ. Cận Dịch Khẳng đoạt lấy con chuột từ trong tay tôi, nhanh nhẹn ấn nút xoá, nhưng đã quá muộn rồi. Có rất nhiều ID của cả người quen lẫn người không quen đổ vào trang cá nhân của tôi, họ bình luận, sao chép, đăng bài, chia sẻ, khí thế ngất trời mà vây xem tôi sa ngã.
Tôi khóc nức nở nói: “Mình không cẩn thận.”
Nhưng chắc chắn là cậu ấy không tin. Cận Dịch Khẳng ném con chuột lên bàn, không thèm cho tôi ánh mắt thứ hai, lúc rời đi còn mang theo cả laptop của tôi.
Điều này khiến tôi nhớ tới lúc còn nhỏ.
Cậu ấy lúc nhỏ căn bản là không thèm chơi với con gái, mỗi lần gặp đều chỉ ứng phó qua loa. Cậu thích nghịch ngợm cùng với Tư Bách Lâm, ngày ngày cùng hắn mang hộp dụng cụ ra để nghiên cứu cách làm nổ bể bơi. Bởi vì chuyện này mà hai người họ bị gia đình hai bên đánh mắng không ít lần. Phải tận đến khi lên cấp hai, càng ngày càng đẹp trai cao ráo, bản lĩnh chơi bời cũng càng ngày càng hơn người. Hạt giống tình yêu của đám con gái chúng tôi từng người từng người một vì cậu ấy mà đâm chồi nảy hạt. Trong lòng cậu ấy biết rõ, nhưng lại cố tình mặc kệ, mà Cận Dịch Khẳng càng phớt lờ thì những suy nghĩ chua chua chát chát ấy lại càng trở nên hoang dại.
Khi đó, mối quan hệ giữa hai gia đình chúng tôi rất thân thiết. Bố cậu ấy phải làm một cuộc phẫu thuật lớn, lấy đi một quả thận của bố tôi.
Bố cậu là một đại nhân vật, danh tiếng lớn đến mức có thể khiến sàn chứng khoán dao động nếu như tin tức sinh bệnh được truyền ra. Bố tôi và bố cậu ấy là chiến hữu ngày xưa. Trước năm cấp hai, tôi và cậu ấy chỉ là thanh mai trúc mã, nhưng sau đó mối quan hệ ấy lại vì một quả thận mà biến thành sự trao đổi hữu hảo. Hơn nữa, mẹ của cậu ấy vẫn luôn mong muốn có một đứa con gái ngoan ngoãn như tôi. Bởi vì khả năng nhận thức và sự chủ kiến của Cận Dịch Khẳng quá mạnh cho nên bà càng vừa lòng người luôn thuận theo ý mình là tôi.
Trước khi trở thành một người bạn gái hoàn hảo, tôi phải trở thành một người con dâu hoàn mỹ cái đã.
Đáng tiếc.
Tôi nói với theo: “Mình đã gửi tin nhắn cho mẹ rồi.”
Cận Dịch Khẳng dừng lại ở trước ngưỡng cửa. Tôi thích nhất là nhìn ngắm bóng lưng của cậu ấy, cái cảm giác nín nhịn, luôn không có cách nào để đối phó với tôi, lại phải đối với tôi một tấc không rời. Cậu nghiêng đầu, không có ý định muốn trả lời, chỉ có một hai giây đình trệ đó rồi lại tiếp tục rời khỏi phòng.
Không quá nửa tiếng sau, điện thoại của người nhà tôi và cậu ấy đều đến rồi. Cậu ấy tiếp, còn tôi không dám.
Cận Dịch Khẳng có một cái ưu điểm mà mẹ tôi đặc biệt tán thưởng, đó là nói năng rất lễ phép, luôn tôn trọng trưởng bối. Mặc kệ cho cậu ấy ở trước mắt đám người cùng lứa làm vua làm tướng đến đâu thì trước mặt người lớn vẫn luôn có sự nhẫn nhịn và khả năng thuyết phục. Cậu ấy không thích tôi nhưng bởi vì mối quan hệ của hai nhà nên vẫn luôn lễ phép gọi mẹ tôi một tiếng dì. Cậu ấy dù cho đã thành công chia tay với tôi, dù cho không có mối quan hệ làm ăn giữa hai gia đình thì cái nhân tình lúc trước vẫn còn mãi đó. Mẹ của Cận Dịch Khẳng nhận tôi làm con gái nuôi, nếu xét về bối phận thì chính là anh trai của tôi. Vì vậy tất cả mọi việc ở Anh đều do cậu ấy chiếu cố. Tôi tự mình đắm chìm trong truỵ lạc, còn cậu ấy chịu trách nhiệm.
Cho nên mẹ tôi và mẹ cậu ấy gọi điện thoại đường dài tới giáo huấn hai tiếng đồng hồ, Cận Dịch Khẳng vẫn phải cúi đầu lắng nghe.
Đúng. Cậu ấy không phải vì cái bức ảnh không chút kiềm chế nào của tôi ở trên mạng xã hội mà tức giận. Cận Dịch Khẳng là ai chứ, một người biết chơi như thế, căn bản là chẳng thèm quan tâm tôi sống thành cái dạng gì. Những tấm ảnh này ở trong mắt cậu ấy có lẽ chỉ sánh với Long Thất hồi lớp 10 mà thôi.
Long Thất. Đồ đáng chết.
Tôi không muốn bắt chước cô ta.
Từ lần đầu tiên tôi một mình uống hết năm chai bia, vừa khóc nháo vừa cắn eo Cận Dịch Khẳng, tôi liền biết đây chính là lý tưởng sống của mình ở Anh. Tôi yêu cậu ấy. Nếu như cái lớp vỏ bọc giả dối suốt mười tám năm qua đã bị cậu ấy phiền chán thì tại sao tôi còn phải tiếp tục áp chế bản tính của mình chứ.
Cái vỏ bọc hoà đồng, đối với ai cũng có thể thân thiết, chăm chỉ đọc sách, nhìn thấy người xấu thì sẽ cau mày kia, vào thời khắc cậu ấy kích thích tôi ở sân bay đã biến mất rồi.
Tôi cũng có tính xấu, tôi cũng có ham muốn chiếm hữu. Nhưng cậu ấy chỉ nhận một cuộc điện thoại của cô ta liền ngay lập tức bay về nước. Vậy thì tôi sẽ đổi một cách khác để làm phiền cậu ấy. Nếu như Cận Dịch Khẳng không cần tôi che chở cậu ấy trong lòng bàn tay thì đừng mong ai có thể một mình sống yên ổn.
Tôi muốn dứt khoát như vậy.
Nhưng mà Cận Dịch Khẳng là ai. Cậu ấy chỉ cần tuỳ tiện nhìn một cái thôi là đã nhìn thấu tôi từ trong ra ngoài. Hết thảy những tính toán trong lòng của tôi ở trước mắt cậu ấy đều không phát huy được tác dụng. Tất cả những chi tiết nhỏ nhặt của cậu ấy vẫn như cũ khiến tôi mềm lòng. Tôi cùng từng giấu điện thoại của cậu ấy, xoá lịch sử cuộc gọi đi, còn có cả những tin nhắn đến, những điều này cậu ấy đều biết nhưng không thèm chấp. Có lẽ so với việc chán ghét tôi thì cậu ấy lại càng nguyện ý coi tôi là người vô hình.
Thẳng đến lần này, Cận Dịch Khẳng rốt cuộc cũng biểu lộ ra chút cảm xúc.
Mà cậu ấy vừa lộ cảm xúc thì tôi liền nhụt chí rồi.
Chuyện của bức ảnh khiến Cận Dịch Khẳng ăn không ít mắng. Sau đó cũng học được cách nghe lời, bắt đầu lưu loát ngăn chặn lần truyền bá thứ hai, tất cả những bài đăng có liên quan đến tôi ở trên diễn đàn đều bị gỡ bỏ. Kể cả những ID đồn đoán về tôi cũng bị chặn hoạt động hàng loạt, quen đường quen nẻo đến độ khiến tôi phải nghi ngờ có phải trước đây từng vì ai đó mà làm những việc tương tự hay không.
Mà tôi cũng chợt tỉnh ngộ, thì ra chỉ có khi tôi sa đọa, cậu ấy mới có lòng nhân đạo tới liếc nhìn tôi mấy cái.
– ———————————————————————-
– —–oOo——