“Chứng minh thư và ví tiền của chị ấy có ở nhà không?” Hạng Huân hỏi.
Hạng Chấn buông lỏng tay, cau mày nói: “Không biết.”
Hạng Huân sắp xếp lại đồ vật cá nhân trong túi sau đó đi ra ngoài: “Anh không biết kiểm tra à?”
“Tao sốt ruột đi tìm người, kiểm tra cái gì.” Hạng Chấn đi theo sau cậu.
“Điện thoại thì sao?”
“Ở trên xe.”
“Được rồi, trở về rồi chia nhau ra tìm.” Hạng Huân mở điện thoại, giao lại siêu thị gần nhà và chợ cho Hạng Chấn tìm kiếm. Còn mình về đi tới bệnh viện gần đó. Cậu lo thân thể Phục Hoa không thoải mái, có thể cô sẽ đi tới bệnh viện kiểm tra.
Đến tận giữa trưa, hai người vẫn không thu được chút thông tin gì đành về nhà.
Hạng Huân muốn xem lại camera trong tiểu khu. Kết quả không biết xui xẻo thế nào, camera tiểu khu hỏng rồi, không xem được Phục Hoa đi hướng nào.
“Đều tại mày!” Hạng Chấn cầm ly nước đã uống xong nước đập xuống sàn, “Nếu không phải tại mày, sao cô ấy có thể rời nhà trốn đi?”
Hạng Huân cũng không ngẩng đầu mà xem bản đồ trên điện thoại động: “Việc cấp bách bây giờ là tìm được người, đừng có như vậy (?).”
Hạng Chấn đi tới, túm cổ áo Hạng Huân, hung tợn nói, “Tao nói cho mày biết, Hạng Huân, nếu vợ tao xảy ra chuyện gì, kể cả mày có là em trai ruột tao cũng giết mày!”
Hạng Huân hất tay anh: “Chị ấy bỏ anh lại đây, anh tìm em làm gì? Nếu chị ấy xảy ra chuyện gì, em chính là người đầu tiên không tha cho anh.”
“Con mẹ nó!” Hạng Chấn vung tay đấm một quyền.
Hạng Huân nghiêng đầu né tránh, trực tiếp đạp anh một cái: “Nếu tối qua em ở đó, chị ấy sẽ không trốn đi!”
“Mày còn mặt mũi nói với tao về chuyện tối qua?”
Hai người lăn lộn trên đất, bóp cổ đối phương sống chết không chịu buông. Bỗng bên ngoài truyền tới tiếng mở cửa, sau đó Phục Hoa xách theo một cái túi xuất hiện trong mắt hai người.
Hạng Huân và Hạng Chấn còn đang bóp cổ đối phương, ánh mắt đồng thời chuyển lên người Phục Hoa. Sau đó cả hai không hẹn mà cùng buông ra, nhanh chóng bò dậy.
“Bà xã, em đi đâu vậy?”
“Chị đã trở lại.”
Phục Hoa đi vào toilet rửa tay. Đến khi ra ngoài, trên bàn trà và mặt đất bừa bộn vô cùng, bên cạnh máy lọc nước còn có mảnh thuỷ tinh vỡ. Hạng Chấn lúc này đang quét rác, mà Hạng Huân thì thu dọn bàn trà.
Thấy cô đã ra, hai người đều dừng lại động tác trên tay, nhìn sang cô.
Trời nóng như vậy mà cô còn quấn khăn lụa. Sau khi Phục Hoa đem khăn lụa cởi xuống, trên cổ bị phủ kín dấu hôn, có của Hạng Chấn, cũng có cả Hạng Huân. Tư thế đi đường của cô cũng có chút không được tự nhiên, hai chân nhức mỏi ngồi vào sô pha.
Phục Hoa ngồi trên sô pha, nói với Hạng Huân đang dọn dẹp: “Hạng Huân, em tới đây đi.”
Hạng Chấn giống như gặp đả kích mà rũ đầu. Xong rồi, vợ anh muốn bỏ đi với Hạng Huân rồi.
“Chị và anh em đã thương lượng với nhau, về sau không nhất thiết phải có con.” Phục Hoa nói, “Hạng Huân, về sau em cũng không tới đây nữa.”
Hai mắt Hạng Chấn sáng lên. Anh ném cái chổi trong tay đi, chạy đến bên cạnh Phục Hoa, duỗi ra ôm cô vào lòng, đắc ý nhìn Hạng Huân.
Ý trên mặt là: Cút đi, người mà vợ tao yêu nhất là tao.
Hạng Huân ngồi trên sô pha, hai ngón tay sờ thấy một sợi tóc dài dưới bàn trà, là tóc của Phục Hoa.
Cậu nghiêng đầu nhìn về phía Phục Hoa, tính cách ung dung xưa nay đột nhiên bị đánh vỡ. Giờ phút này, trong mắt cậu không giấu khỏi thương: “Chị cũng không cần phải nói tuyệt tình như vậy.”
“Chị rất yêu anh em.” Phục Hoa nhìn Hạng Huân, “Hy vọng em về sau đừng đến quấy rầy cuộc sống của bọn chị nữa.”
Hạng Huân nhìn hai người nắm chặt tay nhau, rũ mắt gật đầu.
Sau một lúc lâu, cậu nhếch môi đứng lên, “Được, em đi.”
Chờ đến khi Hạng Huân bước vào phòng, nụ cười lúc nãy đã không còn duy trì được nữa.