Tuyên Thành bị Sở ma ma lừa gạt mà dụ dỗ đi.
Thư Điện Hợp dựa vào đỉnh của đèn lồng nhìn qua phía của Sở ma ma, trước đó bà còn chảy nước mắt đầy mặt. Nàng hoài nghi có phải là mình đã ăn một bữa Hồng môn yến hay không.
Sau khi Sở ma ma đưa Tuyên Thành rời đi, xoay người va vào tầm mắt của Thư Điện Hợp, cách nhau một khoảng cách hướng Thư Điện Hợp làm một cái hành lễ, ý vị đều không rõ.
Thư Điện Hợp im lặng cảm thán một tiếng, bước chân chần chờ hướng hậu viện mà đi.
Sau khi Tuyên Thành tắm rửa xong quay trở về. Thấy Thư Điện Hợp đang chấp tay ngồi trước án thư lãm duyệt. Nghe được phía cửa có tiếng động, nàng không tự chủ được nắm chặt quyển sách trên tay, đang muốn nhấc mắt nhìn lên thì, Tuyên thành như một con gió chạy tới bên giường, trực tiếp hất chăn lên, cả người co rút vào chăn.
?????
Tốc độ của nàng ấy quá nhanh, cho tới khi Thư Điện Hợp ngẩng lên liền bóng người của nàng ấy cũng không nhìn rõ, chỉ để lại trong không khí, hương vị dễ ngửi sau khi tắm rửa, trước giường đôi giày thêu, cái cao cái thấp không đồng đều.
Thiếu nước ở tên chiếc chăn dán lên mấy chữ “Không nên đến gần ta”
Thư Điện Hợp dở khóc, dở cười, không biết lúc này trong lòng của Công Chúa, mình chính là sài lang hổ báo hay không.
Miên Nhi thức thời không có theo vào, giúp Công Chúa và Phò Mã đóng lại cửa.
“Công Chúa.” Thư Điện Hợp nhẹ kêu lên một tiếng.
Không người đáp lại. Một mảnh tĩnh lặng…
Nàng cười lắc đầu một cái, ánh mắt thong thả đặt trên trang sách, nói thêm: ” Tóc nếu còn ẩm ướt, hãy lau cho khô rồi hãy ngủ, bằng không sẽ dễ dàng sinh bệnh.”
Trong phòng chỉ có ánh nến đang nhảy múa, lay động đáp lại Thư Điện Hợp. Sau đó không bao lâu, ánh nến kia cũng bị thổi tắt.
Bóng đêm trôi đi cho tới tận bình minh, trong phòng bóng tối dần rút đi, thái dương còn chưa mọc. Trên dưới Công Chúa phủ vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ.
Người trên giường mở mắt ra, con mắt thấu triệt trong trẻo, nhưng lại không có nửa phần là như vừa mới tỉnh dậy.
Xảy ra chuyện gì? Tuyên Thành tự chấn kinh mình, xưa nay nàng chưa từng dậy sớm như thế, nàng nhắm mắt lại dự định ngủ thêm lần nữa, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được, trong lòng cứ khúc mắc chuyện gì.
Nghiêng mặt, liếc mắt một cái thấy người nào đó đang chống đỡ ngủ trên án thư. Tất nhiên ngày hôm qua xảy ra việc gì nàng cũng biết, đột nhiên trong phòng nhiều thêm một người, nàng vẫn bị làm cho sợ hết hồn.
Trong giây lát, nàng nhẹ nhàng từ trên giường ngồi dậy, đi vào giày thêu, sau đó rón rén đứng bên người của Thư Điện Hợp.
Nàng khom người xuống, ngón tay cách mặt Thư Điện Hợp điểm từng điểm, từng điểm miêu tả ngũ quan, lông mày anh khí, mũi cao, miệng nhỏ, tất cả.
Tuyên Thành Không nhịn được oán thầm, người này thực sự là… đến ngủ thôi cũng có thể đẹp mắt đến vậy?
Thời điểm chính mình ngủ, đại khái là không có nhiều hình tượng đến vậy, mắt thì he hé, tóc tai thì ngổn ngang, thậm chí khóe miệng còn có chút nước miếng, không đoan chính được như hắn.
Thật là một khuôn mặt mỹ mạo. Xem lâu nàng hận không thể có ý nghĩ phá hủy, nàng trầm mặc một lúc dư quang nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang ngủ say kia, cùng bút mà nghiên mực bên cạnh, tâm nổi lên chơi đùa.
…….
Sau khi hoàn thành kiệt tác của chính mình, nàng lại đến giường, lấy chăn che kín thân thể chính mình, chỉ lộ ra đôi mắt, không có ý tốt.
Nếu như muốn bảo đảm hắn dậy liền đi hàn lâm viện, còn phải muốn hắn dậy mà không rửa mặt, trong đầu nàng cấp tốc chuyển động các loại quỷ kế, tùy thời mà động.
Giờ mão qua đi, Thư Điện Hợp đang trong giấc mộng, đột nhiên bị một lường âm thanh rung lắc tỉnh, vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy khuôn mặt đang lo lắng của Tuyên thành.
“Họ Thư! Nhanh lên một chút, bị muộn rồi!”
Vẫn còn chưa tỉnh táo, Thư Điện Hợp không nghĩ được tại sao Công Chúa sẽ xuất hiện ở Phò mã phủ, chỉ là vừa nghe đến chữ muộn, trái tim nàng mãnh liệt nhảy lên, phạch một cái đứng lên, hốt hoảng hỏi: “Giờ nào?”
Tuên Thành ai nha một tiếng, đột nhiên không kịp chuẩn bị bị Thư Điện Hợp đụng phải thái dương, ăn đau lùi lại hai bước.
“Công Chúa!” Thư Điện Hợp đưa tay ra đỡ lấy Tuyên Thành.
“Không cần.” Tuyên Thành dùng tay ngừng lại ý định tốt của Thư Điện Hợp, một tay xoa lên thái dương của chính mình, không dám ngẩng đầu lên nhìn kiệt tác của mình, chỉ sợ chính mình không nhịn được lại bật cười, hỏng hết việc
Nàng bề ngoài trán định, thúc giục Thư Điện Hợp: “Ngươi nhanh đi hàn lâm viện đi, không là sẽ không kịp, hiện tại đã giờ thìn.” Trong lòng cười lớn không thôi.
Thư Điện Hợp cũng là bị đụng phải thái dương, nhưng cũng không phát hiện chính mình cũng đau, liên tiếp nói được, vội vàng ra ngoài.
Cũng chính là bởi vì còn đang là mùa hè, mặt trời xuất hiện sớm, bằng không Thư Điện Hợp vừa ra ngoài nhìn, lập tức có thể phản ứng lại là Tuyên thành đang đùa mình.
Tại cửa, theo lệ là Miên nhi hầu hạ, thấy Phò mã đi ra, Tuyên Thành sợ Miên nhi sẽ nhắc nhở hắn, nàng nói một tiếng rõ ràng: “Miên nhi mau mau chuẩn bị Quan bào, đi hoán kiệu phu, Phò mã tới hàn lâm viện nhanh không sẽ muộn.” Lén lút hướng về Miên nhi nháy mắt, Miên nhi lập tức nhìn ra ý tứ Công Chúa nhà mình, cẩn thận mà gật gù, theo lời dặn của Công Chúa mà đi ra.
Thư Điện Hợp trong lúc rảnh rỗi thời gian muốn đi rửa mặt, lại bị Tuyên Thành kéo trở lại: ” Ngươi còn muốn đi đâu? Không cần làm lỡ thời gian, sau khi đến hàn lâm viện thì rửa mặt sau.”
Thư Điện Hợp cảm thấy hôm nay Công Chúa có chút quái quái, đặc biệt ân cần? Nhưng trong lòng lo lắng, không kịp suy nghĩ.
Tuyên Thành không đợi nàng nhận biết, liền vội vã không nhịn nổi mà đưa hắn ra khỏi Công Chúa phủ, liền sai người nhét y phục vào bên trong kiệu, kiệu phu lại được Miên Nhi lôi dậy từ trong chăn, vẫn còn buồn ngủ, cũng không chú ý gì tới Phò Mã hôm nay trên mặt có thêm cái gì.
Bọn họ theo lời đặn của Công Chúa, cho rằng Phò Mã có chuyện gì gấp. Ngườ ngòi xuống ổn, liền dơ kiệu, bước chân vội vã hướng Hàn lâm viện mà đi.
Bên trong kiệu, Thư Điện Hợp đổi lại quan bào, đai lưng cùng túi thơm, đem mũ cánh chuồn nghiêm túc mà đội lên. May là tối qua nàng chống khuỷu tay ngủ, tóc cũng không có bị rối.
Khăn tay hôm qua đã bị làm bẩn, cũng không lau được mặt, chỉ có thể dùng ống tay áo đơn giản chấm chấm một chút, cố nén lại, đợi đến Hàn lâm viện lại tính tiếp.
Sau khi nàng tới Hàn lâm viện, bước xuống kiệu, trong đầu vẫn là ong ong, không rõ tình huống, thu thập lại dung nhan, không dám trì hoãn, cất bước như ngày thường tới làm công vụ.
Canh giờ này nói muộn tuyệt đối là không thể muộn, nói sớm cũng không phải là sớm, trong Hàn lâm viện đã có thưa thướt mấy người tới, đồng liêu của nàng cũng đang đi trên đường tới.
Thư Điện Hợp dọc đường đi cũng không có gặp gỡ người nào, trong lòng không khỏi nổi lên suy nghĩ, khi nàng bước vào trong điện, các quan nghe được động tĩnh đều liếc nhìn nàng.
Trong điện nắng sớm thoáng chiếu vào, mọi người đều nhìn rõ trên mặt của Thư Điện Hợp, vẻ mặt của mọi người khác nhau, có kinh ngạc, có nín cười. Việc trên mặt Phò mã, không ai dám bật cười, bằng không lúc này Hàn Lâm viện tiếng cười cũng bật luôn cả nóc nhà.
Thư Điện Hợp trong lòng có chuông cảnh báo vang lên, hỏi: “Chư vị vì sao lại dùng ánh mắt đó nhìn Thận?”
Vị quan cùng nàng biên soạn, đi lên phía trước, quanh co lòng vòng hỏi: “Thư công, dậy sớm thế có nhìn qua kính chiếu?”
Thư Điện Hợp: “……..?”
Sau đó, Lã Mông nghe thái dám thông báo về việc này, hắn miêu tả nói: “Chư vị trong hàn lâm, cười rộ vì Thư Phò mã.”
“Còn ra thể thống gì!” Lã Mông tay vỗ lấy đầu rồng, từ tức lại vừa cảm thấy buồn cười, chòm râu trên môi run run lên. Có thể có lá gan trên mặt trượng phu của mình vẽ ra con hổ, cố ý để người khác cười nhạo hắn, ngoại trừ nữ nhi bảo bối của mình, thiên hạ này chắc chắn sẽ không có nữ tử thứ hai dám làm vậy.
“Sau đó Phò mã có nói cái gì không?”
Thái giám thực chất bẩm báo: ” Phò mã hướng về các vị trong hàn lâm viện giải thích một phen, nói trong nhà thê tử nghịch ngợm, lừa hắn xong rồi, chó tới hắn vội vã ra ngoài, không chú ý tốt chính mình, bởi vậy sáng sớm làm rối loạn trật tự của hàn lâm viện, tự cảm thấy sâu sắc thấp thỏm lo âu.”
“Sau đó thì thế nào?”
Thái giám ngẫm nói: ” Sau đó, không có nói gì nữa.”
“Không có tức giận, phẩy tay áo bỏ đi, trách cứ công chúa sao?”
Thái giám lắc đầu nói: “Phò mã rất tốt, lúc nói chuyện, trên mặt vẫn cười cười, vẻ mặt như thường, không có phẫn nộ, dáng dấp hoàn toàn không để việc ý trong lòng. Thậm chí….”
“Hửm.”
Thái giám không dám thừa nước đục thả câu, nói tiếp: ” Thậm chí, đến nay, không có lau đi hoa văn trên mặt, ngay ngắn ngồi ở Hàn lâm viện làm việc.”
“Vì sao?”
“Phò mã nói. Là do Công Chúa ban tặng, không dám dễ dàng mà lau đi.”
Trong thiên hạ này, nam tử nào mà chả có ngông nghênh, cứ coi như tính khí của hắn tốt, bị thê tử chêu đùa như vậy, cũng sẽ tỏ ra lúng túng.
Vì lẽ đó Thư Thận phản ứng có chút trái với lẽ thường, Lã Mông nín thở suy nghĩ sâu sắc, Không nghĩ ra đây là Thư Thận tỏ ra mềm yếu, hay là làm để Tuyên Thành xem.
Hắn lại bỏ đi những lời đồn về quan hệ của Tuyên Thành và Phò mã không tốt ra sau đầu, vung tay áo muốn truyền lệnh để Thư Điện Hợp lau đi vết mực trên mặt, vì giữ cho hắn chút mặt mũi. Lời còn chưa kịp nói ra, lại thay đổi chủ ý, vẫn là nên để cho Tuyên Thành xử lý đi.
Tuyên thành gặp gỡ một người trượng phu như vậy, là chuyện may mắn của nàng.
Thư Điện Hợp tại hàn lâm viện từ lúc tới cho đến giờ thu hút đủ các loại ánh mắt tò mò, mỗi người thấy nàng đều phải cười một hồi. Nàng nhắm mắt làm ngơ, không phản đối, chẳng qua là thấy thái dương có chút đau, là lúc sáng sớm, nàng cùng nàng ấy cụng đầu vào nhau.
Sau khi tan làm, nàng vẫn mang bộ mặt con mèo trở lại, kiệu phu nhìn thấy nàng, cười không giám cười, nín đến mặt mày đỏ bừng.
Trở lại công chúa phủ, người thứ nhất nhìn thấy khuôn mặt của Thư Điện Hợp là Sở ma ma. Sắc mặt bà ái nhợt, so với người trong cuộc còn khó chịu hơn cả.
Tuyên Thành ngồi vắt chân uống trà, nhìn thấy Thư Điện Hợp ở ngoài đi vào, nhớ tới sự việc sáng sớm nay, nàng định cho Thư Điện Hợp một khuôn mặt tươi cười chờ đợi.
“Ngươi tại sao không lau nó?” nàng kinh ngạc cùng buồn cười chồng chéo lên nhau, không biết bày ra vẻ mặt nào, mới có thể cho là bình thường đây.
Sau đó Sở ma ma đi vào, trong ánh mắt có chút oán trách, Bị Tuyên Thành không nhìn thấy.
Thư Điện Hợp đứng trước mặt Tuyên Thành nói: ” Công Chúa đã ban tặng, không được Công Chúa đồng ý, thần không dám lau đi.”
“Ngươi lúc nào lại trở nên nghe lời như thế?” Tuyên Thành không thể tưởng tượng nổi, hướng Miên nhi giơ giơ lên cằm, ra hiệu nàng thay Phò mã lau mặt.
“Nếu như vậy có thể làm cho Công Chúa hài lòng….. coi như mỗi ngày thần đều mang khuôn mặt này đi làm cũng không có nửa lời oán hận.” Thư Điện Hợp âm thanh nhẹ nhàng nói, tùy ý để Miên nhi lau mặt.
Đêm qua được Sở ma ma chất vấn, trong lòng nàng hổ thẹn, suy nghĩ nên trả lại ân tình của Công Chúa.
Hôm nay vừa vặn gặp phải việc này, cho nên nghĩ thông suốt. Công chúa thích chơi, nàng theo nàng ấy chơi, khắp nơi đều nhường nàng ấy, đẻ Công Chúa mọi việc luôn vui vẻ.
Sau này nếu là thân bất do kỷ chọc Công Chúa khóc, chỉ mong hành vi hôm nay của nàng, có thể chuộc nhẹ tội lỗi của mình.