Ma Tôn Cũng Muốn Nghỉ Phép - Thanh Sắc Vũ Dực

Chương 44: Ngốc thế này!



Đoan Mộc Vô Cầu đang phởn chí.

Hắn cũng từng nghi ngờ Lạc Nhàn Vân đang hy sinh để cứu Đoạn Thừa Ảnh.

Nhưng vậy thì sao chứ?

Lạc Nhàn Vân đâu có vì cứu Đoạn Thừa Ảnh mà đi hôn người khác, sự thật là Lạc Nhàn Vân đã chủ động hôn, ừm, hôn hắn!

Vậy là đủ rồi!

Dù Lạc Nhàn Vân có bảo hắn hiểu lầm, nhưng Đoan Mộc Vô Cầu nghĩ chuyện này không có gì mà phải hiểu lầm cả.

Hắn chỉ tin vào những gì đã xảy ra, bất kể Lạc Nhàn Vân có lý luận thế nào, thì sự thật vẫn là sự thật.

Đoan Mộc Vô Cầu vốn không giỏi ăn nói, nhưng lần này hắn sẵn sàng nói lý với Lạc Nhàn Vân.

Hắn khẽ ho một tiếng, trong đầu suy nghĩ về những lời tiếp theo mà mình định nói:

“Giữa bản tôn và huynh không cần phải công bằng như thế, về sau nếu huynh muốn hôn bản tôn, không cần phải xin phép đâu.”

“Bản tôn cho phép huynh có thể hôn bản tôn bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu.”

“Huynh không cần lo lắng về tâm trạng của bản tôn, bản tôn rất rộng lượng, lúc nào cũng sẵn sàng.”

“Nếu huynh không đủ dũng khí để chủ động, thì bản tôn cũng có thể chủ động.”

Đoan Mộc Vô Cầu đang mải mê tổ chức ngôn ngữ trong đầu thì nghe thấy Hệ thống Diệt thế báo:

[Ting, tiến độ nhiệm vụ “Thu phục Lạc Nhàn Vân” đạt 50%.]

Đoan Mộc Vô Cầu: “?”

Đoan Mộc Vô Cầu: “Tâm ma, chẳng phải trước đó đã đạt 70% rồi sao? Sao tự nhiên lại rớt xuống 50%?”

Con số này làm nguội hẳn sự hào hứng của Đoan Mộc Vô Cầu.

Hệ thống Diệt thế: [Không có gì lạ cả, thay đổi thất thường, giả dối đến cực độ, đó vốn là bản chất của Lạc Nhàn Vân. Y sẽ không thật lòng với ai hết, chính vì chủ nhân cương quyết không muốn thực hiện nhiệm vụ “Ám sát Lạc Nhàn Vân” nên hệ thống mới đổi nhiệm vụ thành “Thu phục Lạc Nhàn Vân”. Tuy nhiên thực tế chứng minh, đây là nhiệm vụ không thể hoàn thành, khuyên chủ nhân nên từ bỏ.]

“Ngươi im đi!” Đoan Mộc Vô Cầu phát cáu.

Hắn nhìn về phía Lạc Nhàn Vân, chỉ thấy Lạc Nhàn Vân đang tựa tay vào mép thuyền, gió thổi qua mặt y. Vẫn vẻ thảnh thơi như trước, chẳng khác gì.

Chỉ có điều là có chút khoảng cách hơn.

Rõ ràng họ ngồi rất gần nhau, nhưng Đoan Mộc Vô Cầu lại thấy Lạc Nhàn Vân đang cách xa mình cả một trời, như thể y sắp bay đi mất.

Khoảng cách trong lòng thì bù lại bằng khoảng cách ngoài đời thôi!

Đoan Mộc Vô Cầu mạnh bạo tiến sát lại gần Lạc Nhàn Vân, ngồi kề bên y, ghé đầu vào mặt y, cắt ngang khoảnh khắc yên bình của Lạc Nhàn Vân.

Lạc Nhàn Vân không thể nổi nóng với Đoan Mộc Vô Cầu, y chỉ nhẹ nhàng đẩy đầu Đoan Mộc Vô Cầu ra, thản nhiên hỏi: “Sát lại gần làm gì?”

“Để huynh nhìn kỹ dung nhan của bản tôn.” Đoan Mộc Vô Cầu chỉ vào mặt mình, “Về sau nếu huynh bị tâm ma khống chế, thật sự thèm khát bản tôn thì bản tôn có thể cho huynh hút tinh lực cũng không sao.”

Lạc Nhàn Vân có hơi muốn bật cười, nhưng tâm trạng chán ghét vẫn chưa tan, y đáp: “Ta không biết cách hút tinh lực đâu.”

“Trong môn phái bản tôn có nhiều lắm, cứ cướp vài quyển bí kíp là được.” Đoan Mộc Vô Cầu nói, “Huynh có tuổi thọ hạn chế, nhưng không sao, ta mới có chín mươi tuổi thôi, vẫn còn dài lắm. Huynh cứ việc hút lấy chân nguyên của ta, dù không thể bù đắp linh căn của huynh nhưng có thể kéo dài tuổi thọ.”

Đoan Mộc Vô Cầu càng nói càng thấy ý tưởng này khả thi, liếc nhìn về phía trước thấy Hạ Kinh Luân, lắc đầu nói: “Tiếc là cách này chỉ cứu được một mình huynh, Hạ Kinh Luân thì hết cứu, chẳng ai cho cậu ta hút tinh lực, cậu ta chỉ còn cách sống lay lắt như vậy thôi.”

Lạc Nhàn Vân không hiểu sao y càng từ chối, Đoan Mộc Vô Cầu lại càng sát gần.

Đoan Mộc Vô Cầu hoàn toàn phớt lờ bức tường cao mà y dựng lên, cứ hồn nhiên xông vào, dùng mọi cách để dính dáng đến y.

Lạc Nhàn Vân nhớ đến những chuyện có thể đã xảy ra trong kiếp trước, lại nhìn Đoan Mộc Vô Cầu vui vẻ tự tin như thế này, quyết định hù dọa Đoan Mộc Vô Cầu, để hắn tự động giữ khoảng cách với mình.

Lạc Nhàn Vân nói: “Nếu ta thật sự hút tinh lực của đệ thì không chỉ đơn giản là hút một ít chân nguyên thôi đâu. Ta có một bí pháp, có thể dùng thuật song tu để nối kết linh hồn hai ta, từ đó chân nguyên, cảnh giới, pháp bảo của đệ ta đều có thể lấy sử dụng bất cứ lúc nào.”

“Kinh mạch và đan điền của ta không thể tích tụ chân nguyên, nhưng ta có thể biến cơ thể đệ thành chiếc bình chứa, rút lấy sức mạnh của đệ bất cứ lúc nào. Rồi khi đó, đệ sẽ không còn tự do, trở thành chiếc túi trữ vật của ta.”

“Cho dù đệ là tu sĩ Đại Thừa kỳ, cơ thể đệ cũng như mức tu sĩ bình thường, bị người ta rút chân nguyên tùy tiện như rút máu, chỉ cần vài năm là cơ thể đệ sẽ suy sụp, dần dần bị hút khô rồi chết.”

“Còn nếu ta muốn sống tiếp, chỉ cần tìm một túi trữ vật khác là xong.”

Lạc Nhàn Vân nghiêm túc cảnh báo Đoan Mộc Vô Cầu, rằng để người khác hút tinh lực của mình một cách bừa bãi sẽ chỉ dẫn đến kết cục này.

Đoan Mộc Vô Cầu trầm ngâm suy nghĩ, sau đó nói với Lạc Nhàn Vân: “Sư huynh, huynh thật nhẫn tâm.”

Lạc Nhàn Vân thấy hắn đã hiểu ra, mỉm cười an ủi: “Hiểu rồi chứ? Sau này đừng dễ dàng thổ lộ tình cảm với người khác, đặc biệt là với ta.”

Đoan Mộc Vô Cầu nói: “Hóa ra huynh đã có cách chữa trị cơ thể từ lâu, sao huynh không nói sớm? Nếu huynh nói sớm thì ta đã để huynh hút tinh lực từ lâu, khỏi lãng phí thời gian thế này làm gì.”

Lạc Nhàn Vân: “…”

Lãng phí thời gian gì chứ? Chúng ta quen biết chưa bao lâu, sao lại lãng phí?

Hệ thống Diệt thế càng tức giận: [Chủ nhân, có muốn nghe lại những gì mình vừa nói không?]

Đoan Mộc Vô Cầu nghiêm túc nghĩ trong lòng: “Liệu có phải chỉ cần ta luyện được thân thể bất khả xâm phạm thì cơ thể ta cũng không quá kém, sư huynh có thể sử dụng lâu dài, không cần phải tìm đối tượng khác nữa phải không?”

Hệ thống Diệt thế: [Chủ nhân, Lạc Nhàn Vân đang lợi dụng ngươi đấy.]

“Bản tôn biết, nhưng bản tôn bằng lòng mà. Đây là chuyện đôi bên cùng có lợi, ai hưởng lợi hơn thì vẫn chưa chắc đâu.” Đoan Mộc Vô Cầu phản bác.

Hệ thống Diệt thế không chịu nói gì nữa, có lẽ lại bị Đoan Mộc Vô Cầu làm tức đến mức phải khởi động lại chương trình.

Đoan Mộc Vô Cầu nói với Lạc Nhàn Vân: “Sư huynh đừng lo lắng về cơ thể của bản tôn. Bản tôn thiên tư xuất chúng, tốc độ hút của huynh không nhanh bằng tốc độ tu luyện của ta đâu. Cứ chờ ta luyện được thân thể bất khả xâm phạm thì cũng đủ cho huynh hút lấy suốt sáu, bảy trăm năm đấy, sư huynh khỏi cần tốn công tìm người khác làm gì.”

Sáu, bảy trăm năm, là Đoan Mộc Vô Cầu tính theo tuổi thọ của Lạc Nhàn Vân.

Tu sĩ Đại Thừa có tuổi thọ ngàn năm, Lạc Nhàn Vân đã tiêu hao ba trăm năm, chỉ còn sáu, bảy trăm năm nữa thôi.

Đoan Mộc Vô Cầu tính rồi, hắn chỉ cần kiên trì khổ luyện trong bảy trăm năm, khi không thể trụ nổi nữa thì có thể trải qua giai đoạn suy thoái với sư huynh. Lúc đó chẳng ai chê ai xấu, cả hai cùng nằm trong quan tài chôn trời mà ngủ mãi.

Cuộc đời này quá hoàn hảo.

“Giờ sư huynh có thể truyền cho ta tâm pháp hút tinh lực rồi, đợi chúng ta đổi tên Tông Đào Nguyên, tiêu diệt Mục Thiên Lý, thuận tiện ném mười ba người kia vào Sương Hoa Cung xong thì có thể định cư tại Cốc Tiêu Dao mà gia tăng tuổi thọ cho sư huynh.” Đoan Mộc Vô Cầu lên kế hoạch.

Lạc Nhàn Vân nghe hắn càng nói càng lạc đề, nghiêm túc bảo: “Đệ không nghe rõ à? Ta muốn lợi dụng đệ, hấp thụ sinh mạng của đệ. Ta chỉ xem đệ là một công cụ kéo dài mạng sống, không hề có chút tình cảm nào với đệ, như vậy cũng được ư?”

“Sao lại không có tình cảm chứ?” Đoan Mộc Vô Cầu tự tin nói, “Dù chỉ là công cụ, bản tôn vẫn sẽ là công cụ tốt nhất của huynh. Dù trước mặt huynh có bao nhiêu công cụ kéo dài sinh mạng, bản tôn vẫn là lựa chọn tối ưu, huynh không thể bỏ bản tôn mà chọn người khác, đó chẳng phải là tình cảm sao?”

Lạc Nhàn Vân: “…”

Y tự nhận là mình hiểu Đoan Mộc Vô Cầu, nhưng lại không thể nào hiểu nổi suy nghĩ của hắn.

Bị lợi dụng, bị xem là công cụ, còn có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào, sao mà Đoan Mộc Vô Cầu vẫn không có chút oán giận nào với y, vẫn có thể tự tin như vậy?

Hệ thống Cứu thế nói: [Hệ thống đã nói trước với chủ nhân rồi, đối với Đoan Mộc Vô Cầu, chỉ có hai lựa chọn: tôi tình anh nguyện hoặc tôi tình anh không nguyện, cho dù chủ nhân có muốn hay không, Đoan Mộc Vô Cầu vẫn luôn là người tình nguyện.]

Lạc Nhàn Vân thở dài thườn thượt.

Đoan Mộc Vô Cầu là một người kiên định và bướng bỉnh đến mức nào, điều mà hắn đã quyết định thì nhất định phải đạt được, dù cho trên con đường đến đích có bị thương tích đầy mình, hắn cũng không cảm thấy đau đớn, chỉ có niềm vui khi đạt được mục tiêu.

Lạc Nhàn Vân nghĩ mình là người giả dối, nhưng Đoan Mộc Vô Cầu chẳng hề bận tâm y có giả dối hay không.

Lạc Nhàn Vân biết, mình sinh ra để trở thành một vị thánh nhân.

Y phải rộng lượng, lịch sự, bao dung, nhân ái, đó là những nhãn mác mà thế gian đã dán lên y kể từ khi y gia nhập Bắc Thần Phái. Và khi y trở thành thủ lĩnh của Bảy ngôi sao cứu thế, nhãn mác đó càng không thể gỡ xuống.

Nhưng y giả tạo đến tận cùng, không phải thánh nhân thực sự.

Thế mà Đoan Mộc Vô Cầu chẳng hề bận tâm y có phải là thánh nhân hay không, thậm chí còn nói nếu y dùng những hành động tà đạo để kéo dài sinh mạng, Đoan Mộc Vô Cầu lại càng vui vẻ.

“Sao đệ lại…” Lạc Nhàn Vân giấu ba chữ “ngốc thế này” trong lòng.

Đoan Mộc Vô Cầu thích nghe lời khen, chứ không thích nghe chữ “ngốc”.

Đoan Mộc Vô Cầu tiếp lời: “Sư huynh nói đúng, sao bản tôn lại thông minh thế này, nghĩ ra cách chữa trị cho sư huynh chỉ trong chớp mắt, đúng là diệu kế!”

Lạc Nhàn Vân không nhịn được mà bật cười.

Lúc nãy y không vui chút nào, vì khi biết được chuyện “kiếp trước” của mình và Đoan Mộc Vô Cầu, y cho rằng “kiếp trước” Đoan Mộc Vô Cầu chắc chắn đã hận mình lắm.

Nhưng bây giờ Lạc Nhàn Vân lại cảm thấy, có lẽ Đoan Mộc Vô Cầu sẽ không hận y đâu.

Lạc Nhàn Vân bèn hỏi: “Hệ thống, ngươi có thể kể lại toàn bộ những chuyện đã xảy ra giữa ta và Đoan Mộc Vô Cầu trong kiếp trước không?”

Y bắt đầu tò mò, muốn hiểu rõ hơn.

Hệ thống Cứu thế: [Xin lỗi, chủ nhân hiện chưa mở khóa quyền hạn này, mức độ tự chủ của hệ thống không cao, không thể tiết lộ quá nhiều thông tin cho chủ nhân.]

Lạc Nhàn Vân không ngạc nhiên, vì hệ thống này đến cả phần thưởng cũng phải tự đi xin Đoan Mộc Vô Cầu thì có quyền hạn gì mà nói.

Lạc Nhàn Vân hỏi: “Ta cần hoàn thành bao nhiêu nhiệm vụ để mở khóa quyền hạn này?”

Hệ thống Cứu thế phấn khích đáp: [Không cần nhiều nhiệm vụ đâu, chỉ cần chủ nhân và Đoan Mộc Vô Cầu có một đêm vui vẻ, mặn nồng là mở khóa được toàn bộ quyền hạn của hệ thống luôn.]

Lạc Nhàn Vân: “…”

Bên ngoài thì Đoan Mộc Vô Cầu cứ đòi hiến thân để bị hút tinh lực, bên trong thì hệ thống cứ xúi giục mở khóa quyền hạn.

Mục tiêu của Đoan Mộc Vô Cầu và Hệ thống Cứu thế lại trùng khớp một lần nữa.

Lạc Nhàn Vân không khỏi nghi ngờ về mối quan hệ giữa hai bên.

Nhưng bây giờ không phải lúc để suy nghĩ kỹ càng, Đoan Mộc Vô Cầu còn đang chờ y trả lời kìa.

Lòng Lạc Nhàn Vân cảm thấy đủ loại cảm xúc lẫn lộn, không biết nên đồng ý hay từ chối.

Y thấy hình như mình không quá phản đối việc thân mật với Đoan Mộc Vô Cầu, mà Đoan Mộc Vô Cầu cũng không yêu cầu y phải đáp lại bằng tình cảm tương đương.

Giữa hai người dường như không có gì cản trở.

Nhưng Lạc Nhàn Vân vẫn từ chối, y dịu dàng nói với Đoan Mộc Vô Cầu: “Ta không phải là không muốn, chỉ là cảm thấy hơi bất ngờ. Cũng như việc tu luyện phải trải qua Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Pháp Thân mới đến Đại Thừa, bắt ta ngay lập tức hút tinh lực… song tu với đệ thì vẫn nhanh quá.”

Đoan Mộc Vô Cầu lại rất hiểu chuyện, hắn đồng tình: “Cũng đúng, ta cũng cần thời gian để luyện thành thân thể bất khả xâm phạm, mới có thể chữa trị cho huynh lâu dài.”

Lạc Nhàn Vân không ngờ Đoan Mộc Vô Cầu lại dễ nói chuyện như vậy, nhưng nghĩ lại thì thấy cũng hợp lý.

Đoan Mộc Vô Cầu chưa bao giờ ép buộc y điều gì, luôn lý trí, luôn nghe lời và tôn trọng ý nguyện của y.

Nhìn vào Đoan Mộc Vô Cầu đầy kiên định mà lại lễ độ, con tim Lạc Nhàn Vân như bị một bàn tay vô hình khẽ gảy dây, tạo nên từng gợn sóng.

Y nhẹ nhàng dựa đầu vào vai Đoan Mộc Vô Cầu: “Ta hơi mệt, muốn nghỉ một lát.”

“Yên tâm, bản tôn tuyệt đối không để Đoạn Thừa Ảnh làm phiền huynh.” Đoan Mộc Vô Cầu đáp.

Lạc Nhàn Vân cười: “Đoạn chưởng môn chắc cũng không dám đến nữa đâu.”

Y dựa vào Đoan Mộc Vô Cầu, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, tận hưởng bầu không khí yên bình giữa hai người.

Nào ngờ Đoan Mộc Vô Cầu lại đang điên cuồng quấy rối Hệ thống Diệt thế trong đầu: “Tâm ma, tiến độ nhiệm vụ “Thu phục Lạc Nhàn Vân” hiện tại là bao nhiêu?”

“Tâm ma, ngươi nói gì đi chứ.”

“Tâm ma, ngươi dám mê hoặc bản tôn, sao không dám nói gì nữa?”

Hệ thống Diệt thế ủ rũ đáp: [Tiến độ nhiệm vụ 80%.]

Đoan Mộc Vô Cầu cười lớn trong lòng: “Hahaha! Sư huynh luôn hiền lành, luôn lắng nghe ý kiến của bản tôn, sao mà không hoàn thành nhiệm vụ được chứ, rõ ràng chỉ có tâm ma ngươi vô dụng thôi!”

Hệ thống Diệt thế: [Y đang lừa ngươi đấy.]

Hệ thống Diệt thế chẳng có lý do gì để biện hộ nữa, chỉ biết lặp lại những điều đã nói trước đây.

Đoan Mộc Vô Cầu nói: “Lừa thì sao chứ? Nếu Lạc Nhàn Vân có thể lừa bản tôn suốt bảy trăm năm, lừa đến chết luôn thì chuyện này cũng sẽ trở thành sự thật rồi!”

Hệ thống Diệt thế không nói thêm gì nữa, nó không thể đánh thức một người đang giả vờ ngủ.

Nhưng Đoan Mộc Vô Cầu quá phấn khích, vẫn chưa muốn buông tha Hệ thống Diệt thế.

“Tâm ma, ngươi có tâm pháp nào tốt hơn không? Đến Lạc Tiêu Cốc luyện thân thể bất khả xâm phạm cần mười năm, ngươi có cách nào để ta luyện xong trong mười ngày không? Mười năm quá dài, bản tôn không muốn chờ.”

“Tâm ma, ngươi nói gì đi chứ, tâm pháp đâu? Bản tôn không sợ đau, không sợ khổ, chỉ mong có thể nhanh hơn chút.”

“Tâm ma, chẳng lẽ ngươi không có tâm pháp nào sao? Ngươi vô dụng đến thế à?”

Hệ thống Diệt thế: […]

– ————-

đáng iu quá hmu hmu 


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.