Dọn dẹp xong ký túc xá, đã đến ngày huấn luyện quân sự. Đi đều bước dưới trời nắng chang chang, tôi đen đi hẳn 3 tông.
Buổi tối huấn luyện hành quân.
Giờ giải lao, sinh viên của mấy đại đội túm tụm lại biểu diễn văn nghệ.
Ca hát, nhảy múa, ăn uống.
Mới huấn luyện có mấy ngày, đã có người yêu đương rồi.
Tôi và bạn cùng phòng ngồi túm tụm lại hóng chuyện, trong loa đột nhiên vang lên tên tôi.
“Một bài《告白气球》, tặng cho Trình Thi Ngữ khoa Ngoại ngữ!”
(Chanh: bài sub sang tiếng Việt tên Bong Bóng Tỏ Tình, hay lắm lun á, Chanh còn thuộc cả lời bài nì luôn, ai muốn nghe lên youtube gõ nha hí hí)
Các bạn học xung quanh bắt đầu hò reo, tôi ngại ngùng cười trừ.
“Người yêu ơi, từ ngày yêu em, điều ngọt ngào rất dễ dàng có được~” Phải nói là giọng hát của chàng trai này khá hay.
Ngước mắt lên, tôi liền nhìn thấy Giang Dã đứng giữa đám đông đối diện.
Rõ ràng đều mặc quân phục.
Nhưng Giang Dã vẫn nổi bật như vậy!
Bởi vì mặt cậu ta đen như than.
Tôi yếu ớt thu hồi ánh mắt.
Mẹ ơi.
Sao lại có cảm giác chột dạ như bị bắt gian tại trận thế này?
Sau khi giải tán, chàng trai đó cũng không tỏ tình, không biết sao lại bỏ đi rồi.
Lời thoại đã chuẩn bị kỹ cũng không dùng đến.
Tôi thở dài, vung vẩy mũ huấn luyện đi về ký túc xá. Lúc đi ngang qua con hẻm nhỏ, đột nhiên một bàn tay nắm lấy cánh tay tôi, kéo tôi vào trong.