Người đàn ông có vẻ đau đầu, anh xoa hai bên thái dương, khi nhìn thấy Tiêu Hiểu Hồng, anh hỏi cô, “Cô có nhìn thấy Hồ Tùng Vũ không?”
Tiêu Hiểu Hồng là một người thông minh, cô lập tức bỏ lại Diệp Phù, nói với Sầm Loan, “Anh Sầm, anh chờ chút, để em đi tìm.”
Nói xong liền lon ton rời đi.
Diệp Phù xấu hổ định đi theo Tiêu Hiểu Hồng nhưng lại thấy nếu gặp ảnh đế mà không chào hỏi anh thì không được tốt cho lắm. Trong lúc do dự, cô vô tình chạm mắt với anh, cô chột dạ cúi đầu, “Chào buổi sáng, em, em đi… phim trường đây ạ.”
Sầm Loan đứng dựa vào cửa, ngón tay vẫn day day hai bên thái dương, ánh mắt anh nhìn sau gáy trắng nõn của cô, trong đầu bỗng nhớ tới dư vị mất hồn khi anh đè cô xuống mạnh mẽ ân ái, môi mỏng áp lên da thịt non mịn tối qua.
Hôm nay cô ăn mặc thật kín đáo, quần dài áo dài.
Tối qua anh không tự chủ được sức lực, để lại rất nhiều dấu ấn trên cánh tay và bắp chân cô, lúc anh giúp cô tắm rửa mới để ý đến, tắm xong anh còn yêu thương hôn lên.
“Đêm qua…” Ánh mắt Sầm Loan dừng lại trên đôi môi đỏ ửng của cô, trong đầu không ngăn được suy nghĩ muốn đút côn th*t vào cái miệng nhỏ và chiếc lưỡi hồng nhạt này, vô cùng mê hồn và chật hẹp.
Diệp Phù vội vàng xua tay, “Em biết mà, anh… Anh tưởng lúc đó đang đóng phim, không sao, em hiểu, em… Em, em đi đây.”
Không chờ Sầm Loan mở miệng, Diệp Phù đã chạy mất dạng.
Tưởng đóng phim?
Sầm Loan nhìn bóng lưng cô, môi mỏng câu lên.
Cảnh diễn tiếp theo, “khỉ con” lợi dụng Dư Trì Bắc ra ngoài, kéo Đường Cổ tới ghế sô pha cưỡng hiếp.
Diệp Phù đang đứng đối mặt với nam diễn viên đóng vai “khỉ con”, nam diễn viên đó vẫn luôn nói chuyện với cô, không biết nói gì mà cô nhẹ nhàng nở một nụ cười.
Vẻ ngoài của cô rất thuần khiết và ngây thơ, lông mày mảnh và đôi mắt to tròn, làn da vừa mịn vừa trắng, quan trọng hơn, dáng người cô rất đẹp, eo nhỏ ngực to, chân dài và trắng, ngay cả đến ngón chân cũng xinh đẹp khiến người ta không thể rời mắt được.
Lúc này cô đã thay một chiếc dép lê và không đi tất.
Khi trò chuyện với bạn diễn, nam diễn viên kia nhìn chằm chằm vào ngón chân cô.
Dường như đang hỏi sao chân cô lại đẹp đến vậy.
Diệp Phù hơi thẹn thùng mím môi cười, nhỏ giọng nói gì đó.
Sầm Loan đứng từ xa nhìn về phía này.
Đạo diễn Từ lấy kịch bản vỗ lên tay anh, “Tôi đang nói cháu có nghe thấy không?”
Sầm Loan gật đầu, “Vâng.”
“Tôi nói gì?” Đạo diễn Từ không vui nhìn anh.
Sầm Loan cũng không ngẩng đầu lên, “Quay nhanh thôi, quay xong rồi, cháu muốn nghỉ ngơi.”
“Nghỉ ngơi?” Ông hừ lạnh một tiếng, “Việc tối qua đừng cho là tôi không biết.”
Sầm Loan cười khẽ.
Trước khi đi, đạo diễn Từ nói một câu: “Tôi không quan tâm nổi, nhưng bộ phim này cháu phải diễn cho tốt, đừng có làm náo loạn lên.”
Sầm Loan vẩy vẩy đầu thuốc lá, “Ngài yên tâm, cảnh diễn tiếp theo, cháu rất mong chờ.”
Đạo diễn Từ nghĩ đến cảnh kế tiếp, ông trừng mắt nhìn anh, “Đừng làm bậy.”
Sầm Loan nhìn về phía Diệp Phù vẫn còn đang nói chuyện với nam diễn viên kia, cô che miệng cười, đôi mắt cong lên, dường như còn nhìn thấy chiếc lưỡi hồng nhạt thông qua mấy ngón tay.
Đối với lời nói của đạo diễn Từ, Sầm Loan chỉ khàn khàn trả lời ba từ.
“Tùy tình hình.”
Khâu ánh sáng đã sẵn sàng, Sầm Loan đứng bên cạnh, nhìn trợ lý trường quay hô lên, “Cảnh quay thứ 30 của Stockholm, lần thứ nhất! Action!”
Đôi mắt anh nhàn nhạt xuyên thấu qua mọi người, dừng lại trên người cô nhóc đang mặc chiếc váy rộng thùng thình, đi chiếc dép lê của đàn ông.
Hàng mi dài run rẩy, một giọt nước mắt chảy xuống, cô bị “khỉ con” hung bạo ném lên sô pha, cô khóc lóc nhìn anh, ánh mắt cực kỳ đáng thương, “Cứu em…”
Điếu thuốc rơi khỏi tay Sầm Loan.
Đừng nói đến việc cứu cô.
Hiện tại ngay đến cả mạng sống của mình, anh cũng muốn đem cho cô.