Mấy người trang điểm xong, máy móc cũng đã được vận chuyển đến địa điểm quay phim, đoàn người ngồi xe qua, đạo diễn Từ sắp xếp xong vị trí máy, hô hoán ghi chép, sau đó, Sầm Loan đứng ở giữa vị trí máy quay.
Người đàn ông thân hình cao lớn, râu ria xồm xoàm, trên người còn mặt trang phục tù nhân, cả người rất là chật vật, nhưng đôi mắt kia lại sáng dị thường.
Anh ta đã tìm thấy nơi ẩn náu của Hầu Tử.
Hầu Tử trăm triệu lần không nghĩ tới, cái chỗ này sẽ bị anh ta tìm được, lúc này kéo Đường Cổ trốn về phía cửa sau, nào biết, cửa sau đã sớm bị cảnh sát mai phục.
Ngay sau khi anh ta mở cửa, đã bị cảnh sát khống chế.
Sau khi được cảnh sát giải cứu, Đường Cổ mới cúi đầu nhỏ giọng nức nở.
“Đường Cổ——–“
Phía sau truyền đến tiếng gọi của người đàn ông.
Đường Cổ xoay người lại, liền thấy Dư Trì Bắc đứng ở đó.
Cô ấy đẩy cảnh sát trước mặt ra, không chút nghĩ ngợi chạy về phía anh ta.
Dư Trì Bắc lộ ra nụ cười.
Nữ cảnh sát cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới, người đàn ông kia sẽ có một mặt cười dịu dàng như vậy.
Anh ta hơi cúi người, ôm cô gái xông tới trước mặt vào trong ngực, sau đó giơ tay nắm cằm, hôn xuống.
Đường Cổ bị hôn đến thiếu ói, nước mắt chảy ròng ròng, thân hình gầy yếu còn đang run rẩy, giọng nói còn mang theo nức nở, “Anh…làm thế nào…lại ở đây…?”
Dư Trì Bắc kiểm tra kĩ một lượt, thấy cô ấy không sao, lúc này mới ôm vào trong ngực, dùng cằm đè lên đỉnh đầu cô, “anh muốn gặp em”.
Anh ta thì thầm.
Đường Cổ không kìm chế được mà khóc.
Anh ta mỉm cười : “Đừng khóc”.
Phía sau truyền đến giọng nói của cảnh sát, “Cho anh thêm một phút”.
Dư Trì Bắc đưa tay lau nước mắt của cô ấy, “Anh phải đi”.
Đường Cổ khóc lắc đầu, ngón tay nắm chặt tay anh ta, “Đừng…”
Dư Trì Bắc sờ mặt cô ấy, “Ngoan, chờ anh ra”.
“Đừng đi…”Đường Cổ khóc ôm lấy anh ta, “Đừng…”
Hốc mắt Dư Trì Bắc ửng đỏ, anh ta ôm lấy thân thể run rẩy của cô gái nhỏ, giọng nói khàn khàn, “Anh sẽ sớm ra, bảo bối, đừng khóc, kiên nhẫn chờ anh, anh nhất định…”
Anh ta còn chưa dứt lời, đã nghe thấy cô gái nhỏ nghẹn ngào nói.
“Em…Đang mang thai”.
Anh ta sững sờ.
Đường Cổ buông anh ra, khóc đến không thể thở nổi, trên khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt đỏ bừng, môi mấp máy, lặp lại một lần.
“Em có thai”.
Nước mắt cô ấy rơi xuống, nhìn anh ta, nói từng chữ một, “Con của anh”.
Dư Trì Bắc ngơ ngác nhìn bụng cô ấy, niềm vui bất ngờ xuất hiện đánh gục người đàn ông cao lớn này, hốc mắt anh ta đỏ lên, nửa quỳ trên mặt đất, đưa tay chạm vào vùng bụng bằng phẳng của Đường Cổ.
Đứa bé.
Con của anh ta.
Khóe miệng anh ta nhếch lên, cười, cười đến nước mắt đều rơi xuống.
Anh ta liền quỳ trên mặt đất, nhẹ nhàng vòng quanh eo Đường Cổ, đem mặt dán lên bụng cô gái nhỏ cảm nhận một lát, sau đó nhịn không được cách lớp quần áo hôn lên bụng cô ấy.
Đường Cổ còn đang khóc.
Dư Trì Bắc đứng lên, giơ tay lau nước mắt của cô ấy, giọng nói khàn khàn, lại lộ ra dịu dàng, “Hy vọng là một bé gái”.
Anh ta vuốt mặt Đường Cổ, khẽ mỉm cười,”Nhất định bộ dạng giống em, xinh đẹp, giống hoa hồng có gai”.
Đường Cổ khóc lắc đầu.
“Ngoan”. Dư Trì Bắc dán vào bên tai Đường Cổ nói một địa chỉ, “Lúc cần tiền liền đi chỗ này”.
Cuối cùng anh hôn môi Đường Cổ, nói với cô ấy, “Anh phải đi rồi, đừng khóc”.