Cuối cùng bọn họ không làm đến bước cuối cùng.
Có lẽ bởi vì vừa rồi có những hành vi thô bạo với Phương Phùng Chí nên cảm thấy áy náy, sau đó động tác của Mẫn Trì trở nên nhẹ nhàng cẩn thận hơn. Bầu không khí trong phòng bây giờ không còn kịch liệt nóng bức như lúc ban đầu nữa, mà trở nên nhàn nhạt dính nhớp, bầu không khí ướt át, giống như ngâm mình trong suối nước nóng.
Sau khi khóc một lúc, cả thể xác và tinh thần của Phương Phùng Chí đều thật mệt mỏi, cậu chìm trong cái hôn ôn nhu của Mẫn Trì rồi trở nên mơ màng sắp ngủ. Đầu lưỡi giao du cùng hắn không tự giác mà hơi thu về, miệng cũng thong thả khép lại nhưng ý thức cố gắng chống đỡ lại mở ra.
Nụ hôn lại dừng lại, chậm rãi tách ra khỏi môi Phương Phùng Chí. Cậu hoang mang mở mắt ra, giây tiếp theo, nhìn thấy Mẫn Trì tiến sát lại, cậu phản xạ mà nhắm đôi mắt lại, ở trong bóng tối, cậu cảm nhận được nụ hôn rơi xuống trên mí mắt mình: “Ngủ đi.”
Lòng Phương Phùng Chí đột nhiên được buông lỏng, tay ôm trên eo Mẫn Trì không có sức lực gì mà gãi gãi, giây tiếp theo hoàn toàn mất đi ý thức.
Hô hấp của Omega như cơn gió nhẹ va vào trên mặt Mẫn Trì, hắn vẫn nằm ở trên người Phương Phùng Chí không dời đi. Đôi mắt nặng nề nhìn về người đã ngủ mất, cảm giác gần đây hình như cậu mập lên một chút, trên má có chút thịt, sắc mặt cũng khỏe mạnh ửng hồng.
Không biết vì sao, điều này làm cho Mẫn Trì đột nhiên sinh ra cảm giác đói khát, dâng lên từ trong bụng, khiến hắn không tự giác được muốn mở miệng ra, dùng hàm răng bén nhọn cắn lên da thịt mềm mại của Omega, sau đó ăn vào trong bụng.
Đương nhiên hắn sẽ không làm như vậy, hắn nghĩ cho dù mình có là một con cự thú, giờ phút này cũng chỉ ngậm Phương Phùng Chí trong miệng, liếm láp cậu, mút lấy hương vị trên người cậu.
Trong lòng Mẫn Trì đơ mất mấy giây, bị chính suy nghĩ hạ lưu ghê tởm của mình làm cho không vui, sắc mặt hắn khó coi vô cùng.
Hắn không nói lời nào đứng dậy đi về phòng ngủ. Đèn trong phòng ngủ vẫn còn sáng, Mẫn Trì cúi đầu liếc nhìn đồ vật nóng lên khó chịu ở giữa háng, cứng không chịu được, ráo riết căng hình dạng ở trong quần.
Không đóng cửa lại, mặt hắn không có biểu cảm trực tiếp đi đến trước bàn lấy bình thuốc nhỏ, đây là thuốc chuyên dụng dành cho Enigma và Alpha, sau khi uống xong sẽ mất đi khứu giác trong một khoảng thời gian, không bị pheromone của Omega ảnh hưởng. Mẫn Trì uống mấy viên, hai phút sau hắn đã không ngửi thấy bất cứ mùi hương nào nữa.
Hắn từ phòng đi ra ngoài ngoài, quay lại phòng cho khách.
Omega ngủ còn sâu hơn trước, ngực bằng phẳng nhấp nhô lên xuống. Mẫn Trì đi đến trước giường cậu, nương theo ánh đèn đầu giường, đầu tiên nhìn đến nốt ruồi trên mí mắt Phương Phùng Chí, ánh đèn rất mờ, làm cho nốt ruồi kia cũng có vẻ rất mơ hồ, nhưng Mẫn Trì lại cảm thấy giờ phút này nhất định nó có màu đỏ tươi.
Trong lòng tự nhiên nhảy dựng vài cái, ánh mắt hắn đảo qua khuôn mặt hồng hào, đôi môi có hơi sưng…
Cảm giác đói khát trong bụng lại tới nữa.
Hắn vẫn cứ cảm thấy Phương Phùng Chí rất thơm. Giờ phút này hắn chẳng thể ngửi được pheromone, bởi vậy chắc chắn không phải mùi hương pheromone, mà loại mùi hương này, nhìn qua nhất định sẽ rất ngon, rất mê người.
Mẫn Trì tiến đến phía trước một bước, cuối người xuống, dựa theo suy nghĩ trong lòn, dán môi lên trên sườn mặt của Phương Phùng Chí, vài giây sau, hắn há miệng ra, lộ ra răng mình nhẹ nhàng cắn một miếng.
“Ưm…”
Phương Phùng Chí phát ra âm thanh mơ hồ, nhưng không có tỉnh.
Mẫn Trì không lặp lại động tác của mình, khép miệng lại, trên hàm răng truyền đến cảm giác ngứa ngáy khó hiểu, ý chỉ rằng phải cắn trên thịt trên người Omega thì mơi có thể ngừng ngứa. Hắn ráo riết cắn chặt răng, cực lực khống chế.
Mẫn Trì nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, một lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi né ra, sau đó cúi người xuống.
Phương Phùng Chí đang nằm nghiêng, bởi vì vừa rồi cứ mơ màng như thế mà ngủ, cho đến quần cũng chưa kịp mặc vào. Mẫn Trì kéo chăn, làm lộ ra thân dưới của cậu. Chỗ bị đánh đã hồng hồng sưng lên. Hắn ngồi trên giường, đem tay chính mình phủ lên trên đó. Ở chỗ đóng nóng vô cùng, còn rất mềm nữa. Trong nháy mắt trong đầu Mẫn Trì chẳng nghĩ gì, gần như làm theo theo bản năng cúi người xuống, há miệng ngậm lấy mông thịt của cậu.
Đầu lưỡi chạm phải vị trí bị sưng, độ ấm thậm chí còn cao hơn so với vị trí kia. Hắn chậm rãi niết răng cắn lấy thịt mông non mềm, sức lực có hơi lớn, hàm răng và thịt mềm dán lấy nhau, cảm nhận được sự mềm mại của mông thịt, máu khắp toàn thân của Mẫn Trì trở nên nóng lên, dường như hắn muốn lưu lại dấu ấn trên mặt trên. Phương Phùng Chí lại đột nhiên hừ một tiếng, hai chân động động rồi tỉnh lại.
“Làm sao thế…?”
Rõ ràng cậu chưa tỉnh ngủ, không hề phản ứng lại những chuyện Mẫn Trì đã làm với cậu.
Mẫn Trì ngồi dậy, trên mông Phương Phùng Chí đã lưu lại dấu vết của hắn, nhưng hắn kéo chăn qua đắp lên cho Omega, sắc mặt thong dong: “Không có chuyện gì.”
Quay đầu lại vừa lúc nhìn thấy ánh mắt mơ màng buồn ngủ của Phương Phùng Chí, giống như đôi mắt của chú cún nhỏ.
Trong lòng hắn đột nhiên hoảng loạn.
Hắn duỗi tay che đi đôi mắt Phương Phùng Chí: “Mau ngủ đi.”
Cảm giác khác thường ở mông dưới tác dụng của cơn buồn ngủ cũng trở nên không đáng nhắc tới, rất nhanh, Phương Phùng Chí không thể chống lại được cơn buồn ngủ, lại một lần nữa say giấc.
Chờ cho hô hấp của cậu trở nên đều đặn, Mẫn Trì mới thu tay lại, nhìn Omega vài giây, đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài. Sợ đánh thức Omega, động tĩnh của hắn rất nhỏ, lúc đi đường cũng không phát ra âm thanh. Nhưng trên thực thế, cả người hắn đều căng chặt, hàm răng cắn chặt, thái dương nổi gân xanh, nhìn qua dữ tợn vô cùng.
Hắn không lên tiếng đóng cửa phòng ngủ lại, đột nhiên hắn lại nảy sinh suy nghĩ độc ác đấm lên tường một cái. Thở hổn hển, sắc mặc âm trầm vô cùng đáng sợ.
Nắm tay rất chặt, nhắm mắt, một lúc lâu sau mới mở ra.
Hắn vẫn luôn tự nhủ với chính mình, kiềm chế, kiềm chế.
Nhưng hắn vẫn cứ phạm phải sai lần hết lần này tới lần khác.
Mặt không biểu cảm thấy thuốc lá đặt ở ngăn kéo cuối cùng, hắn không hay hút thuốc, hộp thuốc này dường như vẫn còn nguyên. Hắn rút ra một điếu ngậm vào miệng, bật lửa phát ra một tiếng vang nhỏ.
Mẫn Trì hút một hơi, xoay người đi đến ban công.
Sắp bước vào mùa đông, gió đêm thật lạnh, gió lướt qua trong nháy mắt cuốn trôi phân nửa khí nóng trên người hắn.
Hắn vẫn luôn cho rằng pheromone là nguyên nhân của hết thảy mọi sai lầm.
Bây giờ xem ra, lý do này thật sự chỉ là một lời nói dối không đầu không đuôi. Hắn không có hứng thú với Omega, nhưng cho dù không ngửi được pheromone, hắn cũng sinh ra dục vọng với Phương Phùng Chí.
Điều này bắt đầu từ khi nào?
Lúc nhìn vào ánh mắt của cậu? Hay là lúc Phương Phùng Chí đau khổ gọi tên hắn? Hay là sớm hơn nữa?
Hắn không thể xác định, chờ cho đến khi hắn phản ứng lại được, đã sớm không còn kịp nữa rồi.
Mẫn Trì rũ mắt, đem điếu thuốc hút được một nửa nhấn vào gạt tàn, sau khi lửa thuốc bị dập tắt thì thuốc bên trong bị phá rách ra ngoài, không thể khôi phục được nguyên trạng. Nhiệt nóng trên người dường như đã tiêu tán, nhưng trong lòng lại vẫn như còn lửa.
Hắn không hề quên, Phương Phùng Chí là vợ của Phó Bách Khải.
Ngày hôm sau khi rời giường, mông Phương Phùng Chí vẫn đau, giữa kẽ mông cũng đau đau rát rát không thoải mái. Cậu nhìn thuốc mỡ đặt trên tủ đầu giường, có lẽ là Mẫn Trì cho cậu.
Sau khi bôi lên thì cũng đỡ hơn không ít.
Chuyện đêm qua, bọn họ cũng không có bất kì lời giải thích nào. Vì sao dưới tình huống không có sự khống chế của pheromone, hai người vẫn có thể phát sinh những chuyện như vậy.
Lúc xuống lầu đã thấy Mẫn Trì chuẩn bị xong, cầm túi đi ra ngoài. Sớm hơn so với bình thường nửa tiếng.
Cậu nghe thấy dì đang nói chuyện: “Hôm nay tiên sinh không ăn bữa sáng sao?”
“Ừm, có chút việc.”
Phương Phùng Chí không lộ ra biểu cảm gì. Đến tối khi trở về biệt thự, dì nói với cậu hôm nay Mẫn Trì không trở về ăn cơm, mãi cho đến khuya Mẫn Trì cũng không về. Phương Phùng Chí ngồi trong phòng khách sửa tài liệu đồng nghiệp đưa cho câu, cậu nghĩ đêm nay có lẽ Mẫn Trì cũng sẽ không về.
Công việc làm cũng ổn rồi, lại nghe thấy cửa ga ra mở ra.
Phương Phùng Chí sửng sốt, vài phút sau, cửa biệt thự vang lên một tiếng, huyền quan sáng đèn.
Biệt thự giống như bị âm thanh này lấp đầy, không còn trống trải nữa. Đôi mắt cậu nhìn chằm chằm vào màn hình, nhưng không có động tác gì khác.
Mùi hương khói thuốc súng và chủ nhân của nó cùng nhau tiến vào phòng. Phương Phùng Chí ngước mắt lên, nhìn thấy Mẫn Trì đi vào, cách cậu một khoảng cách ngắn thì dừng lại.
“Còn làm việc sao?” ngữ khí lạnh lùng xa cách, làm cho Phương Phùng Chí đơ ra.
“A… ừm.”
Tầm mắt hai người đối diện nhau, nhưng Mẫn Trì đã dời tầm mắt đi trước, hắn nâng tay lên nhìn đồng hồ: “Đã khuya rồi, nghỉ ngơi sớm chút.”
Nói xong hắn quay người, đầu không ngoảnh lại đi lên lầu.
Rất nhanh Phương Phùng Chí định thần lại, rũ mắt tiếp tục làm công việc của mình.
Cậu hiểu ý của Mẫn Trì.
Những ngày sau đó, trong lòng cả hai đều hiểu hiểu rõ nên không nói gì mà chỉ duy trì khoảng cách. Rất ít nói chuyện, rất ít ăn cơm cùng nhau, quan hệ của bọn họ đã trở nên giống người xa lạ.
Vết đánh dấu sau cổ bắt đầu từ từ khỏi hẳn, Phương Phùng Chí có thể cảm nhận được pheromone của Mẫn Trì trong cơ thể cậu đang chậm rãi biến mất, lúc này, thân thể cậu vì muốn lưu lại loại pheromone này mà bắt đầu thèm khát cực độ, giống như cơ thể con người đang khuyết thiếu một loại dinh dưỡng nào đó khiến cho cả người không được thoải mái, Phương Phùng Chí ngẫu nhiên sẽ có lúc bị nóng lên, đặc biệt là ban đêm, thiếu hụt pheromone khiến cậu cả đêm không thể ngủ.
Nhưng cậu không có xin giúp đỡ từ Mẫn Trì.
Vì thế pheromone trên người cậu càng ngày càng mờ nhạt, dường như sắp không còn ngửi thấy mùi khói thuốc súng nào nữa.
Mẫn Trì tan làm về nhà, vừa hay đụng phải Phương Phùng Chí. Hai người đều không nói chuyện, chỉ gật đầu một cái khách sáo. Hai người cũng một trước một sau đi đến trước cửa, cho dù có đến gần Phương Phùng Chí như vậy, lại gần liền có thể ngửi thấy một chút pheromone không thuộc về chính mình, ngoại trừ mùi cam cúc, ở trên cậu còn có mùi vị của tên Alpha nào đó khác không biết tên, mà cũng không phải chỉ có một mùi.
Hắn biết Phương Phùng Chí về biệt thự bằng tàu điện ngầm, dính phải pheromone của Alpha khác cũng không có gì lạ. Mẫn Trì híp mắt, nhìn đến phía sau cổ của Phương Phùng Chí, vị trí tuyến thể bị dấu ở sau cổ áo, chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ chút chút, miệng vết thương đã sắp khỏi hẳn rồi.
Hắn đột nhiên dừng bước chân.
Cái cảm giác này lại tới, hàm răng thật ngứa, thân thể tràn ngập cảm giác đói khát.
Phương Phùng Chí đi xa hắn một đoạn, phát hiện tiếng bước chân phía sau dừng lại. Cậu quay dầu, có chút hoang mang nhìn về phía Mẫn Trì, ánh mắt dường như muốn hỏi “sao lại dừng lại.” Nhưng trên thực tế, cậu chỉ quay lại nhìn người đàn ông phía sau bằng một cái liếc mắt, sau đó quay đầu lại, đi về phía trước
_____
Nhắc lại lỡ mn quên, Mẫn Trì rất điên, bây giờ sương sương thôi, sau này khi có danh có phận ảnh càng điên, mà điên tăng tiến theo thời gian luôn 😌 đừng ai thấy ảnh hay suy nghĩ sâu sắc z chứ ảnh ĐIÊN VÔ CÙNG